Lý Hàn nói: "Vương gia, chúng ta chưa thử qua thì làm sao lại biết là không được."
"Vương gia, không bằng chúng ta thử một lần xem sao, nếu giả sử giết được hắn, không phải là bớt đi nhiều phiền toái sao." Bạch Thọ cũng đề nghị ám sát Lưu Phong.
"Không được, Lưu Phong không thể giết. Ta đang muốn xem hắn đấu với Yến vương như thế nào." Tĩnh Vương gia cười nói: "Chúng ta sẽ là ngư ông đắc lợi."
"Vương gia, dù sao Lưu Phong đằng nào cũng không giết được, không bằng chúng ta mang chuyện này giao phó cho Yến vương được không? Như vậy chẳng phải càng tăng thêm mâu thuẫn giữa bọn họ sao?" Giọng the thé của Trương công công lại nổi lên hưởng ứng.
Tĩnh Vương gia có chút suy nghĩ: "Ân, biện pháp này thật ra không tồi. Nếu như thế cục ở Kinh Đô vì hai người này mà trở nên loạn lạc một chút, ta nghĩ rằng Bệ hạ cũng sẽ rất thích thú nhìn cảnh hai con hổ cắn nhau a. Đến lúc đó, chỉ cần ta hoàn toàn nắm giữ Tứ Đại Quân Đoàn, hết thảy sẽ không cần lo lắng gì nữa."
Lý Hàn tinh thần đại chấn, nhảy dựng lên: "Hảo, Tam Vệ quân đoàn này của Yến Vương quả thật rất bá đạo, chúng ta phải hảo hảo nghĩ biện pháp."
Bạch Thọ lạnh lùng cười, trầm giọng nói: "Cẩm Y Vệ đã đầu phục Yến vương, không bằng chúng ta nhân cơ hội này làm một số chuyện để xem Lưu Phong giải quyết phiền toái này ra sao"
Tĩnh Vương gia cười to, trầm giọng nói: "Tốt, tốt lắm. Bạch Thọ, chuyện Cẩm Y Vệ ta giao cho ngươi an bài. Tuy nhiên việc này quả thực trọng đại nên ngươi phải có kế hoạch cẩn thận, tuyệt đối không được có nửa điểm sơ sót."
Hắn nghe những lời này, trên mặt tràn ngập ngưng trọng: "Vương Gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tận tâm hết sức, tuyệt đối sẽ không để xảy ra sơ sót."
"Ha ha—!"
Tĩnh Vương gia cười to: "Chư vị, hảo hảo. Tương lai nếu thành đại sự, khẳng định các ngươi đều là những công thần. Bổn vương nhất định sẽ không quên công lao các ngươi."
. .
. .
Từ ngày cùng Lưu Phong thổ lộ nỗi lòng, tâm trạng của Mộ Dung phu nhân ngày càng mâu thuẫn. Nàng bắt đầu cố tình tách rời khỏi Lưu Phong, tận lực hạn chế cơ hội một mình tiếp xúc với Lưu Phong.
Nhưng mà mỗi lần vuột mất những dịp như vậy, trong lòng nàng tựa như có điểm gì mất mát. Thậm chí, trong ba đêm liền, Lưu Phong luôn xuất hiện trong xuân mộng của nàng.
Lưu Phong lại cứ như vô tình hay cố ý, luôn hấp dẫn Mộ Dung phu nhân, muốn nàng vứt bỏ lo lắng đang chất chứa trong lòng.
Hơn nữa, Mộ Dung Uyển Nhi quả thực đang nỗ lực kết hợp hắn với mẫu thân của mình. Hai người thậm chí còn cố ý diễn trò yêu thương trước mặt Mộ Dung phu nhân.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng con gái mình cũng Lưu Phong hoan ái, Mộ Dung phu nhân đều không tránh khỏi trống ngực đập dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Mấy ngày nay việc xây dựng Tế Thiên tháp đã dần dần ổn định. Lưu Phong ngoại trừ nửa ngày đi đôn đốc giám sát, chuyện còn lại hắn đều giao cho Tu Duyên ứng phó còn mình mau chóng quay về phủ.
