Vào lúc này, quanh thân Lưu Phong nổi lên một ngọn lửa màu xanh vây kín người. Trên đỉnh đầu hắn, một thần điểu trong suốt lơ lửng chiếu rọi khắp người Lưu Phong.
"Hợp thể!"
"Đại Hoang Phụ Thân quyết—!
Bạch Khiết giống như tự nói: "Tiểu tình nhân đúng là may mắn đầy mình (nv: phúc trạch thâm hậu). Không ngờ chim Thanh Loan cũng quyết định đem Đại Hoang Phụ Thân quyết bản mệnh truyền thụ cho hắn"
"Cái quái gì thế này." Khuynh Thành đối với cái gọi là Đại Hoang Phụ Thân quyết cũng không hiểu nên đang muốn đặt câu hỏi. Cũng không nghĩ đằng kia Lưu Phong đã bắt đầu ra oai, câu nói định thốt ra liền dừng lại.
Màu xanh của Tử Vi Linh Hỏa thoắt ẩn thoắt hiện ở giữa hắc khí. Một cảnh tượng hiện ra làm người ta kinh ngạc, Lưu Phong đi đến đâu, hắc ma khí chỗ đó lập tức hóa thành hư ảo.
Sắc mặt Lý Minh Nguyệt lập tức biến đổi, trong lòng kinh hãi không thôi, nét mặt biểu lộ sự khó tin.
Cách đó không xa Lôi Thiên Cừu đã hoàn toàn sợ đến ngây người. Với thân phận là người luôn đi theo hầu hạ, hiểu biết của hắn hiển nhiên là không quá kém. Tình huống hiện giờ của Lưu Phong, lão cũng hiểu rõ. Có điều lão thật sự không thể tưởng tượng, vì sao mà một người tu chân có thể điều khiển được Đại Hoang Phụ Thân quyết, thật sự khó có thể tin.
Bạch Khiết mỉm cười: "Vận khí của Tiểu tình nhân quả thật là tốt nên mới được vậy"
.
"Ta sẽ không chịu thua" Lý Minh Nguyệt mạnh mẽ kìm nén cả thân thể và tinh thần hét lớn một tiếng. Hai tay kết ấn đem Hắc ma khí còn thừa quanh thân ngưng tụ thành hắc sắc thiểm điện màu đen hình cầu thật lớn, dùng khí thế sấm sét đánh về phía Lưu Phong.
Lưu Phong nở nụ cười lạnh lẽo, sắc mặt không đổi vẫn chậm rãi đi về phía Lý Minh Nguyệt. Ngọn lửa màu xanh trên người càng phát ra tràn thịnh.
Mắt thấy Hắc sắc thiểm điện hình cầu thật lớn đánh về phía mình, đột nhiên hai tay Lưu Phong nắm chặt Hạo Thiên Kiếm, hét lên một tiếng. Nhân kiếm hợp nhất chém ra một đạo Tử Vi Linh Hỏa, kiếm quang xen lẫn nhau hệt như sao băng lao về phía Lý Minh Nguyệt. Trong phút chốc, bốn phía hoàn toàn bị bao phủ trong màu kiếm quang vàng lợt.
Lý Minh Nguyệt rống lên một tiếng "A!" ra sức chống cự. Nhưng giờ đây khi hắc ma khí quanh thân hắn cứ chạm Tử Vi Linh Hỏa liền biến mất ngay lập tức thì làm sao có thể chống cự được với uy lực nhân kiếm hợp nhất của Lưu Phong.
"Ầmmm!" Sau một tiếng nổ, thân thể Lý Minh Nguyệt giống như con diều bị đứt dây bay ra ngoài, té thật mạnh trên mặt đất.
Vụ nổ qua đi, thiên địa trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái ban đầu. Tất cả mọi người vội vàng chú ý tình hình của hai người giữa không trung.
Lưu Phong đã thu Hạo Thiên Kiếm lại, hai tay chắp sau lưng vẻ mặt bình tĩnh. Mái tóc màu đen phất phơ trong gió, giữa con ngươi lóe ra một đạo tinh quang, nhìn từ xa tựa như chiến thần không thể xâm phạm.
Về phía Lý Minh Nguyệt, trúng phải nhân kiếm hợp nhất của Lưu Phong. Tuy chưa đến nỗi chết ngay tại chổ, nhưng cũng đã hấp hối mặt mày trắng bệch. Trong người gân mạch đứt đoạn, trông cũng không còn kiên trì được bao lâu.
"Tỷ phu giỏi quá!" Khuynh Thành lập tức phóng tới, nhào vào lòng Lưu Phong, bộ ngực đang phát dục căng tròn cọ vào cánh tay hắn vài cái, thì thầm: "Tỷ phu, muội sùng bái huynh!"
