Hiệp Hành Thiên Hạ

Chương 6: Đại tỷ!




Dịch: Nhất Phong

Hách Khải mới tan học, vừa bước ra khỏi lớp đã vội vã đi tới phòng ăn, ở đó có người đẹp đang chờ hắn theo ước hẹn, với chén canh thịt và thịt sườn nóng hổi. . .
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên:
"Tiểu tử họ Hách kia, đứng lại đó cho ta!"
Toàn thân Hách Khải cứng đờ, dường như có thể nghe được tiếng răng rắc phát ra từ cổ khi hắn chậm rãi xoay đầu lại. Người vừa gọi hắn là một thiếu nữ có mái tóc màu đỏ sẫm với nước da trắng ngần, đang chống nạnh đứng đó, bên cạnh cô ta còn có một sĩ quan quân đội vóc người cao lớn đang mỉm cười.
"Đại, đại… Đại tỷ, ngươi đã về rồi à?" Hách Khải nói năng lắp ba lắp bắp như kẻ bị cà lăm.
Thiếu nữ mỉm cười, nghênh ngang đi tới trước mặt Hách Khải, giơ tay đo thoáng qua chiều cao của hắn, sau đó bĩu môi nói:
"Ta đi lúc ngươi 16 tuổi, hơn hai năm trời sắp được 3 năm rồi mà ngươi mới cao thêm có 10 cm thôi à? Nếu như tới 20 tuổi mà ngươi còn chưa đạt 1 mét 8 thì sau này đừng nói là quen biết ta, đừng làm ta mất thể diện!"
Hách Khải cười ngây ngô không nói gì, lúc này vị sĩ quan kia đi tới sau lưng thiếu nữ, vỗ vỗ đầu cô ta rồi ôm quyền chào Hách Khải:
"Hách huynh, đã lâu không gặp."
"Lý huynh." Hách Khải ôm quyền đáp lễ, hỏi:
"Hai người quay về thủ đô rồi à? Trận chiến đã kết thúc chưa?"
Vị sĩ quan kia lắc đầu nói:
"Chưa, ta trở về để báo cáo công tác, Na Na cứ nhắc mãi là có một ước định vào ngày sinh nhật 19 tuổi của cậu. Cô ấy nói sau sinh nhật 19 tuổi, cậu sẽ luyện một loại võ công khác, cho nên bọn ta mới ghé thăm, sau đó sẽ tìm một nơi nào đó tổ chức sinh nhật."
Nội tâm Hách Khải cảm thấy một sự ấm áp không nói nên lời, trong nhất thời chợt nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
Tiết Na cũng là thành viên trong cô nhi viện, thiếu nữ này từ nhỏ đã có thiên phú luyện võ, nhờ đó được viện trưởng chú ý. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chịu bất kỳ đau khổ nào trong cô nhi viện, hơn nữa dựa vào thiên phú luyện võ của mình, ở cô nhi viện được tôn làm đại tỷ, cô lớn hơn 2 tuổi so với Hách Khải và Lâm Hùng, năm nay vừa tròn 21 tuổi.
Tuy rằng Tiết Na là một lão đại trong cô nhi viện nhưng tính tình của cô rất tốt, thường xuyên ra mặt quản chuyện bất bình, bảo vệ những đứa trẻ yếu ớt. Hơn nữa, để lấy lòng cô, viện trưởng cũng bỏ qua rất nhiều cơ hội bóc lột lũ trẻ. Có thể nói cô là ân nhân của đa số bọn trẻ con trong cô nhi viện.
Duyên phận của Hách Khải và Tiết Na bắt đầu từ khi hắn luyện tập La Hán quyền, bộ quyền pháp bất nhập lưu này làm cho Tiết Na ba lần bốn lượt chê cười. Nhưng cô vốn là một người mạnh miệng mềm lòng, mục đích của việc chê cười cũng vì hy vọng Hách Khải đừng tiếp tục luyện nữa, một là vì không nạp đủ chất dinh dưỡng làm thương tổn đến cơ thể, hai là vì bộ quyền pháp này thật sự không có tiền đồ.
Tuy nhiên, Hách Khải đã có dự định của riêng mình, vì vậy không để ý đến lòng tốt của Tiết Na. Sau vài lần khuyên bảo không thành, lần nào gặp mặt hai người cũng cãi nhau, nhưng càng như thế quan hệ của cả hai càng thân thiết. Đó chính là lí do vì sao cô đã rời khỏi cô nhi viện nhiều năm mà vẫn còn nhớ, lần này trở về tìm Hách Khải.
