Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 146:




Trở lại kinh thành không lâu, thì tới trung thu.
Trước tết Trung Thu người lớn rất bận rộn, lễ tiết qua lại rất nhiều, nhất thời người lớn loay hoay không rảnh chăm sóc ba đứa nhỏ, Ôn Ngạn Bình với tư cách là "đại ca", tự động nhận trách nhiệm chăm sóc đệ đệ muội muội. Mà cách nàng chăm sóc bọn chúng chính là nghênh ngang dẫn ba tiểu bằng hữu ra ngoài hóng gió thông khí, thuận tiện giúp bọn chúng làm quen với một vài cách sinh hoạt trong kinh thành, ai dám đánh chủ ý lên bọn chúng, nàng sẽ tay đánh chân đá ngay.
Cho nên khát vọng của các tiểu bằng hữu là mỗi ngày đều được ăn tết, người lớn bận rộn không rảnh chú ý tới bọn chúng.
Hôm nay là tết trong thu, trong cung cho nghỉ, Ôn Lương dẫn các con và thê tử trở về Trấn Quốc Công phủ ăn tết với lão đầu tử.
Từ khi được quản gia nghênh đón vào Trấn Quốc Công phủ, ba tiểu bằng hữu bỗng thấy phụ thân chúng che giấu tất cả biểu tình trên mặt, dáng vẻ lãnh đạm thong dong, giống như đối xử với người xa lạ bên ngoài, dù cho gặp gia gia thích nghiêm mặt, cũng tuyệt đối không nhếch khóe miệng một chút.
Tuy mỗi lần về thăm gia gia các tiểu bằng hữu đều nhìn thấy vẻ mặt phụ thân như thế, nhưng mỗi lần như vậy cũng không thích, ở nhà gia gia cũng không hoạt bát như trước, dính chặt lên người phụ mẫu không rời, dù cho gia gia cười dụ dỗ bọn chúng như thế nào, chúng đều vùi thân thể nhỏ vào ngực phụ mẫu.
Mặt mo của Trấn Quốc Công vô cùng cứng nhắc, sau đó trợn mắt nhìn con bất hiếu, cho rằng nhất định con bất hiếu đã nói lời không hay gì đó trước mặt các cháu, khiến cho cháu trai cháu gái đều không thích gần gũi ông.
Ngược lại các đại bá và thúc thúc đến chơi đùa cùng các tiểu bằng hữu, còn được A Tuyết ngọt ngào hôn môi, loại đãi ngộ khác biệt này, càng làm tâm hồn lão Trấn Quốc Công bị tổn thương. Chỉ là ông nghiêm mặt, biểu lộ cứng nhắc vô cùng, không ai có thể nhìn ra tổn thương trong tâm hồn ông.
Người một nhà ngồi trong sảnh vui chơi nói chuyện phiếm, các tiểu bằng hữu ngồi yên, dù cho rất nhàm chán, nhưng vẫn...không thích rời khỏi người phụ mẫu. Tiểu Quý Quý vùi vào lòng Như Thúy cô nương, A Tuyết ngồi trong lòng Ôn Lương, hai chân nhỏ ngắn đung đưa, móng vuốt trắng nõn non béo bốc đậu phộng gậm. Trường Trường ngồi bên cạnh phụ thân, hai tay đặt trên đầu gối, phong thái trầm ổn, Ôn Ngạn Bình ngồi bên cạnh Như Thúy cô nương.
Toàn gia thân mật ngồi cùng một chỗ khiến cho vài chị em dâu trong Trấn Quốc Công phủ có chút hâm mộ. Đặc biệt, Ôn phủ không có di nương tiểu thiếp, Như Thúy không có thứ tử thứ nữ kẹp ở giữa, càng khiến càng nàng ghen tỵ.
Tiểu thúc thúc Ôn Sách của các tiểu bằng hữu tiến đến cạnh a Tuyết, cười hì hì hỏi: "Trường Trường, A Tuyết, hoa cúc ngoài hoa viên nở rất nhiều, các con có muốn dẫn muội muội đi ngắm hoa không?" Bởi vì ba tiểu bằng hữu không ra ngoài chơi nên các tiểu bằng hữu khác cũng bị mẫu thân giữ lại, ấm ức vô cùng, Ôn Sách không thể không ra mặt dụ các tiểu bằng hữu ra ngoài.