Lưu Phong mỉm cười không nói gì thêm, mà ánh mắt chuyển về phía người sắp chết là Lý Minh Nguyệt: "Đám chó của Bạch Huyền Y, cũng chỉ có như vậy!"
Đối mặt với nỗi nhục như thế, Lý Minh Nguyệt lúc đầu còn muốn nói gì đó, nhưng xét lại mình rõ ràng không bằng người ta thì nói gì được nữa đây.
"Lưu Phong, ngươi phải thả ta đi. Nếu không chờ lão gia nhà ta biết chuyện này, thì mạng ngươi coi như xong." Lý Minh Nguyệt oán hận nhìn Lưu Phong, giọng điệu uy hiếp.
"Dừng!" Khuynh Thành nghe vậy. bĩu môi khinh thường mà nói: "Chết đến nơi, còn dám lên mặt với tỷ phu ta, ngươi tưởng ngươi là ai?"
Lưu Phong cũng lạnh nhạt cười nói: "Ta nguyên là không muốn giết ngươi, có điều ngươi không nên uy hiếp ta. Bản thân ta cùng Bạch Huyền Y có thù không đội trời chung. Cho dù ta không giết ngươi, ta và hắn lúc đó cũng chẳng có gì hay ho để nói. Cho nên, ta sẽ không ngại giết lũ chó con các ngươi."
"Lưu Phong, ngươi dám. Ta là đứa con mà lão gia thương yêu nhất. Nếu ngươi giết ta, người nhất định sẽ tìm ngươi báo thù." Lý Minh Nguyệt trông thấy mắt Lưu Phong lộ ra sát ý, lập tức sợ hãi.
Lưu Phong khinh miệt cười cười. Cũng không thèm để ý tới sự uy hiếp của Lý Minh Nguyệt mà giơ Hạo Thiên Kiếm lên. Tử Vi Linh Hỏa phát ra nhằm phía Lý Minh Nguyệt mà quét tới.
"Không nên!" Lôi Thiên Cừu nhìn thấy Lý Minh Nguyệt sắp bị giết, sắc mặt lập tức phát lạnh, hô to một tiếng. Gần như cùng lúc đó, từ tay Bạch Khiết cũng bổ ra một đạo kiếm quang đánh úp về phía Lôi Thiên Cửu.
"Ầm, ầm!"
Theo hai âm thanh hung bạo đó, Lý Minh Nguyệt cùng Lôi Thiện Cửu đồng thời bị hóa thành tro bụi bay đi.
.
Tu Duyên vốn đang tĩnh tâm tìm hiểu đạo pháp, đột nhiên nghe được đồng tử báo lại nói là bệ hạ cho mời. Tu Duyên đành phải ngừng, đi vào trong cung kiến giá.
Ở Thượng Thư phòng, Tu Duyên thấy lão Hoàng Đế tinh thần suy sụp rõ rệt. Xem ra bộ dáng này của lão, dường như muốn duy trì thêm một năm cũng có trở ngại. So với thời gian trước, khí sắc của lão dường như càng ngày càng kém rồi.
"Tu Duyên thiên sư, khanh đã đến rồi!" Lão Hoàng đế phờ phạc liếc mắt nhìn Tu Duyên, khẽ giọng nói.
Tu Duyên vội vàng thi lễ, nói: "Bệ hạ, người triệu kiến vi thần đến, thật ra là có chuyện gì quan trọng vậy? Đúng rồi, thân thể của người dường như không bằng trước đó vài ngày, có đúng không?"
Lão Hoàng đế nghe Tu Duyên quan tâm đến mình, hướng về phía hắn mĩm cười, nói: "Thân thể ta không quan trọng, hôm nay triệu ngươi vào cung, đúng là có chuyện quan trọng cùng ngươi bàn bạc. Tu Duyên thiên sư, sư tôn ngươi có quan hệ thế nào với trẫm, ngươi cũng đã biết, hiện giờ sư tôn ngươi mất, có ngươi tiếp nhận chức vụ đế quốc Khâm Thiên giám, trẫm vô cùng vui mừng. Chúng ta đã có một khoảng thời gian rồi không cùng một chổ, đâm ra đa nghi, thừa dịp hôm nay trẫm tinh thần hơi tốt, khanh và ta không bằng uống mấy chén sao hả?"
Nói tới đây, cũng không chờ Tu Duyên trả lời, lão Hoàng đế cố gắng dùng sức vỗ tay kêu lên: "Người đâu, đem rượu thịt, trẫm cùng với thiên sư nâng cốc đàm đạo nào."
Tu Duyên ngầm suy tư, là lão Hoàng đế đang diễn trò, tại sao đột nhiên trở nên khách khí như vậy.