Thật ra, Hách Khải không hề muốn gặp lại Tiết Na, nguyên nhân là vì khuôn mặt của cô có năm, sáu phần giống bạn gái ở kiếp trước của hắn, hơn nữa hắn rất thích tính cách của cô, có thể nói là hắn đã có cảm tình với Tiết Na.
Chỉ là, ở kiếp này hắn là một trẻ mồ côi, không có thiên phú luyện võ, mặc dù có hệ thống nhưng cần ít nhất mười năm để chuẩn bị. Chí ít, trong vòng mười năm này, hắn chỉ là một thằng nhóc bình thường không có gì trong tay. Trong khi ấy, năm Tiết Na tròn 16 tuổi đã rời khỏi cô nhi viện đi tòng quân, rồi trong quân đội cô gặp gỡ người đàn ông đứng trước mắt này… phú nhị đại (1) Lý Phan Thành.
Nếu như Lý Phan Thành là cái loại phú nhị đại như trong tiểu thuyết mô tả: trời sinh ra đã là kẻ hư hỏng thì Hách Khải còn có lòng tin trong tương lai, sau khi lớn lên mình sẽ đoạt lại Tiết Na. Thậm chí, đến lúc đó bằng vào thân phận cường giả thành công luyện thành nội lực, đối phó mấy tên như thế dễ như trở bàn tay. Nhưng thật đáng tiếc, Lý Phan Thành này là một người tốt, một người tốt thực sự: nhiệt tình, tốt bụng, ngoại trừ hơi bảo thủ, hầu như không còn khuyết điểm nào khác. Hơn nữa y có thực lực cường đại, gia thế hiển hách, nghe nói số thiếu nữ con cái của tầng lớp tai to mặt lớn ở thủ đô theo đuổi y cơ hồ có thể tạo thành một đoàn người.
Một nam nhân ưu tú như thế, vừa gặp Tiết Na đã nhất kiến chung tình, về sau không biết hai người họ đã trải qua những gì, đến năm 18 tuổi Tiết Na lại có thể lấy thân phận một cô nhi xuất thân từ tầng lớp thấp kém để trở thành vị hôn thê của Lý Phan Thành, hơn nữa đã được cha mẹ của Lý Phan Thành thừa nhận. Lúc ấy Hách Khải đã nhìn ra được, Tiết Na cùng Lý Phan Thành là thật tâm yêu nhau, đến nước này hắn cũng chỉ còn biết lặng lẽ chúc phúc cho hai người Trăm năm hạnh phúc!
Tuy đã chấp nhận việc đó nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy buồn, vì thế hắn đã cố không nghĩ tới những chuyện có liên quan tới Tiết Na, không gặp mặt sẽ tốt hơn.
Nhưng giờ đây mọi chuyện lại diễn ra không theo ý muốn của hắn. Tính cách Tiết Na vẫn luôn mạnh mẽ, sau khi Lý Phan Thành nói xong, cô liền kề vai sát cánh đi cùng Hách Khải như hai người bạn thân, vừa đi vừa nói:
"Đi thôi đi thôi, ở chỗ này dài dòng làm gì, chúng ta đi so tài một trận, xem thử ngươi còn luyện bộ quyền pháp bỏ đi kia không? Coi tiểu tử nhà ngươi có tiến bộ chút nào không, đúng rồi, gọi tên du côn Lâm Hùng tới luôn đi, đừng tưởng rằng ta không biết gã bán thuốc phiện loại nhẹ để giúp đỡ cho ngươi tập võ đúng không? Ở thủ đô ta cũng quen biết nhiều lắm đó."
Hách Khải cười khổ không nói gì, Lý Phan Thành ở bên cạnh chắp tay với vẻ áy náy, thoạt nhìn những người theo dõi hắn và Lâm Hùng chắc là thế lực ở thủ đô của Lý gia rồi.
Bỗng nhiên, Lý Phan Thành lên tiếng:
"Hách huynh, lẽ ra ta không nên nói những lời này, nhưng… Bán thuốc phiện không phải là việc hay ho gì cả, mặc dù chỉ là thuốc phiện loại nhẹ nhưng quốc gia đang họp bàn về việc dùng thủ đoạn cứng rắn để ngăn cấm thuốc phiện, thuốc phiện loại nhẹ đoán chừng cũng sẽ bị hạn chế hoặc là cấm hoàn toàn. Vậy thì việc làm của Lâm huynh là phạm pháp, việc đó không tốt đâu, nếu thật sự là do thiếu tiền, tiền lương của ta và chị của cậu vẫn dư dả, giúp đỡ một chút cho huynh đệ một nhà chắc chắn không thành vấn đề."