Nghe thế, Trường Trường và A Tuyết nhìn về phía Trấn Quốc Công.
Trấn Quốc Công đột nhiên kích động, yên lòng nghĩ, các cháu trai cháu gái vẫn hướng về ông, nhìn xem bọn chúng muốn đi ra ngoài chơi còn chờ mình đồng ý kia kìa. Sắc mặt lập tức hòa hoãn, nói: "Đi chơi đi, đừng đi quá xa."
Các tiểu bằng hữu không hề nhúc nhích, Trường Trường trưng khuôn mặt nghiêm túc nhỏ nhắn, không nói chuyện, mặc dù dáng vẻ giống Ôn Lương, nhưng biểu lộ bây giờ lại cực kỳ giống Trấn Quốc Công, khiến cho trong lòng Trấn Quốc Công thỏa mãn, an ủi mà nghĩ, con trai trưởng không nghe lời không sao, ông có cháu trai giống ông, sau này tước vị Trấn Quốc Công lưu lại cho cháu trai là được.
A Tuyết xem xét gia gia nhà mình một chút, giọng trong vắt trả lời tiểu thúc thúc của mình: "Không đi chơi, muốn ở cùng phụ thân, bảo vệ phụ thân ~~"
Thiên thính đang náo nhiệt bởi vì lời nói của tiểu bằng hữu mà an tĩnh lại, tất cả mọi người nhịn không được nhìn về phía tiểu bằng hữu.
Ôn Sách mơ hồ, "Bảo vệ Tam ca? Vì sao? Tam ca rất tốt mà."
Sắc mặt Trường Trường nghiêm nghị, cứng rắn nhìn hắn, nhếch môi nói: "Gia gia sẽ cãi nhau với phụ thân, không tốt cho sức khỏe."
Trấn Quốc Công lập tức cảm động, quả nhiên cháu trai lớn lo lắng ông lớn tuổi, cãi nhau với con bất hiếu đối với sức khỏe không tốt.
A Tuyết nói tiếp: "Gia gia lớn tuổi, tính khí không tốt, sẽ đánh người, không tốt."
"..."
Quý Quý vùi đầu vào lòng Như Thúy cô nương, bầu không khí đột nhiên ngưng trệ này khiến bé bất an, nhưng lại không nói gì thêm, chỉ sợ hãi nhìn Trấn Quốc Công, lại nhìn tới thái độ lạnh nhạt không màng của phụ thân, cảm giác không giống như ở nhà mình, khiến bé cũng không thích trở về nhà gia gia.
Không trách được, từ khi bọn chúng còn nhỏ, mỗi lần trở về Trấn Quốc Công phủ đều dính trên người phụ mẫu, lúc trước còn tưởng rằng đứa nhỏ dính người, bây giờ xem ra, cũng không phải không có nguyên nhân. Người trong Trấn Quốc Công phủ bừng tỉnh, đặc biệt những người cùng xem phụ tử Ôn Lương và Trấn Quốc Công đối đầu trong mấy năm qua, càng hiểu rõ ý bọn nhỏ.
Nghe được lời bọn nhỏ, Ôn Lương dở khóc dở cười, liếc nhìn Ôn Ngạn Bình, tiểu cô nương vô cùng vô tội chơi đùa ngọc bội trong tay, không rảnh quan tâm tới hắn. Trong lòng hắn biết các tiểu bằng hữu có phản ứng này tuyệt đối là do nàng dạy, hắn thấy buồn cười vô cùng, sờ sờ đầu các tiểu gia hỏa, để chúng an tâm đi chơi.
Trấn Quốc Công cứng ngắc, trừng mắt nhìn con bất hiếu, cảm thấy có chút thương tâm, ông lười để ý tới con bất hiếu rất nhiều năm, chỉ cần cháu trai thôi! Hơn nữa nếu không phải thật sự quan tâm, ông sẽ đánh mắng sao? Cháu trai nhỏ chắc chắn bị con bất hiếu dạy hư!
Thấy biểu hiện của Trấn Quốc Công không đúng, Trấn Quốc Công phu nhân vô cùng thức thời sai con dâu lớn dẫn những con dâu khác rời đi, hiện trường chỉ còn lại phu thê Trấn Quốc Công, con trai lớn Ôn Doãn, con trai thứ tư Ôn An, phu thê Ôn Lương, và Ôn Ngạn Bình.
