Hi Du Hoa Tùng

Chương 821: Bản tính ma nữ




Tư Mã Hạo Kiệt nghe vậy, mí mắt giật giật mấy cái, mặc dù hơi chột dạ nhưng vẫn cứ tươi cười: "Hầu gia nói rất phải. Chúng ta là người làm quan, phải suy nghĩ cho bách tính."

Cho cái đầu mẹ ngươi á. Đừng nghĩ lão tử không biết Cam Châu bị cướp. Ngươi muốn ăn ư, hôm nay lão tử bắt ngươi phải nhả ra. Giở trò với ta à, cẩn thận ta xin cái mạng ngươi đấy.

Lưu Phong mặt không đổi sắc nâng chén trà trước mặt nhấp một ngụm, nước trà vào miệng thật ngọt, hơn nữa còn mang theo mùi hương thơm ngát, hắn cười cười: "Trà ngon, đúng là trà ngon."

Bỏ chén trà xuống, Lưu Phong cười nói: "Nguyên soái, ngài có tin tức gì của đám đạo tặc này không?"

Tư Mã Hạo Kiệt chau mày, nói: "Hầu gia có điều chưa rõ, đám đạo tặc này đến không thấy hình, đi không thấy bóng. Lần trước bản soái dẫn theo đại quân đến tiêu diệt, nhưng cũng đành chịu chậm mất một bước. Mặc dù giết sạch đám binh lính phía sau, nhưng bộ phận chủ lực thì đã chạy thoát hết. Ai. Khiến cho trấn Cam Châu của hầu gia bị cướp sạch, bản soái thật sự thấy áy náy. Có điều xin hầu gia yên tâm, sau này nếu còn có đạo tặc làm loạn ở Phong Thành nữa, bản soái nhất định sẽ dốc toàn lực, giăng một mẻ lưới bắt hết bọn chúng."

Mịa nó, lão tử nếu vẫn còn tiếp tục cho Long Vệ quân của ngươi hành động quân sự ở Phong Thành thì ta không mang họ Lưu nữa.

"Nói nhảm!"

Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, tay chỉ vào mũi Tư Mã Hạo Kiệt mắng: "Tư Mã nguyên soái, ngươi bây giờ nói nghe có vẻ xuôi lắm, nhưng sao ta lại nghe người dân ở đó nói rằng, đám đạo tặc cướp đoạt của cải của họ lần này không giống đám đạo tặc Man quốc lúc trước. Hơn nữa còn có người cả gan suy đoán rằng, đám đạo tặc này chính là do Long Vệ quân dưới trướng của ngươi cải trang thành!"

Lời này vừa nói ra thì Lưu Phong thầm bật cười. Nha đầu Khuynh Thành này mặc dù hơi nhiễu, có điều đem sự tình này làm rõ ra cũng tốt, để xem Tư Mã Hạo Kiệt kia ăn nói thế nào.

Tư Mã Hạo Kiệt năm lần bảy lượt bỏ qua cho thói càn quấy của Khuynh Thành, nhưng không tưởng được nàng lại dám chỉ tay vào mũi gã, thật là láo quá, mình đường đường là một bậc nguyên soái, há lại để một tiểu nha đầu chỉ trích lung tung.

"Người đâu, bắt lại!" Tư Mã Hạo Kiệt tức giận quát.

"Ai dám!" "Các ngươi dám!" Đan Hùng và Tiểu Linh Nhi ngay lập tức quát lên.

"Ai dám động vào tỷ tỷ ta, cẩn thận ta đốt mông của hắn." Tiểu Linh Nhi hầm hừ nhìn vài tên tướng sĩ đang bắt đầu vây xung quanh. Cũng không biết nàng làm thế nào mà mông của bốn tên đột nhiên bốc cháy.

"Tư Mã, quan uy của ngươi thật lớn nha, nữ nhân của Lão Đại nhà ta mà ngươi cũng có thể động vào, ta nhổ vào!" Đan Hùng cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Nữ nhân? Trời ơi, đã sớm nghe vị hầu gia này phong lưu, nhưng không nghĩ được hắn ngay cả một hài tử mới choai choai thế này cũng không tha, đồ mất nhân tính, cầm thú. (chửi hay, chửi đúng ý ta, cầm thú cũng không bằng: 48:)

"Đan Hùng, ngươi có thân phận gì mà dám quát tháo với ta thế hả?" Nếu là trước đây, Tư Mã Hạo Kiệt còn hơi cố kỵ vị phó soái Thần Thánh quân đoàn này. Thế nhưng giờ thì khác rồi, có bí lệnh của bệ hạ gã cũng không cần phải vẫy đuôi đi theo người ta nữa, đã đến lúc phải thể hiện ra chút uy phong rồi.

