Hiệp Hành Thiên Hạ

Chương 12: Rượu hết nói lời tạm biệt




Dịch giả: Jerry
Biên: argetlam7420
Hách Khải tới trường đại học, ngôi trường mà hắn chỉ vì tham lam một ít học bổng mà thi vào, tên là đại học Nhất Kiếm.
Một lần nữa trở lại ngôi trường này, tuy mới trải qua thời gian ngắn ngủi hơn một tháng, nhưng Hách Khải lại cảm thấy dường như đã trôi qua rất nhiều năm. Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, từ chuyện người anh em chết, đến việc bạo phát ra nội lực, lại đến liên tục ác chiến, những chuyện đã trải qua này, hầu như so với ba mươi năm ở kiếp trước, thậm chí thêm cả mười năm đời này nữa còn kích thích cùng đặc sắc hơn nhiều, nhưng cũng làm hắn cảm thấy phiền muộn, nếu người huynh đệ còn chưa chết, thì đoán chừng hiện tại đã có thể ngồi cùng gã tại một nơi nào đó mà cao hứng thảo luận hành trình kế tiếp rồi.
Hách Khải trước khi trở lại đại học, đã đặc biệt nhờ Lý Minh ở Lý gia làm một bình rượu thật ngon, hắn mang theo bình rượu này trong ngực áo, đi thẳng tới một khu hẻo lánh của trường đại học. Đây là nơi mà hắn cùng Tô Thi Yên vẫn thường xuyên luyện võ, người còn chưa đi tới đó, hắn đã nghe được âm thanh xé gió truyền đến.
"Thật sự là hảo kiếm pháp."
Hách Khải nghe thấy tiếng xé gió liền mở miệng nói ra, mà khi tiếng nói của hắn vừa phát ra khỏi miệng, âm thanh xé gió trong khu rừng lập tức đình chỉ, cả khu rừng lập tức chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Hách Khải cười khổ một cái, tuy hắn và Tô Thi Yên chỉ mới quen biết không lâu, thế nhưng cũng đã có chút quen thuộc tính tình cùng phong cách của cô gái xinh đẹp này rồi. Nàng mang một chút chất võ hiệp cổ điển, nhưng không hề giống những nữ tử giang hồ tính cách mạnh mẽ trong những tiểu thuyết võ hiệp, trái lại, tính tình của nàng càng giống như cung nữ thời xưa, nhạy cảm, trầm tĩnh, đoan trang, nhưng trong lòng lại có hào khí ẩn giấu sục sôi, như khi nàng mới lần đầu gặp gỡ hắn, hay như lúc nàng dùng lời nói kích cho hắn phải uống hết chén canh thịt kia vậy. Nếu như nhất định phải lấy một ví dụ so sánh, Hách Khải cảm thấy nàng rất giống một nữ nhân vật trong một tiểu thuyết võ hiệp mà hắn từng đọc trên địa cầu, Công Tôn Kiếm Vũ.
Lúc này Tô Thi Yên rõ ràng đã nghe được tiếng hắn nói, nhưng nàng lại không lên tiếng. Từ tính cách của nàng mà nói, đoán chừng là đang tức giận đi, hơn nữa là đang đợi giải thích của hắn. Hách Khải chỉ hơi lắc đầu rồi cũng không chậm trễ thêm, cất bước đi vào bên trong rừng cây, liền thấy được một nữ tử tóc dài bồng bềnh, đôi mắt trong veo như nước, xinh đẹp tuyệt trần như vẽ.
Tô Thi Yên lẳng lặng nhìn Hách Khải không nói một lời, Hách Khải thở dài một cái, nói ︰"Gần đây có rất nhiều sự việc phát sinh, rất nhiều sự tình... Trong lúc nhất thời ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, nếu cô có thời gian rảnh, có thể nghe ta kể lại tường tận mọi chuyện chứ?"
Tô Thi Yên lẳng lặng nhìn Hách Khải nửa ngày rồi mới lên tiếng: "Đến tĩnh thất đi, tôi cũng rất muốn biết anh đã gặp phải chuyện gì."