"Đến đây, Thiên sư, ngồi xuống phía trước, tiếp trẫm uống vài chén rượu." Lão Hoàng đế mỉm cười, chỉ xuống nệm gấm dưới long ỷ tiếp đón niềm nở.
Tu Duyên thoáng do dự một chút, đi tới trước, ngồi xuống.
"Nào, cạn!"
Hai người kính một chén, khí sắc có phần biến đổi tốt. Lão lại cười nói: "Thiên sư, ngươi nhìn xem khí sắc trẫm thế nào?"
Tu Duyên khẽ nhíu mày nói: "Thứ cho thần nói thẳng, bệ hạ khí sắc dường như không ổn, so với trước đó vài ngày không bằng."
"Uhm, ngươi chịu nói thật, đủ thấy đối với trẫm một lòng trung thành!" Lão Hoàng đế trầm giọng nói.
"Đa tạ bệ hạ lượng thứ cho vi thần" Tu Duyên lên tiếng.
"Ha ha, Rượu thịt đâu!" Vài cung nữ dè dặt trong lòng hoảng sợ bắt đầu đem vài hủ rượu ngon đi lên, quân thần lúc đó lại một lần nữa uống tiếp một chén.
"Lão rốt cuộc muốn làm cái gì?" Tu Duyên chung quy cảm thấy lão Hoàng đế có thái độ giống như con chồn cập kè con gà đi chúc tết, (DG: mình ko hiểu cái này lắm, các huynh đệ ai biết thì chỉ giáo nhé!) không chút an tâm.
Ngay lúc hắn đang thất thần, lão Hoàng đế đồng thời cũng đang lau một chút rượu nơi khóe miệng, đột nhiên chửi ầm lên: "Cái bọn luyện đan cẩu nô tài đó, chuẩn bị lâu như vậy vẫn không thể luyện ra trường sinh bất lão đan dược, thân thể trẫm ngày càng kém, bọn chúng thật đáng chết, hết thảy đều đáng chết."
Nói tới đây, bởi kích động nổi giận mà nước miếng văng khắp nơi, lão đột nhiên ngậm miệng lại. Lão yếu ớt cúi đầu, lẩm bẩm: "Trẫm là thiên tử, trẫm không tin số mệnh."
Đối diện với lão Hoàng đế có biểu hiện gần như bị điên, Tu Duyên cũng không dám mạo muội mở miệng.
Hoàng đế lẩm bẩm một hồi, bổng nhiên hình như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên, sắc mặt khôi phục lại vài phần hồng hào, hưng phấn bừng bừng nói: "Tu Duyên thiên sư, trẫm nghĩ ngươi cũng không hy vọng trẫm sớm băng hà như vậy đúng không. Trẫm biết, trẫm biết, ngươi có biện pháp giúp trẫm sẽ sống lâu thêm vài năm. Đúng không?"
Tu Duyên nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, lắp bắp nói: "Bệ hạ, bệ hạ, vi thần bất tài!"
"Nói bậy!" Lão Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, bất mãn nói: "Tiểu thiên sư, ngươi chớ xem thường trẫm, trẫm biết ngươi và Trương Thiên sư quá cố có thể nói đều là tinh anh, thiên tài. Các ngươi đừng có cố gắng giữ bí mật gay gắt như vậy, ngươi có thể thông qua Tế Thiên Tháp mà nghịch thiên cải mệnh."
Tu Duyên lập tức kinh hãi, chuyện cơ mật cỡ này, lão Hoàng đế làm sao được, chẳng lẽ có đạo nhân Thiên sư nào cố tình tiết lộ ra cho Hoàng đế biết. Nhưng chuyện nghịch thiên cải mệnh, cho dù toàn bộ đạo nhân thiên sư mà nói cũng chỉ có vài người được biết. Phải biết rằng thực hiện Tế Thiên Tháp phải tốn vật lực và tài lực rất lớn, chắc chắn sẽ hao phí ít nhiều đến hoàng kim bạc trắng, châu báu. Hơn nữa, cho dù hoàn thành Tế Thiên Tháp, còn thêm nghi thức tế thiên nghịch thiên cải mệnh, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tế phẩm chuẩn bị là một vạn người sống, nhưng yêu cầu một lượng lớn máu tươi trinh nữ.
Nói trắng ra, nghịch thiên cải mệnh kỳ thật chính là một loại tà thuật, đã sớm bị các Thiên sư tiền bối nghiêm cấm. Đã gần ngàn năm không có người thi triển qua.
Thấy Tu Duyên không nói lời nào, lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: "Tu Duyên thiên sư không cần phủ nhận, chuyện này ta đã sớm thăm dò rõ ràng. Trừ khi ngươi hy vọng trẫm chết sớm, nếu không, ngươi chẳng còn lý do nào để cự tuyệt yêu cầu của trẫm."