"Tư Mã, ngươi nghĩ ngươi là." Đan Hùng đang muốn nổi giận, ai ngờ lại bị Lưu Phong nháy mắt cản lại.

"Nguyên soái, người dân ở Cam Châu quả thực có người làm chứng, hai đám thổ phi tham gia cướp đoạt hôm đó không cùng thuộc một phe. Hơn nữa còn có người trông thấy đám thổ phỉ ấy mặc quân phục của Long Vệ quân. Ta mong ngài có thể cho ta một lời giải thích?" Nếu đã lật bài rồi thì Lưu Phong cũng không cần phải tiếp tục diễn kịch cùng với hắn nữa.

Tư Mã Hạo Kiệt nghe vậy, biết mình không thể thoái thác được rồi, giờ chỉ có thể hy vọng đuổi được Lưu Phong đi càng nhanh càng tốt, đợi khi quay lại thì gã sẽ tìm người chịu tội thay, chắc cũng dễ qua mặt thôi.

"Hầu gia, có thể dập lửa trước được hay không?" Tư Mã Hạo Kiệt lo lắng cho bốn gã thân tín của mình có thể bị chết cháy nên vội vàng cầu tình.

"Linh Nhi, tha cho chúng." Lưu Phong nhạt giọng phân phó một câu.

Tiểu Linh Nhi vừa nghe Lưu Phong nói xong, búng ngón tay một cái, ngọn lửa trên mông của bốn tên kia lập tức biến mất. Sắc mặt Tư Mã Hạo Kiệt lúc này mới hòa hoãn đi, có điều cũng không dám coi thường ba người đi cùng với Lưu Phong nữa.

"Hầu gia, việc người vừa nói, bản soái quả thật không hề hay biết. Có điều người đã nói thì ta sẽ cẩn thận điều tra cho ra lẽ. Dựa vào tình hình hôm đấy mà nói, có một ít quân sĩ thừa loạn mà đi đánh cướp cũng không phải là không có khả năng." Tư Mã Hạo Kiệt trầm giọng nói: "Như vậy đi, Hầu gia, không bằng người cho ta thời gian một tháng, đợi ta điều tra rõ ra, nhất định sẽ cấp cho người một cái công đạo."

Gì, bản thân ngươi ngu si lại nghĩ người khác cũng ngu như mình sao. Cam Châu mặc dù là thành trấn mới lập, nhưng diện tích cũng không nhỏ, không phải là nơi mà một ít quân sĩ có thể thừa loạn mà cướp sạch hết được. Lưu Phong mỉm cười, nói: "Nguyên soái, ngài có nghĩ thời gian một tháng là hơi dài không? Ta nghĩ chuyện như vậy, chỉ cần ba ngày là có kết quả rồi."

Trầm ngâm một chút, Tư Mã Hạo Kiệt thở dài: "Như vậy đi, mười ngày, người cho ta thời gian mười ngày, ta đảm bảo cho người một câu trả lời thuyết phục."

Lưu Phong trong lòng giận dữ, nhưng nụ cười trên mặt lại càng ôn hòa hơn: "Ba ngày, ta mong ba ngày sau ngài có thể cho ta một đáp án."

"Cái này." Tư Mã Hạo Kiệt do dự một chút, không có cách nào để sắp xếp ổn thỏa được a.

"Hầu gia, ta nhanh nhất cũng phải mất mười ngày a." Tư Mã Hạo Kiệt trầm tư một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không nhượng bộ.

Mặt Lưu Phong trông rất khó coi, nhíu mày nhìn Tư Mã Hạo Kiệt: "Mười ngày cũng không phải là không được, nhưng ta mong Tư Mã nguyên soái có thể đem tiền tài mà thuộc hạ của ngài thừa loạn mà đánh cướp được, tất cả mang trả lại cho bách tính Cam Châu."

Tư Mã Hạo Kiệt lộ vẻ bất đắc dĩ, thở dài, đi tới bên cạnh Lưu Phong, thành khẩn: "Hầu gia, nếu như thật sự có quân sĩ tham gia cướp đoạt, ta nghĩ tiền tài cướp được bọn chúng nhất định đã tiêu hết rồi, cho nên việc này coi bộ khó à."