Vẻ mặt Hách Khải lập tức thay đổi, không muốn làm mất mặt Tiết Na nên hắn chỉ ôm quyền trả lời:
"Lý huynh, nếu như quốc gia ban hành lệnh cấm thuốc phiện, tôi sẽ là người đầu tiên ngăn cản Lâm Hùng. Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không để Lâm Hùng làm bậy, dĩ nhiên, mặc dù hiện giờ là lợi dụng sơ hở của pháp luật, nhưng dù sao buôn bán thuốc phiện loại nhẹ còn chưa phải là hành vi phạm pháp, cho nên bọn tôi chỉ có thể tay làm hàm nhai mà thôi, việc giúp đỡ thì không cần đâu, giúp đỡ nhất thời chứ không giúp được suốt đời, Lý huynh thấy tôi nói đúng không?"
Lý Phan Thành há to miệng rồi lại thở dài, không biết nên nói gì nữa, Tiết Na hơi bất mãn, nhưng sống chung từ nhỏ đến lớn, cô đã quá quen thuộc tác phong và tính cách của người em này rồi. Hắn có ngạo cốt của mình, hơn nữa rất tự hào vì cái ngạo cốt đó, người ngoài không nhìn ra nhưng là bạn bè cùng hắn sống chung một mái nhà 4, 5 năm sao cô lại không nhìn ra được? Nếu hắn đã nói như thế rồi thì trừ phi là đến tuyệt cảnh, bằng không tuyệt đối hắn sẽ không mở miệng nhờ vả.
Trong nhất thời ba người đều trầm mặc, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Trong đầu Hách Khải vẫn nghĩ về chén canh thịt cùng phần xương sườn kia, đúng rồi, còn có thiếu nữ tóc dài xinh xắn ấy nữa…
Lúc này Tô Thi Yên đã ăn xong phần đồ ăn của mình, tuy cô cũng là người luyện võ, sức ăn rất lớn nhưng cách cô dùng cơm rất văn nhã, không làm cho người ta có cảm giác thô tục mà trái lại có cảm giác hài hòa, nhẹ nhàng, thùy mị, đúng phong cách con nhà thế gia.
Sau khi ăn xong, cô nhíu mày nhìn chén canh và phần thịt sườn trên bàn, rồi lại nhìn sắc trời coi đã mấy giờ, đang chần chờ xem có nên rời đi không? Ngẫm nghĩ mười mấy giây, cô lấy một quyển sổ tay ra đọc, tạm thời chưa có ý định rời khỏi phòng ăn.
( 10 phút, 10 phút nữa mà anh còn không tới… Tôi sẽ đem phần canh và sườn này cho mèo ăn.)
Tô Thị Yên đang hung hăng nghĩ vậy, bỗng nhiên trong lòng cô khẽ động, tay phải buông quyển sổ, chụp lấy thành bội kiếm đang nằm cạnh bàn, khoảng cách này đối với tốc độ của cô, chỉ nháy mắt thôi sẽ chụp được bội kiếm.
"Băng Tâm quyết của Tam tiểu thư lại có tiến bộ rồi."
Thanh âm già nua vang lên bên tai Tô Thi Yên. Cô thở phào nhẹ nhõm, không nhìn quanh quất nữa mà chỉ khẽ nhúc nhích đôi môi, mặc dù không phát ra tiếng nhưng cô biết rõ, chủ nhân của thanh âm già nua kia có thể nghe được lời của mình.
"Tứ bá, sao ngài lại tới nước Cộng Hòa Lam Ảnh này? Là công việc của gia tộc sao?"
"Ha ha, gia tộc cách nước Cộng Hòa Lam Ảnh quá xa, hầu như không có gì liên hệ, chắc đây cũng là nguyên nhân Tam tiểu thư tới nơi này du học, ở đây có thể có chuyện gì phải lao động tới lão già như ta chứ? Lần này tới đây, chẳng qua là mang đồ tới cho Tam tiểu thư thôi."
Tô Thi Yên lập tức rùng mình, phải biết rằng ông lão đang nói chuyện cùng cô chính là một cường giả có được nội lực, là một cường giả trong mười vạn người mới có một người, ông đã hoàn toàn siêu thoát khỏi thế giới của người bình thường. Trong một thế gia như Tô gia cũng chỉ có chừng năm người có tư cách là võ lực trấn tộc như thế, muốn người như vậy chuyển giao đồ vật thì đủ hiểu nó quý giá tới cỡ nào rồi.