Như Thúy đưa mắt nhìn Trấn Quốc Công phu nhân, cười cười với bà, hình như từ khi sinh ba đứa nhỏ xong, Trấn Quốc Công phu nhân bỗng hiểu rõ cái gì nên lười để ý tới nàng, gặp mặt cũng không ồn ào, trực tiếp phớt lờ nàng, mặc dù hơi tiếc nuối nhưng không cãi nhau là tốt rồi.
"Con bất hiếu! Con bất hiếu! Ngươi xem đã dạy Ngạn Thịnh Ngạn Hi thành cái gì?" Trấn Quốc Công chỉ vào con trai mắng.
Ôn Lương vô cùng bình tĩnh uống một ngụm trà: "Con cảm thấy rất tốt."
"..."
Phụ tử hai người không ngoài ý muốn mà rùm beng, không, phải nói là Trấn Quốc Công tức giận gào thét như sấm, mà Ôn Lương vẫn thủy chung bình tĩnh uống trà, đôi lúc nói vài câu hời hợt, so với gào thét càng kích thích lão gia tử tức giận hơn. Mọi người nhìn đã quen rồi, dù sao lão gia tử càng mắng thân thể càng cường tráng, không ai để ý bọn họ ầm ĩ cái khỉ gì, vả lại cũng không phải bọn họ có thể quản.
Nhưng mà, ồn ào tới ồn ào lui một hồi, lại ồn ào tới đời cháu, ví dụ như –
"Nghĩa nữ này của ngươi, lễ cập kê không làm, tuổi cũng đã lớn, không phải nên xuất giá sao? Để người ngoài biết thân phận của nó, thì nhìn Trấn Quốc Công phủ chúng ta thế nào, ngay cả một nghĩa nữ cũng không dạy nổi, không lo lắng chung thân đại sự cho nó, rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ cái gì? Không thể để nó bất nam bất nữ cả đời được..."
Ngạn Bình nghe sợ nổi da gà, nhịn không được gọi to: "Gia gia!"
Âm thanh Trấn Quốc Công nghẹn lại trong cổ họng, hằm hằm liếc nàng: "Người lớn đang nói chuyện, đứa nhỏ không được xen vào, không có quy củ."
Ôn Ngạn Bình uất ức, nhìn Ôn Lương và Như Thúy, Ôn Lương không có phản ứng, Như Thúy nắm chặt tay nàng, ý bảo nàng đừng nói chuyện.
Trấn Quốc Công phu nhân im lặng rót cho trượng phu chén trà, lạnh nhạt ngồi bên cạnh xem.
"Lúc trước ngươi muốn nhận nghĩa nữ, ta cũng mặc kệ, hiện giờ nghĩa nữ đã tới tuổi, cũng nên thu xếp cho nó một chút, không thể để nó giả nam trang cả đời như thế, còn ra thể thống gì?" Trấn Quốc Công mắng con trai, thấy hắn từ đầu không hề mở miệng chọc tức mình, trong lòng thỏa mãn, lớn giọng: "Nữ nhi trưởng thành, không xuất giá chẳng lẽ muốn làm ni cô sao? Truyền ra bên ngoài còn tưởng nhà chúng ta không dạy dỗ tốt..."
Ôn Ngạn Bình bị mắng vừa tức vừa uất ức, hốc mắt đỏ lên, nhưng chỉ có thể kìm nén, không dám lên tiếng phản bác nữa. Nơi này không phải nhà mình, nếu nàng tùy tiện cắt ngang lời trưởng bối, thì phụ mẫu nàng sẽ mang tội danh không biết dạy con.
Thấy tiểu cô nương uất ức hốc mắt đỏ cả lên, nhưng lại nhẫn nhịn vì họ, Ôn Lương rất đau lòng, đến khi thấy đã đúng lúc, mới lên tiếng cắt đứt lời phụ thân: "Cha, chuyện này con đã có chủ trương, ngài không cần phải nói."
Trấn Quốc Công nghẹn họng, muốn mở miệng mắng tiếp, rất nhanh liền bị con trai nói mấy câu dời chủ đề.