Việc Tô Thi Yên chưa biết được tình huống của hắn, Hách Khải thật ra đã sớm có chuẩn bị tâm lý, dù sao khoảng cách giữa Nội Lực Cảnh và không phải Nội Lực Cảnh quả thực cứ như là hai thế giới khác nhau vậy, trừ phi bị kẹt ở trong đó như Lý Phan Thành vậy, nếu không kẻ khác không phải Nội Lực Cảnh đều chỉ có thể từ chỗ trưởng bối mới biết được, và Tô Thi Yên mặc dù là đệ tử thế gia, nhưng lại là đệ tử thế gia từ quốc gia khác. Nàng cũng không phải Nội Lực Cảnh, thậm chí ngay cả Chuẩn Nội Lực Cảnh cũng không phải, cho nên mặc dù gia tộc của nàng tại nước cộng hòa Lam Ảnh cũng có thế lực tương đối, nhưng trừ khi gia tộc nàng đã sớm biết nàng cùng một gã mới tiến giai Nội Lực Cảnh Hách Khải có quen biết đã lâu, nếu không thì không có chuyện họ không nói cho nàng biết về hắn.
Cứ như vậy, hai người đến một tĩnh thất trong trường đại học. Vẫn như cũ là Tô Thi Yên giao tiền, và Hách Khải cũng không tỏ vẻ gì khác, hơn nữa cũng không biết Tô Thi Yên có phải định dùng võ công để giáo huấn hắn hay không mà nàng thuê tĩnh thất kèm theo hậu viện để huấn luyện, tương đối lớn, cơ sở vật chất cũng không tồi chút nào. Hai người ngồi an vị trong tĩnh thất, sau đó mỗi người uống một ngụm trà thơm, xong Hách Khải mới chậm rãi nói đến những chuyện phát sinh gần nhất.
"... Tên hắn là Lâm Hùng, là người mà ta kết sinh tử chi giao từ lúc ở cô nhi viện. Khi đó ta nói ta muốn tập võ, và hắn không có thể chất tập võ, vì vậy hắn liền đi kiếm tiền, ta liền tập võ, mọi chuyện từ đó mà bắt đầu..."
"... Hắn tuy rằng gia nhập xã hội đen, nhưng bản thân cũng chưa từng làm chuyện đại ác thương thiên hại lí gì cả, còn có cô gái kia, đoán chừng hắn cũng đã thích nữ tử kia rồi..."
"... Đến tận đây, ta bạo phát nội lực, sau đó liền định đi giết tên họ Hứa nọ. Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, đó là đạo lý muôn thuở, nhưng ai biết Hứa gia khi truy xét băng đảng này đã sớm có phòng bị, lúc ấy có tới hai gã Nội Lực Cảnh cùng lúc công kích ta, định giết ta bằng được..."
"... Sau đó, ta dưỡng thương tại trấn nhỏ kia, mãi đến khi Nội Lực Cảnh của Lý gia là Lý Minh đến, ta mới được biết cái gọi là Tẩy Lễ, trận đầu chính là cùng Lý Minh đối chiến..."
"... Lại sau đó, ta về tới thủ đô, rồi lại gặp một lần mai phục khác. Lần mai phục này ta đã trúng kế, trước là công kích bằng vũ khí khoa học kỹ thuật, sau là cung tiễn công kích bất ngờ tầm xa, là một gã Nội Lực Cảnh tự mình giương cung, ta đã trúng mũi tên đó, gã Nội Lực Cảnh kia tên là Vương Điêu..."
Hách Khải nói cho Tô Thi Yên phần lớn chuyện tình phát sinh trong khoảng thời gian này, tuy rằng hệ thống võ công của mình hắn không có nói rõ, nhưng mà đại khái có thể nói gì đã nói hết, sau khi nói xong hắn yên lặng uống trà, để Tô Thi Yên có thời gian suy nghĩ mọi chuyện.
Tô Thi Yên cầm chén trà yên lặng suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Lý Minh muốn giết anh, hoặc là ít nhất đánh cho anh sắp chết, tới lúc đó Lý gia sẽ ra mặt với tư cách bảo vệ anh, dùng việc này để mưu đồ võ công của anh."