Lưu Phong lại đáp: "Không thể, Cam Châu mặc dù mới lập, nhưng đất rộng của nhiều, tổn thất lần này, ít ra cũng phải hơn trăm vạn lạng. Chỉ trong thời gian ngắn như thế, bọn chúng tiêu ở đâu được. Chẳng lẽ Long Vệ quân dưới trướng nguyên soái đại nhân quả thật đã hủ bại đến mức vô pháp vô thiên thế này rồi ư. Nếu như nguyên soái không quản được thuộc hạ, ta cũng không ngại quản giáo hộ ngài đâu."

Tư Mã Hạo Kiệt mặt rất khó coi: "Hầu gia, lời này của người thật khó nghe, Long Vệ quân dù có tồi tệ đến mức nào đi nữa thì cũng chưa đến lượt người quản."

Lưu Phong cười cười: "Long Vệ quân đích thực không thuộc quyền quản lý của ta, nhưng đây là Phong Thành, là đất đai bản hầu được phong tặng, nên hành động cũng phải theo pháp luật bản hầu đã đặt ra. Bằng không, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí."

"Hầu gia, lời này là có ý gì?" Tư Mã Hạo Kiệt nhíu mày hỏi.

"Rất đơn giản, mặc kệ là ai, chỉ cần trên địa bàn của ta mà làm xằng làm bậy thì ta quyết không tha cho chúng." Lưu Phong nói rất nghiêm túc.

Ngừng lại một chút, Lưu Phong lại cười nói: "Tư Mã nguyên soái, chuyện lần này ta sẽ không tính toán nữa, tiền không có cũng được, nhưng người thì dù sao vẫn phải đủ. Phàm là người tham gia cướp đoạt, hết thảy đều phải giao cho Phong thành xử lý. Ta phải đòi lại chút công đạo cho người dân ở Cam Châu."
Tư Mã Hạo Kiệt hiểu ý mấy lời này là quyết tâm muốn thu thập gã. Hừ lạnh một tiếng, gã ngẩng đầu lên nói với Lưu Phong: "Chuyện này có thật hay không, giờ còn chưa thể biết được, hầu gia sao lại có thể nói chắc chắn như thế."

Lưu Phong cười nói: "Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm."

"Hầu gia, dù cho người dưới trướng của ta làm sai, người cũng không có quyền trị tội bọn họ. Đừng quên, chúng ta là Long Vệ quân trực thuộc quyền quản lý của bệ hạ. Ngoại trừ bệ hạ ra, dù có là quân bộ cũng không thể can thiệp vào quân chính của chúng ta." Tư Mã Hạo Kiệt lạnh lùng nói.

"Bệ hạ quản lý thì sao?" Lưu Phong cười lạnh, nói: "Pháp luật đế quốc, thiên tử phạm tội, xử như dân thương. Lẽ nào Long Vệ quân của nguyên soái còn to hơn cả thiên tử?"

Lưu Phong thở dài, chậm rãi nói: "Tư Mã nguyên soái, ta mong ngươi có thể xử trí chuyện này công bằng. Đừng có mà che dấu cho thuộc hạ của ngươi. Bằng không, đối với ngươi và ta, thậm chí là cả bệ hạ cũng không có lợi đâu."

Tư Mã Hạo Kiệt tựa hồ hơi chột dạ, giọng nói đầy chua chát: "Hầu gia, ta đáp ứng người, chuyện này ta nhất định sẽ tra rõ ra, thế nhưng ta cũng mong người đừng có quá phận, xen vào việc nội bộ trong quân ta."

"Còn nữa, ta phải nhắc nhở hầu gia một câu, Phong thành là Phong thành của đế quốc, cả người và ta đầu là quan viên của đế quốc, có chuyện gì mà không thể thương lượng, hiệp thương giải quyết ổn thỏa được." Tư Mã Hạo Kiệt nói.
Lưu Phong cười khinh, nói: "Tư Mã nguyên soái, ngài có phải đã quên hay không, Phong thành khác với địa phương khác đấy."

"Thì sao? Chung quy vẫn nằm trong lãnh thổ đế quốc mà?" Tư Mã Hạo Kiệt phản bác.

"Thối lắm!" Khuynh Thành tựa hồ như nghe không nổi nữa, giận dữ quát một tiếng: "Phong thành là tỷ phu ta khó khăn lắm gây dựng lên được, liên quan cái quái gì đến đế quốc. Cam Châu rõ ràng là do ngươi ra lệnh cho Long Vệ quân cướp đoạt, bây giờ còn dám giả vờ nữa. Ta mà là tỷ phu thì bây giờ đã hạ lệnh cho Thần Thánh quân đoàn diệt sạch Long Vệ quân các ngươi rồi, tránh để các ngươi ở chỗ này làm việc xấu, gây tai họa cho nhân dân."

"Làm càn!"