"Là Ngọc Cơ Đan, rốt cuộc bà nội của cháu cũng xuất quan rồi. Mười năm vất vả, mười năm bế quan, hao tổn biết bao thiên tài địa bảo mà Tô gia thu thập trong suốt 50 năm mà chỉ ra lò được sáu viên. Ngọc Cơ Đan-trấn tộc chi bảo, trọn đời không truyền ra ngoài, nhờ có nó mà Tô gia mới có thể chân chính đứng vững tại Thiên Sơn đế quốc. Bảo bối mỗi 60 năm mới ra lò một lần này… chính là đồ vật lão đây mang tới cho Tam tiểu thư."
Lần này Tô Thi Yên đã kinh sợ đến mức tim đập như trống trận, nhưng khá tốt là cô đã trải qua thời gian dài luyện tập công pháp Băng Tâm quyết gia truyền, lát sau đã khống chế được bản thân, nhưng thân thể cô vẫn run rẩy nhè nhẹ.
Ngọc Cơ Đan là bí mật bất truyền. Ở Tô gia có 1 truyền thuyết, ngàn năm trước một vị lão tổ tông phải trải qua bao phen cửu tử nhất sinh mới tìm được phương pháp luyện chế đan dược này từ di tích của một môn phái Thượng Cổ, đan dược này cần dùng rất nhiều thiên tài địa bảo mới luyện được. Hơn nữa, người luyện đan nhất định phải là người có được nội lực, bế tử quan (2) trong mười năm… bấy nhiêu hạn chế đó thôi đã thấy sự trân quý của đan dược kia như thế nào rồi.
Đan dược này chỉ có một công hiệu duy nhất là dịch cân tẩy tủy, đề cao thể chất trời sinh của một người lên mấy thành, đừng xem thường cái mấy thành này. Đây không phải là thể chất có được do rèn luyện, hoặc là thể chất có được dựa vào các loại thuốc. Mà là thể chất trời sinh, ví dụ như: một người có cha mẹ đều rất thấp bé, trừ phi y có thiên phú dị bẩm, nếu không sẽ không trở thành người cao to được, độ cao của y vừa sinh ra đã bị giới hạn rồi. Ngọc Cơ Đan chính là đề cao cái cực hạn trời sinh đó, đừng nói mấy thành, dù chỉ là mấy phần trăm đi nữa thì một khi lộ ra, rất có thể sẽ làm rung chuyển cả Thiên Sơn đế quốc, thậm chí là mấy nước xung quanh.
Tô Thi Yên từ lúc 3 tuổi đã được dạy bảo các thường thức trong võ thuật, 4 tuổi bắt đầu học các loại võ công trụ cột, 5 tuổi tập luyện công pháp nội gia, 6 tuổi luyện công pháp nhà ông bà ngoại… đến bây giờ mới thôi. Luyện võ vài chục năm, cô đương nhiên biết rõ điều kiện cơ bản nhất để luyện thành nội lực. Đó chính là rèn luyện thân thể từ ngoài vào trong đến mức cực hạn, sau đó nội lực sẽ bộc phát từ trong ra ngoài. Nhưng giữa người với người có rất nhiều điểm khác nhau, nếu hình dung một người như một cái thùng nước, tố chất thân thể là lớp gỗ bên ngoài thùng nước, như vậy thì tất nhiên sẽ có dài có ngắn, ví dụ như: có người trái tim khỏe mạnh nhưng phổi yếu, có người công năng của gan mạnh mẽ hơn người khác nhưng mạch máu nhỏ hẹp… đủ loại lí do khiến thùng nước vĩnh viễn không đầy. Mà chỉ có làm cho thùng nước đầy hoặc gần đầy mới có thể có được nội lực, điều đó tạo thành cái gọi là: trong mười vạn người, thậm chí mấy chục vạn người mới có một người có được nội lực... Bởi vì trời sinh, bởi vì luyện tập, bởi vì công pháp, bởi vì tâm tính chăm chỉ… khiến cho người có được nội lực vô cùng ít ỏi.
Nhưng nếu như có thể đề cao tố chất trời sinh của một người lên mấy thành, như vậy có nghĩa là thùng nước của người đó sẽ to hơn, dù vẫn như cũ là có dài có ngắn nhưng có thể chứa đựng nước nhiều hơn. Đồng thời, tố chất thân thể của y cũng tăng lên, nói cách khác, một khi khả năng chứa đựng nước vượt qua giới hạn của cái thùng, như vậy người này lập tức sẽ… Có được nội lực!