Đến khi bọn họ rời khỏi thiên thính, người một nhà nghỉ ngơi trong Tu Hoa viện, Như Thúy mới ôm tiểu cô nương đang vô cùng rầu rĩ, dịu dàng hỏi: "Vẫn uất ức hả?"
Ôn Ngạn Bình quan sát nàng, lại nhìn Ôn Lương, trầm giọng nói: "Vì sao nữ nhân nhất định phải xuất giá?"
Như Thúy rất khéo léo hiểu lòng người nói: "Đúng như thế, vì sao nhất định phải gả cho người ta? Nhớ ngày đó ta muốn cả đời đều theo bên cạnh Túc vương phi, có nàng ấy che chở một bước lên trời, rất sảng khoái."
Ôn Lương thiếu chút nữa bị nghẹn chết khiếp, buồn buồn nói: "Chẳng lẽ bây giờ nàng không một bước lên trời?"
Thấy hắn giận, Như Thúy cô nương cũng không sợ, cười hì hì: "Đương nhiên rồi, Ôn đại nhân rất tốt, sau khi gả cho chàng, có người bồi, hài lòng cũng tốt không hài lòng cũng tốt, đều có người chia sẻ. Tuy một người thì tự tại, nhưng hai người ở chung một chỗ cũng rất tốt, gả cho chàng thiếp chưa từng hối hận."
Ôn đại nhân được tâng bốc một trận trong lòng sảng khoái vô cùng, Ôn Lương mỉm cười nhìn tiểu cô nương, tiếp tục đề tài vừa nói, đưa ra câu trả lời vô cùng phổ biến cho tiểu cô nương đang trông mong nhìn mình: "Nữ nhân không thể so sánh với nam nhân, xuất giá để có một chỗ dựa vào."
"Con rất lợi hại, không cần chỗ dựa cũng có thể tự lo cho mình." Ôn Ngạn Bình bóp nát chén trà, bày ra vẻ mình rất dũng mảnh.
"Nhưng mà, đây là quy định và phong tục của xã hội, dù con có lợi hại, nhưng con chỉ là một người, không cách nào thoát ly khỏi xã hội này. Hơn nữa nếu con vẫn cố chấp kiên trì như thế, khi thân phận con bại lộ, phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội của con đều bị người ta chê cười." Ôn Lương bỏ qua từ ngữ hoa lệ và lý luận, dùng lời lẽ thô ráp dễ hiểu nói cho nàng biết đạo lý này, "Tựa như hôm nay, mặc dù lời nói của gia gia con rất khó nghe, nhưng đó là sự thật, chúng ta không phản bác được." Đây cũng là lý do vì sao hắn thả cho lão đầu trách mắng, nên để người ngoài mắng cho tiểu cô nương ngoan cố tỉnh lại, bằng không nhất định nàng sẽ mặc kệ mọi thứ chạy đi lưu lạc giang hồ, đến lúc đó đuổi theo cũng không trở lại.
Ôn Ngạn Bình bị đả kích, kinh ngạc ngồi một chỗ, không nói gì.
Ba đứa nhỏ ngây thơ nhìn bọn họ, không biết loại chuyện vì sao nữ nhân phải xuất giá này, lại khiến đại ca của mình có dáng vẻ bị đả kích như thế.
A Tuyết lắc lắc tay của nàng: "Đại ca, muội muội chúng ta sau này không xuất giá, sau này chúng ta nuôi Quý Quý.”
Trường Trường gật đầu: "Đệ sẽ cố gắng đọc sách, sẽ giống như cha, không để người khác ức hiếp nhà chúng ta đâu."
Quý Quý giơ bàn tay nhỏ bé: "Muội, muội sẽ cố gắng học tập, sau này gả cho người tốt, không cần mọi người lo lắng."
"..."
Ba đứa nhỏ không hiểu chuyện lập tức công phá mọi người ở đây, khiến mọi người nhịn không được cười lên ha hả.
Sau khi dùng bữa cơm đoàn viên xong, Ôn Ngạn Bình không ở lại Trấn Quốc Công phủ ngắm trăng cùng mọi người, mà lấy cớ đi ra ngoài.
