Hi Du Hoa Tùng

Chương 651: Một nhà ba người




Mọi người nói, triều đại nào cũng có người làm quan tốt mà.
"Thanh Nghi tỷ tỷ, ta tên gọi là Khuynh Thành"
Liễu Thanh Nghi nghe thấy vậy thì mỉm cười, hai người lập tức lại gần nói chuyện không ngừng.
Đang nói thì đột nhiên một đạo hàn quang hiện ra, phong tư chập chờn, chính là Châu Nhi vừa hiện thân đến. Nàng rất có hứng thú nhìn Tiểu Linh Nhi và Kiếm Linh, tựa như có ý tứ muốn kết giao.
Kiếm Linh cũng rất tinh mắt, thấy Châu Nhi xuất hiện thì không nói hai lời liền tới giữ chặt lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, miệng gọi "A di".
Châu Nhi kinh hoảng, vẻ mặt tựa hồ có chút sợ hãi bất an. Châu Nhi không vô ý giống như Tiểu Linh Nhi, nàng và Kiếm Linh kì thật chính là cùng một loại chủng tộc, tất cả đều là linh khí. Bất quá, Kiếm Linh nếu so tu vi với nàng thì phải cao hơn một bậc, cấp bậc chênh lệch như vậy làm nàng rất khó có thể tiếp nhận cái "a di" kia.
Dựa theo tông lệ, Châu Nhi đúng ra phải cung kính gọi Kiếm Linh một tiếng "đại nhân".
Khi Châu Nhi còn đang cảm thấy khó xử thì Kiếm Linh sát lại gần, miệng kếu "a di! a di" liên tục.
Tiểu Linh Nhi khẽ nhíu mày, xoa đầu của Kiếm Linh, cười nói: "Hảo hài tử, ngươi cũng gọi ta là a di nhé".
Nghe thấy thế, mặc kệ là Kiếm Linh hay Châu Nhi, tất cả đều không nhịn được bật cười.
Liễu Thanh Nghi đi tới, điểm nhẹ một cái trên trán của Tiểu Linh Nhi, yêu thương bảo: "Ngươi a, chẳng biết xấu hổ, lớn hơn người ta được bao Nhiêu mà kêu người ta gọi bằng a di".
Tiểu Linh Nhi mở cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn đáp: "Vị tỷ tỷ xinh đẹp này cũng không lớn, sao nàng ta lại được gọi là a di, ta mặc kệ." Châu Nhi vốn là Hàn Chủy khí linh, nói về tuổi tác thì thật không thể nào xác định được, nhưng nếu so với Kiếm Linh của Lưu Phong thì quả thật là lớn hơn một chút.
Kiếm Linh thấy Tiểu Linh Nhi có lòng cạnh tranh, vội vàng cười nói: "A a, đều gọi là tỷ tỷ. Được rồi, vị tỷ tỷ này, ngươi tên gọi là gì?"
Châu Nhi không dám chậm trễ trả lời: "Ta là Châu Nhi"
"Ân, Châu Nhi tỷ tỷ, Linh Nhi tỷ tỷ, từ nay về sau ta có hai vị tỷ tỷ rồi a!" Kiếm Linh vừa cười, tay vừa nắm chặt tay hai người.
"Đi, chúng ta đi cho Phỉ Nhi ăn sâu nào!" Kiếm Linh vốn là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, hưng phấn nói.
Châu Nhi vốn khinh thường loại trò chơi này, nhưng nay đi cùng với Tiểu Linh Nhi và Kiếm Linh thì nàng cảm thấy vô cùng thân thiết, cũng hào hứng đi theo.
Lưu Phong nhìn theo, âm thầm cười khổ ba tiểu la lị này.
Liễu Thanh Nghi bước tới bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Công tử, ta nhận thấy hôm nay Linh Nhi rất vui, thật sự đã lâu không thấy nó vui như vậy."