Tư Mã Hạo Kiệt nhất thời nổi giận, gã dùng lực vỗ bàn một cái, đứng bật dậy, chỉ vào Khuynh Thành mắng: "Ngựa non háu đá, ngươi thì biết cái gì, đại doanh của bản soái không chào đón ngươi, ngươi cút ra ngoài cho ta."

"Bản tiểu thư không ra đấy, ngươi làm gì được ta nào?" Khuynh Thành bộc lộ ra thiên tính (bản tính) của ma nữ, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, rồi ngồi lên trên bàn, chân vắt chữ ngũ, ngón tay chỉ chỉ mấy tướng sĩ trong đại sảnh: "Các ngươi chỉ là đám rác rưởi, dám cướp cả của những người dân tay không tấc sắt, thật không biết xấu hổ. Các ngươi có còn xứng là tướng sĩ của đế quóc không!"

"Càn quấy, càn quấy!" Tư Mã Hạo Kiệt giận đến run người: "Ngươi cút ra ngoài cho ta, cút ngay ra ngoài ngay!"

"Ta không ra, sao, không phục à? Ngon thì đến cắn ta đi." Khuynh Thành vẻ mặt khinh thường.

Lưu Phong dở khóc dở cười, nha đầu kia lại học được kiểu chửi độc thoại rồi.

"Ai dám động đến tỷ tỷ ta, đốt!" Tiểu Linh Nhi phối hợp với Khuynh Thành, búng tay một phát, trên đầu ngón tay lại bốc lên một ngọn lửa. ''

Tư Mã Hạo Kiệt ngẩn ra, cũng không dám ho he gì nữa.

Đan Hùng trông thấy thì rất hả hê, đối với loại người lòng lang dạ thú như Tư Mã Hạo Kiệt, tuyệt đối không thể để cho hắn mặt mũi được.

Rơi vào đường cùng, Tư Mã Hạo Kiệt đành phải cầu cứu Lưu Phong: "Hầu gia, người xem. Trong quân doanh, sao có thể để cho bọn chúng làm loạn."

"Làm loạn?" Lưu Phong đi đến trước mặt Tư Mã Hạo Kiệt, lạnh lùng nói: "Ta lại nghĩ Khuynh Thành nói có lý. Thân là một trong những quân đội tinh nhuệ nhất của đế quốc, vậy mà các ngươi dám giả trang thành đạo tặc đi chém giết, cướp bóc. Hành vi như vậy, các người có thể đối mắt với người đời, đối mặt với bệ hạ được không?"

Vấn đề là việc này lại do bệ hạ bày ra. Tư Mã Hạo Kiệt mặt đỏ lên, thật sự là hơi chột dạ.

Hoàng đế thèm muốn sự phát triển của Phong thành, muốn gã xin chút vàng bạc về, Tư Mã Hạo Kiệt không dám hành động bừa bãi, chờ đợi vất vả mãi mới có được một cơ hội xuống tay. Có điều giờ ngẫm lại, chuyện này lúc đầu làm có hơi quá, cướp bóc so với thổ phỉ thật còn hung ác hơn.

Vốn là gã cho rằng, mình ngày đó không để lại sơ sót gì, chuyện này hơn phân nửa là sẽ qua mắt được. Nhưng không nghĩ tới Lưu Phong lại tới chất vấn, nghe cái giọng này thì hình như là đã biết hết chân tướng mọi việc rồi."

Tư Mã Hạo Kiệt đầu to như cái đấu, không biết là nên xử lý thế nào mới phải. Trả lại tiền đã cướp, chắc chắn là không thể rồi. Cái đống của cải tương đương hơn trăm vạn lượng bạc kia đã sớm bí mật chuyển về kinh đô hiếu kính cho lão hoàng đế mất rồi.

"
Hầu tước đại nhân, người không phải định nói muốn gây khó dễ cho chúng ta đấy chứ?" Tư Mã Hạo Kiệt mặt âm trầm, không hài lòng nói.

"
Là ngươi gây khó dễ cho lão đại nhà ta mới đúng!" Đan Hùng bất mãn chen miệng vào nói một câu.

Lưu Phong cười nhạt nói: "
Nguyên soái, mặc dù chúng ta đều là thần tử của bệ hạ, nhưng có một số việc ngươi lại làm quá mức. Ta cũng không gạt ngươi nữa, mặc kệ là ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cố ý cũng được, là hành động của người khác cũng được. Nói chung, mười ngày sau, miễn là ngươi đem tất cả của cải cướp được trả lại hết thì chuyện này coi như bỏ qua. Bằng không, ta sẽ dựa theo pháp luật của Phong thành mà trừng trị Long Vệ quân của ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.