Dưới ánh trắng, Ôn Ngạn Bình một mình đi trên đường phố náo nhiệt, rõ ràng mọi người cầm hoa đăng cười cười nói nói khắp nơi, nhưng nàng lại cảm thấy cô đơn. Đến khi đi tới một đầu ngõ, nhìn vào ngõ hẻm vắng lặng, mới giật mình hồi phục tinh thần, có chút phiền não giật tóc của mình, suy nghĩ xem đến cùng nàng làm vậy có đúng hay không?
Cho tới nay, nàng giống như đứa bé được nghĩa phụ nghĩa mẫu che chở, tùy ý vui vẻ mà sống, chưa từng có cảm giác như thế có đúng hay không. Tuổi ngày càng lớn, rốt cuộc nàng ý thức được, thì ra mình là một nữ nhân, thân thể có những cái nữ nhân cần có, dù phủ nhận thế nào cũng không thay đổi được sự thật này. Sau đó, rắc rối liền đến, nữ nhân trưởng thành nên bàn chuyện chung thân đại sự rồi.
Nhưng mà, nàng luôn cự tuyệt thân phận nữ nhân của mình, lấy dáng vẻ nam nhân sinh hoạt, có thể quên đi rất nhiều chuyện không vui, thậm chí có thể làm những chuyện mà rất nhiều nữ nhân không thể làm, khiến cho nàng trong lúc bất tri bất giác quên đi thân phận nữ nhân của mình. Về phần chung thân đại sự, nàng đã sớm nghĩ kỹ, chờ khi các đệ đệ muội muội lớn thêm chút nữa, nàng sẽ rời khỏi kinh thành, đi ngao du tứ hải, quan sát thế giới này, đến khi già rồi, trở về nơi sinh sống khi còn bé, ở cùng phụ mẫu mình, chết trên đỉnh núi.
Nàng đã có kế hoạch cho cả đời rất tốt, tại sao vẫn phải xuất giá chứ?
Không bằng, thừa dịp tất cả mọi người còn đang biết đến thân phận nghĩ tử Ôn phủ, cứ như thế rời đi! Tới lúc đó sẽ không làm phụ mẫu xấu hổ.
Nghĩ như thế, trái tim mạnh mẽ nhảy lên, tay chân run run, kêu gào, thừa dịp tết Trung Thu náo nhiệt, lúc không ai chú ý, nhanh chóng rời đi... Thế nhưng mà, nếu làm như thế, thì ngay cả heo chó cũng không bằng! Nghĩa phụ nghĩa mẫu tốt với nàng như vậy, nếu không từ mà biệt, ngay cả súc sinh cũng không bằng!
Hay là, nàng cứ lấy một cô nương về? Dù sao cũng là giải quyết chung thân đại sự mà, gả với lấy không phải đều giống nhau sao? Nhưng có lẽ Ôn đại nhân sẽ không thích có nhiều nàng dâu đâu?
Tiểu cô nương buồn rầu hận không thể đánh bay mọi trở ngại, chỉ có thể ngồi xổm xuống ôm đầu, muốn đào một cái hố chôn mình xuống cho rồi, vậy thì không có nhiều buồn phiền như thế nữa.
"Tiểu sư đệ?"
Trong tiếng náo nhiệt vang trời, hình như có một âm thanh dịu dàng vang lên, hơi quen tai.
Ôn Ngạn Bình ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn thanh niên xuất hiện ở đầu ngõ, hắn đưa lưng về phía đường phố đèn đuốc sáng trưng, không nhìn rõ khuôn mặt, những ngọn đèn nhẹ nhàng kia làm thân ảnh hắn hiện ra thêm mấy phần ấm áp. Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng nàng liếc một cái là biết rõ thân phận người này, khiến cho phiền não của tiểu cô nương tăng lên cực điểm.
A a a, nếu không từ mà biệt, không chỉ heo chó không bằng, ngay cả Hồ ly tinh cũng sẽ tức giận trực tiếp giết chết nàng đó. Đừng tưởng nàng không biết Hồ ly tinh bí mật đùa chết những người không vừa mắt kia, thật là nam nhân vừa tàn nhẫn vừa nguy hiểm.
Hạng Thanh Xuân quan sát người đang ngồi xổm trong ngõ hẻm, chớp mắt, chậm rì rì thong thả bước đến, nghi ngờ nhìn vẻ mặt buồn rầu của nàng.