Vừa mới đi vào hậu viện của Thiên Thượng Nhân Gian hắn liền thấy được Mộ Dung phu nhân. Quả thật đã nhiều ngày nay hắn chưa gặp nàng.
Cơ hội đến, hắc hắc.
Lưu Phong vui vẻ đi đến trước mặt nàng.
Mộ Dung phu nhân đang ở hậu viên ngây người ngắm nhìn hoa mẫu đơn, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân có người đến gần. Ngẩng đầu lên, không ngờ đó chính là người mà mình đang nghĩ đến.
"Phu nhân, người tới tìm ta à?" Lưu Phong cười hắc hắc xấu xa, hắn từ xa đã bắt chuyện với nàng.
Mộ Dung phu nhân nhìn thấy dáng vẻ Lưu Phong, vẻ mặt không khỏi có chút mất tự nhiên, ánh mắt có phần phức tạp liếc Lưu Phong một cái rồi nhàn nhạt nói: "Ta đến tìm Uyển Nhi, cũng không biết là nữ nhi ta không biết dạo này ra sao nữa."
Lưu Phong nhàn nhạt cười, tiến lên nói: "Phu nhân, người gặp Uyển Nhi có chuyện gì không? Không bằng người cùng ta vào phòng nói chuyện đi. Dù sao thì Uyển Nhi lát nữa cũng sẽ lại phòng ta." Tốt nhất ta nên dịp này thực hiện tâm nguyện mẫu nữ song thu, hắc hắc.
Mộ Dung phu nhân thấy ánh mắt Lưu Phong đang hướng đến bộ ngực sữa của mình đảo qua đảo lại, trong lòng không khỏi xấu hổ, cảm giác giống như là chính mình bị phi lễ
"Nơi này phong cảnh cũng tốt, ta nghĩ ta muốn ở nơi này nói chuyện." Mộ Dung phu nhân do dự một hồi rồi nói với Lưu Phong: "Phong nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Hảo a—!"
Lưu Phong tiến về phía Mộ Dung phu nhân, ngồi xuống ghế đá, tay phải rất tự nhiên quàng qua eo phu nhân.
Cảm nhận được thân thể nam nhân nóng bừng, sắc mặt Mộ Dung phu nhân nhất thời hồng lên, suy nghĩ một hồi, nàng mới ấp a ấp úng hướng Lưu Phong nói: "Phong Nhi, ngươi bên người nhiều nữ nhân như vậy, ngươi không lo lắng sao. Tương lai ngươi sẽ an bài các nàng như thế nào? Nếu như thực sự ngươi trở thành Hoàng Đế. . ?" Mộ Dung phu nhân muốn hỏi Lưu Phong sẽ phong ai làm Hoàng Hậu, nhưng lại không biết nói như thế nào cho phải.
Lưu Phong nhất thời hiểu được tâm ý của Mộ Dung phu nhân, lạnh nhạt cười: "Chuyện tương lai thì tương lai sẽ nói, hơn nữa mặc dù ta phong lưu nhưng không hạ lưu. Ta đối với các nàng tất cả đều giống nhau." Lưu Phong trong lòng thầm bớt một câu, chỉ có Đình Nhi và ta đã yêu nhau hai kiếp nên phải thiên vị nàng ta hơn.
Không đợi Mộ Dung phu nhân nói, bản tay của hắn đã không quy củ trèo lên bộ ngực sữa của nàng: "Phu nhân, nàng nói lần trước, cái sự việc kia sau khi xử lý xong sẽ cùng ta làm chuyện ấy ấy, hắc hắc"
"Ai, người nào nói, ta đáp ứng ngươi cái gì? Ngươi." Nói đến việc này, Mộ Dung phu nhân khuôn mặt thành thục tuyết trắng bổng nổi lên một mảnh đỏ ửng. Nàng không biết phải nói như thế nào nữa.