"Ta biết rõ." Hách Khải mỉm cười đáp.
Tô Thi Yên ừ một tiếng, cũng không nhiều lời, lại tiếp tục nói: "So sánh với vũ khí khoa học kỹ thuật, cung tiễn của Nội Lực Cảnh kia uy lực càng lớn hơn. Cung tiễn bình thường căn bản không thể nào thừa nhận lực lượng cường đại của Nội Lực Cảnh được, càng không thể dồn nội lực vào trong đó, cây cung làm từ xương Độc Long này là vô giá, là chí bảo có tiền cũng không thể đổi đối với Nội Lực Cảnh, anh bỏ nó cho có chút đáng tiếc."
"Ta cũng biết rõ." Hách Khải vẫn đáp một câu như cũ.
"Anh trả thù quá nhẹ tay, sẽ khiến người khác cảm thấy ngươi là người mềm yếu dễ bị ức hiếp, sở dĩ hiện tại yên bình không ai dám động thủ, chỉ là vì họ không lường được thực lực của anh, không biết cần phải có bao nhiêu Nội Lực Cảnh mới có thể vây giết anh, cũng không biết cực hạn võ công của anh thế nào, nhưng mà võ công Nội Khí Cảnh thật sự là trân bảo trong thiên hạ, chắc chắn sẽ có người bí quá hoá liều." Tô Thi Yên vẫn dùng ngữ khí nhẹ nhàng bình thản nói.
"Ta biết rõ."
"Anh... Không nên nói cho tôi biết anh có võ công Nội Khí Cảnh, đây là việc mà đến người chí thân cũng không thể để lộ đơn giản như vậy, trừ phi là chuyện mọi người đều biết..."
"Ta biết rõ."
Nhất thời hai người đều trầm ngâm yên yên lặng, giờ phút này sắc trời trong sân đã hơi nhạt nhòa, đã đến lúc xế chiều.
Tô Thi Yên sờ cái ấm trà một chút, mới lại hỏi: "Tại sao lại chọn tôi là người cuối cùng anh muốn gặp? Anh không phải đã quyết định muốn đi khắp nơi du lịch sao?"
Lần này Hách Khải không nói gì, mà chỉ cúi đầu trầm tư, qua hơn nửa ngày hắn mới bật cười nói︰"Có lẽ là một loại tình cảm chăng."
"Hả?" Tô Thi Yên không nghĩ tới Hách Khải sẽ trả lời như vậy, khuôn mặt đỏ ửng nhìn hắn.
"Là một loại tình cảm đi." Hách Khải lập lại một lần nữa︰ "Cô làm cho người ta cảm thấy cô như một mỹ nữ ngọc ngà cổ điển, nhưng ta biết trong tim cô có hiệp khí, lòng có hào hùng, chẳng qua cô có lẽ từ nhỏ đã tiếp nhận thế giới quan, nhân sinh quan của nhà đại thế gia, vì vậy bề ngoài thì nhìn cô như một mỹ nữ ôn nhu cổ điển, nhưng mà bên trong lại có một loại hào tình hiệp nghĩa. Hắc hắc, không nói gạt cô, ta có đọc mấy tiểu thuyết võ hiệp, nhưng ta không quá ưa thích những nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết trong đó, cho nên cô đặc biệt như vậy đã khiến ta chú ý, hơn nữa mấy ngày này quen biết tương giao, chúng ta coi như là có một tí quan hệ. Ta... đã không còn bằng hữu nào nữa, Tiết Na vốn tính là một người, nhưng mà sau sự việc của Lâm Hùng, trong nội tâm ta đối với nàng rốt cuộc vẫn còn khúc mắc, vì vậy đến cuối cùng, ở nước cộng hòa Lam Ảnh này, ràng buộc lớn nhất của ta lại là cô, vì vậy nên mới để việc gặp cô là việc sau chót."
"Ừ, phải ha..." Vẻ ửng đỏ trên mặt Tô Thi Yên còn chưa hoàn toàn tan đi, có điều nàng cũng dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
"Uống rượu không?"