"Nàng làm sao thế?"
Ôn Ngạn Bình không trả lời hắn, chỉ buồn bực nói: "Mắt huynh sao lại tinh quá vậy? Có thể nhìn thấy đệ ở chỗ này."
Hạng Thanh Xuân cười nhạt không nói, không nói cho nàng biết, không phải mắt hắn tinh, mà là mắt Chiếu Quang lợi hại, đầu tiên nhìn thấy bóng lưng của nàng, còn tưởng mình nhìn lầm rồi, nhanh chóng đến bẩm báo hắn. Đối với chuyện Chiếu Quang thích bổ não mấy chuyện gì gì đó, Hạng Thanh Xuân không muốn quản hắn, chỉ cần hắn có ích là được, giống như bây giờ, có thể phát hiện tiểu cô nương đang buồn bực, chẳng phải rất hữu dụng sao?
Thấy nàng giống như tiểu cẩu bị bỏ rơi ngồi ở đó, mặt mày ủ rũ, dáng vẻ không biết làm sao, Hạng Thanh Xuân thấy buồn cười, vung tay áo ngồi xổm trước mặt nàng, hỏi: "Nàng làm sao thế?"
Ôn Ngạn Bình nhìn hắn, bỗng nói: "Hồ ly tinh, nếu đệ đột nhiên không từ mà biệt..."
"Ta sẽ trực tiếp giết nàng, tránh cho nàng gây ra chuyện không bằng cầm thú nào đó!"
"..."
Ôn Ngạn Bình im lặng, dịch dịch mũi chân, trong lòng tức giận, tự nhủ, xem đi xem đi, hồ ly tinh quả nhiên là nam nhân xấu xa cực điểm.
Hạng Thanh Xuân lạnh lùng nhìn nàng: "Ôn Ngạn Bình, nếu nàng có lòng, thì đừng phụ tâm ý của sư phụ và sư mẫu, họ đều hi vọng cả đời nàng khỏe mạnh bình an."
Ôn Ngạn Bình cúi đầu thật thấp, không nói gì.
"Được rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?" Hạng Thanh Xuân khôi phục giọng nói dịu dàng, bất tri bất giác dụ tiểu cô nương nói ra tâm sự của mình.
Cũng bởi vì đột nhiên hắn khéo léo hiểu lòng người như thế, tiểu cô nương khổ não một ngày quyết định tìm người thổ lộ hết, ngập ngừng nói: "Hồ ly tinh, nếu như đệ nói, đệ muốn lấy thê tử..." Lấy thê tử về, xem như đã giải quyết chung thân đại sự rồi? Hơn nữa sau này nàng sẽ đối xử với cô nương kia thật tốt, không để cho bất kỳ ai ức hiếp nàng, như vậy sẽ không còn ai nói xấu nữa?
"Đừng nghĩ nữa, chuyện đó không thể nào!" Thanh niên đã nổi giận lạnh lùng cắt ngang lời nàng, âm thầm nắm chặt nắm đấm, không để cho mình bị nàng làm tức giận là gây ra chuyện xúc động gì.
"Tại sao?"
"Nàng nói xem?"
"..."
Chẳng lẽ Hồ ly tinh biết rõ thân phận của nàng rồi? Ôn Ngạn Bình nhịn không được suy nghĩ miên man, sau đó nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này, nếu hắn biết, thái độ đối với mình sẽ không không có gì thay đổi như thế, vẫn như trước kia mà.
Ôn Ngạn Bình cố gắng điều chỉnh tâm tình, rất muốn dời chủ đề sang hướng khác, sau đó dụ dỗ hắn nghĩ cách giúp đỡ. Nhưng mà hồ ly tinh đáng hận này, dáng vẻ cao quý lãnh diễm đã cắt đứt vọng tưởng của nàng. Cuối cùng, Ôn Ngạn Bình bị bức không còn cách nào khác, quyết định nói cho hắn biết chân tướng: "Hồ ly tinh, đệ muốn nói với huynh một chuyện, huynh thông minh như thế, đệ nghĩ huynh có thể cho đệ ý kiến. Đương nhiên, bất luận là thế nào, chúng ta vẫn là huynh đệ, đúng không?"