Thực sự, Mộ Dung phu nhân là một người phụ nữ truyền thống, tuyệt đối giữ gìn trinh tiết. Chỉ là bây giờ, nàng quả thật rất cần một nam nhân quan tâm, chăm sóc. Hơn nữa, một thời gian dài tiếp xúc đã làm nàng nhận thấy được Lưu Phong thật sự là một nam nhân đáng tin cậy. Chỉ là thân lại là trưởng bối của hắn nên nàng không dám quyết tâm bước qua cánh cửa cuối cùng được.
Lưu Phong trong lòng cười thầm, kỳ thật nàng cũng có chút dối trá, thân thể của nàng đã biểu hiện trái ngược với những gì nàng nói.
"Phu nhân, nam hoan nữ ái là chuyện rất bình thường, người và ta hai bên tình nguyện, cần gì quan tâm nhiều đến như vậy. Người xem, ta và Uyển Nhi hạnh phúc đến như vậy. Hạnh phúc trước ở mắt người, chỉ cần nguyện ý là người có thể đạt được." Lưu Phong nhẹ nhàng cách lớp y phục xoa nắn nụ hồng mọc trên đỉnh đồi.
Mộ Dung phu nhân nhớ đến việc chính mình nhìn lén Lưu Phong hoan ái với nữ nhân khác, hai gò mó càng ửng đỏ lên, trong lòng rung động không thôi, hạ thân cũng không tránh khỏi một trận nóng lên.
Cố gắng trấn định tâm tình của mình, nàng hướng đến Lưu Phong chân thành nói: "Phong nhi, có lẽ một số chuyện ngươi không thể hiểu được."
"Hơn nữa, ta khó mà giải thích được cho ngươi hiểu."
"Ta thừa nhận là quả thật ta rất yêu thích ngươi, rất muốn cùng ngươi. Nhưng ta không dám làm như vậy. Ta thực sự vừa mong muốn, cũng vừa không dám." Mộ Dung phu nhân buồn bã nói: "Thực sự trong lòng ta rất mẫu thuẫn."
Lưu Phong nghe vậy, trầm mặc không nói.
Đến cuối cùng, tâm kết của nàng vẫn chưa hoàn toàn được giải.
Mộ Dung phu nhân trìu mến nhìn Lưu Phong, khẽ nghiêng người về phía hắn mà thở dài: "Phong nhi, ta như vậy thì ngươi có giận ta không?"
Lưu Phong trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung phu nhân thở dài: "Phu nhân, khúc mắc của nàng quả thật vẫn chưa được giải. Có lẽ ở trong lòng nàng vẫn chưa chính thức tiếp nhận ta."
Mộ Dung phu nhân nhìn Lưu Phong, nàng khẽ lắc đầu nói: "Phong nhi, ngươi đừng hiểu lầm. Không phải như ngươi suy nghĩ đâu. Quả thật, trong lòng ta chỉ có mình ngươi, thậm chí mỗi đêm, ta đều nằm mơ." Nói đến xuân mộng, Mộ Dung phu nhân vội vàng im bặt.
Lưu Phong trong lòng cười thầm, ngươi rốt cục cũng đã nói đến nằm mơ thấy ta. Có điều nếu là đã nằm mơ thì quả thật trong lòng nàng tưởng nhớ, chờ mong ta biết chừng nào.
"Phu nhân, nếu như trong mơ nàng cũng nhớ đến ta, thì nàng còn lo lắng điều gì nữa?"
Mộ Dung phu nhân không khỏi đỏ mặt một chút, nàng vừa thẹn, vừa vội nói: "Phong nhi, ngươi nói cái gì thế? Ai bảo ta và ngươi."