"Tam tiểu thư, 60 năm trước Tô gia luyện được năm khỏa đan dược, do 5 anh em bọn ta phục dụng tạo ra năm cường giả có nội lực giúp Tô gia hưng thịnh. Thời đại ngày nay, tuy khoa học tiến bộ rất nhiều nhưng cũng làm cho người ta không giữ được tâm tính như trước kia nữa, trở nên kiêu căng xốc nổi, nhưng được cái là vật tư sung túc, tiền có thể mua được rất nhiều thứ mà trước kia không thể dùng tiền để mua. Lần trước một lò ra năm viên đã là lần phát đạt nhất từ khi Tô gia ta đạt được đan phương, giúp cho Tô gia trở thành nhất đẳng thế gia ở Thiên Sơn đế quốc. Lần này luyện được 6 viên, sự hưng thịnh của Tô gia chắc chắn sẽ kéo dài, thậm chí vượt qua dĩ vãng. Tam tiểu thư, lần này gia tộc quyết định ban cho cháu 1 khỏa đan dược, bây giờ hãy nhận lấy."
Nội tâm Tô Thi Yên rất kích động nhưng vẫn giữ lễ độ, lập tức đứng dậy, nhìn thoáng qua canh thịt cùng thịt sườn trên bàn, sau đó khẽ chu môi rồi rời khỏi nhà ăn.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, đi đến một đoạn đường vắng vẻ, trong nháy mắt trên người cô đã có thêm một viên thuốc lóng lánh như ngọc to cỡ quả trứng, thanh âm già nua kia lại vang lên:
"Lập tức ăn vào đi, quá trình cải biến Tiên Thiên tố chất thân thể, cháu sẽ không nhận thức được. Hơn ba tháng sau, đợi cho đủ một trăm ngày, cháu hãy bế tử quan một tuần lễ, tĩnh tâm vô niệm, công hiệu của đan dược sẽ đạt đến mức lớn nhất, ăn ngay đi."
Tô Thi Yên tự nhiên không dám chậm trễ, huống hồ cô cũng biết, chủ nhân của thanh âm già nua kia sẽ không để cho cô mang đan dược đi. Một là không an toàn, hai là vì phòng ngừa vạn nhất, phải biết rằng đan dược này gắn liền với hưng thịnh của gia tộc, một chút tin tức cũng không được truyền ra ngoài. Chỉ có dòng chính trong gia tộc như cô mới biết được chút ít, cô cứ nghĩ truyền thuyết chỉ toàn bịa đặt nhưng đến lúc này mới biết đó là sự thật, sao có thể mang đi nơi khác được chứ?
Tô Thi Yên lập tức phục dụng đan dược, vừa vào miệng nó lập tức hóa thành một loại chất lỏng như rượu trôi qua cổ rồi xuống tới bụng, trong chốc lát đã biến mất tăm tích, đến lúc này thanh âm già nua kia mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Như vậy, nhiệm vụ của lão già này đã hoàn thành, Tam tiểu thư, gia tộc chờ đợi tin tốt của cháu, đừng làm cho gia tộc thất vọng đấy."
"Đội ơn gia tộc đã tài bồi."
Tô Thi Yên chắp tay, cúi đầu thật sâu, miệng nói:
"Nhất định sẽ khắc ghi công ơn của Tô gia…"
"… Vạn lần chết cũng không quên!"
( Trăm ngày nữa sao… Chắc không kịp ngày sinh nhật của tên ngốc kia rồi… )
Không hiểu sao, trong lòng Tô Thi Yên lại nghĩ đến hình ảnh một tên ngốc kia đem một bộ quyền pháp bất nhập lưu luyện đến đại thành…
Chú thích:
1/Phú nhị đại: “Thế hệ con nhà giàu thứ hai” (phú nhị đại) là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc có lối sống ngạo mạn, vô đạo đức, bên mình gọi là con ông cháu cha.
2/Bế tử quan: bế quan vì mục đích gì đó, không thành công sẽ không xuất quan, cho tới khi chết mới thôi.
Lời bình:
Đại tỷ kia đóng vai trò gì trong cuộc sống của Hách Khải, hắn có luyện thành nội lực khi Tô Thi Yên xuất quan hay không? Thế giới nào cũng vậy, người thường không thể nào sánh với “thế gia” được. Hệ thống và các tuyệt học võ công sẽ giúp hắn như thế nào khi phải đối mặt với các “thế gia”? Hãy đón đọc các chương tiếp theo của Hiệp Hành Thiên Hạ được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.