"..Để xem thế nào." Hạng Thanh Xuân giữ lại lời nói, trong lòng biết nàng sắp nói cái gì, nhưng trái tim không nhịn được mà mạnh mẽ nhảy lên, thậm chí quan sát hoàn cảnh xung quanh, chẳng lẽ phải nghe chân tướng ở chỗ vừa đen vừa tối lại không có không khí này? Nghĩ đến nếu thay đổi nơi khác nàng lại có thời gian trì hoãn, có thể sẽ làm rùa rụt cổ, Hạng Thanh Xuân lập tức quyết định, cứ nói ở chỗ này đi.
Ôn Ngạn Bình ghé sát vào hắn, hít một hơi thật sâu, mang theo một loại dũng khí đập nồi dìm thuyền nói: "Hồ ly tinh, hôm nay gia gia mắng cha đệ, nói đệ nên xuất giá...Không cần nhìn đệ, chính là như huynh nghĩ, ông ấy nói đệ nên xuất giá -- quỷ quái, gả cho ai chứ, đệ lấy không được sao? Đệ có điểm nào không giống nam nhân?"
"Điểm nào của nàng cũng không giống nam nhân!"
Nghe thấy giọng nói tỉnh táo của hắn, vậy mà không bị dọa sợ, Ôn Ngạn Bình trừng mắt, ngạc nhiên: "Huynh...không ngạc nhiên sao? Kỳ thật đệ không muốn lừa dối huynh đâu, bởi vì trong lòng đệ, đệ cảm thấy mình là một nam nhân!"
"..."
Hạng Thanh Xuân đờ dẫn, mặc dù trong lòng nghĩ cho tới nây giờ nàng cũng không xem mình là nữ nhân, nhưng khi nghe chính miệng nàng thừa nhận, vẫn cảm thấy hơi đau đầu. "Ta rất ngạc nhiên, nhưng mà nàng là nữ nhân, điểm ấy không cần nghi ngờ." Hơn nữa còn là hắn tự mình nhìn thấy. "Hay là ta nên gọi nàng là tiểu sư muội mới đúng."
Ôn Ngạn Bình kinh hãi, "Tiểu sư muội cái gì? Chẳng lẽ đệ là nữ nhân thì chúng ta không thể làm huynh đệ được nữa sao?"
Nháy mắt, Hạng Thanh Xuân muốn bóp chết nàng, miễn cho sau này nàng làm mình tức chết.
Thấy hắn đột nhiên đứng dậy, Ôn Ngạn Bình cho là hắn không thể chấp nhận, vội vàng đứng lên, bổ nhào qua kéo tay áo hắn, kêu lên: "Hồ ly tinh, huynh sẽ không nhỏ mọn như thế phải không? Chúng ta đã làm huynh đệ nhiều năm, huynh không thể thoáng một cái liền không nhận nữa được?"
Hạng Thanh Xuân vẫn không nói chuyện, phất tay áo đẩy nàng ra, đi thẳng.
Nếu hắn mắng chửi mình còn đỡ, nhưng rời đi như thế, khiến cho lòng nàng thấp thỏm, hơi khó chịu, nghĩ tới tình huynh đệ nhiều năm không còn nữa thì khổ sở, cuối cùng cắn môi, đuổi theo.
Khóe mắt liếc nhìn cái bóng dưới ngọn đèn đường, biết nàng đuổi theo, trong lòng Hạng Thanh Xuân nhẹ nhàng thở ra. Đuổi theo là tốt, quả nhiên người này nhất định phải bị dồn ép, nếu dung túng quyết định của nàng, không biết ngày tháng năm nào nàng mới nghĩ thông suốt, chỉ sợ cho nàng chút thời gian, nói không chừng nàng sẽ đưa ra quyết định gì đó làm hắn tức chết.
Hạng Thanh Xuân rất hiểu Ôn Ngạn Bình, bởi vì đã đem nàng trở thành bảo bối đặt sâu trong lòng, cho nên hiểu rõ nàng hơn bất kỳ ai, biết rõ mỗi một phản ứng của nàng, như lúc này, từng bước ép sát, cuối cùng khiến nàng cắn câu.
Khóe môi cong một cái, Hạng Thanh Xuân đi qua đường phố náo nhiệt, đi tới con sông bên cạnh.
Ôn Ngạn Bình tâm thần bất định đi theo phía sau hắn, không biết nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.