Lưu Phong một tay nhẹ nhàng nắm lấy ngọc thủ mềm mại của phu nhân, ôn nhu nói: "Phu nhân, nàng do dự điều gì. Đêm nay chúng ta sẽ động phòng có được không? Ta nhất định sẽ làm cho nàng thật thoải mái. Nếu không đủ, ta sẽ gọi thêm Uyển Nhi, chúng ta ba người cùng nhau đồng thời."
Nghe được những lời nói trắng trợn của Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân không khỏi tức giận, nàng rút mạnh tay ra khỏi tay hắn, sẳng giọng nói: "Ngươi. ta không thể cùng ngươi nói chuyện nữa."
Lưu Phong nắm chặt ngọc thủ của nàng, không để cho nàng buông ra, ánh mắt hướng đến bộ ngực sữa của nàng, sau lại tinh nghịch hướng đến giữa hai chân nàng đảo qua đảo lại khiến cho Mộ Dung phu nhân vừa ngại ngùng, bối rối. Khuôn mặt thanh tú của nàng bỗng chốc ửng hồng lên.
"Phu nhân, nếu nàng không đáp ứng ta, không bằng ta cùng nàng. ngay tại chỗ này." Lưu Phong lại cười dâm.
"Không được, không được."
Mộ Dung phu nhân nhất thời nóng nảy, nàng giãy dụa vài cái, nhưng lại bị Lưu Phong nắm chặt ngọc thủ, không cách nào dút ra được, đành phải vội vàng cầu khẩn: "Phong nhi, ngươi buông ta ra, ngàn vạn lần không thể ở chỗ này, nếu không. người khác thấy được ắt sẽ chê cười ta. Làm sao ta còn mặt mũi nào để sống nữa."
Lưu Phong nói: "Không phải ở nơi này cũng được, trừ phi nàng đáp ứng ta, đêm nay cùng ta động phòng."
Mộ Dung phu nhân trong khoảng thời gian ngắn cũng không có chủ ý gì được, không thể làm gì khác hơn là nổi giận nhìn Lưu Phong: "Ngươi có thể đợi vài ngày được không?
"Ngày mai thì ngày mai, ngày mai là kỳ hạn". Lưu Phong cũng không muốn phải chờ đợi nữa.
"Phu nhân, nàng do dự cái gì, lo lắng cái gì. Chuyện tình nam hoan nữ ái là chuyện rất bình thường, tư vị sẽ rất tuyệt vời nàng hiểu rõ chứ." Lưu Phong ra sức quyến rũ.
Trong đầu Mộ Dung phu nhân liền hiện ra cảnh tượng trong mộng của chính mình. Trong mộng, nàng cùng Lưu Phong kịch liệt giao hoan, cơ thể tràn đây dâm mỹ. Nàng không khỏi có chút xấu hổ, hướng Lưu Phong than vãn: "Phong nhi, ta đáp ứng ngươi, ba ngày sau, ta nhất định sẽ cho ngươi nguyện ý. Hôm nay. hôm nay ngươi hãy để cho ta trở về đi."
"Được rồi—!"
Loại chuyện như thế này, Lưu Phong quả thật không muốn bức bách. Hắn muốn nàng toàn tâm toàn ý với hắn.
Trở lại Mộ Dung thế gia, Mộ Dung phu nhân nhất thời hối hận. Kỳ thật hôm nay nàng đến Thiên Thượng Nhân Gian căn bản không phải là để thăm nữ nhi. Vốn nàng muốn tăng dũng khí để hiến thân cho hắn, nhưng thật không ngờ kết quả lại thành ra như thế này.
"Ba ngày sau, ta nhất định sẽ không e ngại gì cả." Mộ Dung phu nhân lại âm thầm hạ quyết tâm.
.
.
"Tham kiến bệ hạ." Theo lời mời của lão Hoàng đế, tối nay hắn đến Ngự Hoa Viên gặp lão.
"Ái khanh, tới là tốt rồi, khanh cũng không nên khách khí như vậy." Lão Hoàng đế chậm rãi từ từ xoay người lại, mỉm cười với hắn. Lão nắm lấy tay Lưu Phong, dắt hắn đến ngồi ngang hàng cùng với lão. Lúc này đây, lão Hoàng đế quả thật giống như một vị lão gia gia.