Hách Khải bất chợt hỏi, xong liền móc ra từ trong ngực một bình rượu bằng sứ trắng. Tô Thi Yên nhẹ gật đầu, hắn liền rót đầy một chén rượu đưa cho Tô Thi Yên, cũng rót một ly cho chính mình. Hai người nhìn nhau một cái, rồi tự uống chén rượu này, Hách Khải nói tiếp: "Ta vẫn luôn suy nghĩ, chúng ta sinh trên đời này đến cùng là có ý nghĩa gì. Đương nhiên, ta không phải là nhà tư tưởng, cũng không thích suy nghĩ theo kiểu triết học gì đó, ta chỉ muốn tự hỏi bản thân để tìm ra đáp án của mình. Ta cảm thấy, người sống đời này, ít nhất phải làm một vài chuyện bản thân muốn làm và có thể làm, hơn nữa phải làm mà không hối hận, không chần chờ, không e ngại. Như thế, cả đời này coi như là sống quá đủ rồi, ta suy nghĩ thế nào thì cũng sẽ làm như thế, ta sẽ chu du một vòng quanh thế giới này."
Nói đến tại đây, Hách Khải lại rót đầy cho Tô Thi Yên một ly, rót mình ly nữa, nhưng hắn không uống ngay, mà cầm lấy chén rượu chậm rãi đứng lên, nói ra ︰ "Nhân sinh đã khó khăn như thế, còn sống vốn đã là khổ đau giữa vô vàn lựa chọn, ta muốn hoàn thành một số chuyện ta muốn làm, bất luận trên đường đi gặp phải cái gì, làm quen được bao nhiêu đồng bọn, đối mặt với bao nhiêu địch nhân, ta đều chỉ muốn sống thật với nội tâm của ta, đưa ra quyết định ta muốn làm. Ở kiếp này, ta thề ta tuyệt đối sẽ không phụ bản thân thêm lần nào nữa, muốn hát thì hát, khóc thỏa thích cười thỏa thích, ánh mắt của người khác, ý nghĩ của người khác, đều không thể áp đặt lên ta được. Có lẽ sẽ có người nói ta thoát ly khỏi xã hội, thoát ly khỏi thế giới cũng được, lòng của ta như thế, ta không đành lòng phụ bạc nó. Tô Thi Yên, đây chính là đáy lòng của ta rồi, cũng là lý do tại sao ta chọn thời điểm cuối cùng này tới tìm cô, là vì như vậy."
Hách Khải đứng ở trong sân, quay lại nhìn Tô Thi Yên, nở nụ cười, chậm rãi đưa chén rựu lên nói︰"Cô có gia tộc, ngươi có thân nhân, cô có trưởng bối, cô tương lai cũng sẽ có cuộc sống của cô, chiến đấu, người yêu, địch nhân, vì vậy ta không thể mở miệng ép buộc cô cùng đi với ta, đó là ràng buộc của cô, đó là cuộc sống của cô... Tình cảm là thực, những lời ta nói cũng là thực, trong tương lai có lẽ cô và ta cũng sẽ không gặp lại nhau, nhưng mà hiện tại ta vẫn muốn nói với cô rằng... Ta thích cô, Tô Thi Yên, cũng không rõ là loại tình cảm gì, đương nhiên, cũng không phải tình đơn phương hay tình thâm, chỉ là ta hiện tại muốn nói cho cô biết điều này, sau đó ta sẽ đi, tuyệt sẽ không phụ bạc bản thân, ta muốn đi ngắm nhìn cái thế giới này!"
Nói xong, Hách Khải ôm quyền uống rượu, và Tô Thi Yên trầm mặc một chút rồi cũng ôm quyền uống rượu. Rượu uống hết, Hách Khải quẳng chén rượu xuống, lại ôm quyền cười nói︰ "Tạm biệt."
Tô Thi Yên cũng ôm quyền, nhẹ giọng nói ︰ "Tạm biệt."
Sau đó, Tô Thi Yên lẳng lặng nhìn bóng dáng Hách Khải từ từ biến mất dưới ánh mặt trời, ngoại trừ chén rượu trên mặt đất, đã không còn thấy thân ảnh của hắn nữa.
Hoàng hôn hôm đó, hành trình của thiếu niên (gần 50t)...
Đã bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.