Lão già này không muốn phá hủy sự uy nghiêm của lão à.
Cũng may là trước đó, Thái tử phi đã gửi tin tức cho hắn nên hắn cũng đoán được phần nào tâm tư lão Hoàng đế.
"Bệ hạ, người làm vi thần kinh sợ ạ!" Lưu Phong giả vờ nói.
"Ái khanh, ngươi như thế nào đối với ta lại khách khí đến như vậy." Lão Hoàng đế lạnh nhạt cười, vẫn nắm lấy tay hắn. Người không biết nội tình quả thực còn coi là lão Hoàng đế thực dễ gần gũi.
"Bệ hạ, người triệu kiến hạ thần có phải là vì chuyện Tế Thiên tháp không ạ. Người yên tâm, tính đến thời điểm ngày hôm nay, quá trình xây dựng Tế Thiên tháp đã đi vào ổn định. Thần cam đoan với người, chỉ sau bảy tháng sẽ hoàn thành xong Tế Thiên tháp." Lưu Phong giả đò hồ đồ, cố ý chuyển đề tài sang việc xây dựng Tế Thiên tháp.
"Ái khanh, hôm nay ngươi và ta không nói chuyện quốc sự." Lão Hoàng đế cười nói: "Ái khanh, hôm nay ta triệu kiến khanh, chính là để muốn nói chuyện riêng với khanh."
Lúc này, lão Hoàng đề liền trầm giọng hỏi: "Ái khanh, khanh nói thật cho ta biết, rốt cục khanh có phải là Trịnh vương Thế tử hay không?"
Lưu Phong thận trọng trả lời: "Bệ hạ, người đang nói đùa à. Vi thần sao có thể là người của Hoàng tộc được. Người chẳng lẽ cũng tin những lời đồn đại sao?"
"Ái khanh, xem ra khanh vẫn không tin trẫm." Lão Hoàng đế sâu kín thở dài một tiếng, tựa hồ có chút thống khổ nói: "Ái khanh, kỳ thật có một số việc ta căn bản đã xác định được. Khanh không thể nào dấu diếm được ta. Mặc dù ta không thể xác định được khanh có phải là Thế tử của Trịnh Vương hay không, nhưng trẫm có thể xác định được khanh chắc chắn là người của Hoàng tộc."
"Khanh quả thật là mang dòng máu của ta!"
Nói đến đây, trong đôi mắt già nua của lão Hoàng đế đã xuất hiện vài giọt nước mắt. Vẻ mặt vốn dĩ thật tĩnh mịch của lão giờ đây trông rất kích động
Lưu Phong âm thầm cười, ngươi quả thật là một diễn viên trời sinh.
"Bệ hạ, thực sự thần không phải. Thần nghĩ người chắc là có chút sai lầm rồi." Lưu Phong cố ý không thừa nhận. Nhưng việc làm của hắn lại khiến cho lão Hoàng đế càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình.
"Tôn nhi ngoan, rốt cục là vì nguyên nhân nào, tại sao cháu vẫn không thừa nhận ta là Hoàng gia gia?" Lão Hoàng đế đột nhiên xuất ra Tử Hư Chân Long lệnh, đoạn nghiêm nghị nói: "Tôn nhi, cháu nhận thấy được chứ. Đây là bảo bối bí truyền của Hoàng gia. Nó cũng giống như Ngọc tỷ, đều tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng của Hoàng gia. Hơn nữa, bản thân nó cũng có rất nhiều hữu ích, cũng giống như người tu chân trong tay có pháp bảo. Trước đó vài ngày, ta đã thông qua Tử Hư Chân Long lệnh mà biết được, cháu quả thật có tu luyện Tử Hư Chân Long quyết. Nếu cháu không phải là Thế tử của Trịnh Vương, thì quả thật cháu là thế tử của chính Thái tử?"