Lưu Phong khẽ gật đầu, đáp: "Đúng thế, tiểu hài tử mà. Tóm lại để tiểu hài tử chung một chỗ mới có thể khiến chúng vui vẻ." Bây giờ không thể so với xã hội hiện đại, hoàn toàn không có cô trông trẻ hay trường mầm non nên tiểu hài tử hoàn toàn buồn chán. Lưu Phong hôm nay cũng để ý Tiểu Linh Nhi đích thật rất vui vẻ, bất quá Kiếm Linh và Châu Nhi chỉ là giả bộ, Lưu Phong thấy được rất buồn cười.
"Công tử, có nên cho người theo bọn chúng, vạn nhất." Châu Nhi mặc dù là lớn hơn một chút nhưng nhìn qua cũng chỉ là hình dáng hài tử mười tuổi, cho nên Liễu Thanh Nghi thấy chúng đi xa thì lo lắng.
Khuynh Thành bước tới gần, cười nói: "Thanh Nghi tỷ tỷ cứ yên tâm, có Châu Nhi ở đấy, bọn chúng rất an toàn". Khuynh Thành hiểu rất rõ bản lĩnh của Châu Nhi, có mười nàng thì cũng không phải là đối thủ của Châu Nhi. Bất quá, khi đối địch bình thường rất ít khi Châu Nhi giúp đỡ Khuynh Thành.
Nàng ta nói làm vậy không tốt cho việc tu luyện của Khuynh Thành.
Buổi chiều, Lưu Phong dặn dò nhà bếp làm một bàn rượu thịt thật lớn để chào đón hai mẹ con Liễu Thanh Nghi và Tiểu Linh Nhi.
Sau khi ăn xong, Lưu Phong dẫn Liễu Thanh Nghi về phòng của mình. Khuynh Quốc cùng các nữ tử khác cũng không có đi theo để giúp vui.
Liễu Thanh Nghi và Lưu Phong sống xa nhau đã lâu, bây giờ cũng nên để họ ở lại trong thế giới của hai người rồi.
Đêm dài yên tĩnh, Lưu Phong và Liễu Thanh Nghi ôm nhau nằm cùng một chỗ (DG: ôm nhau sao hok cùng 1 chỗ đc nhỉ?)cùng vuốt ve thân thể của nhau.
Đột nhiên, ngoài hành lang bỗng xuất hiện một bóng đen, rất nhanh chóng hướng tới phòng của Lưu Phong đi tới, nhẹ nhàng mở cửa rồi rón rén bước chân đi vào.
Bên trong phòng tối đen, bóng đen kia cứ như vậy tiến tới trước giường.
Lưu Phong bây giờ đã sớm tâm sinh cảnh giác, một tay ôm lấy bóng đen kia vào ngực, nhất thời một mùi thơm truyền đến.
"Linh Nhi, đã trễ thế này sao còn chưa đi ngủ, như thế nào mà lại chạy đến đây?" Từ khi nàng mở cửa, kì thật Lưu Phong đã biết thân phận của nàng rồi. Bất quá Lưu Phong cũng âm thầm kinh ngạc, thân pháp của Tiểu Linh Nhi đúng là kinh người.
Liễu Thanh Nghi rõ ràng không thể so sánh với Lưu Phong, với tu vi hiện tại của nàng thì nhìn thấy một người trong đêm đen có chút khó khăn.
Nàng vội vàng mặc lại quần áo, đi xuống giường đốt một ngọn đèn.
Đôi mắt to trong sáng của Tiểu Linh Nhi nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, trong đó còn mang theo một tia xấu hổ, trên khuôn mặt trắng nõn có vẻ mê mang trìu mến.
"Linh Nhi, đã trễ thế này sao còn không ngủ, như thế nào lại." Liễu Thanh Nghi đi tới, trừng mắt hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Linh Nhi ửng đỏ, cái miệng hừ một tiếng, bá đạo nói: "Ta muốn ngủ cùng với ba ba"
Lưu Phong buồn bực một trận, nha đầu này, ngươi còn nhỏ a.
"Linh Nhi, đừng có náo loạn nữa, nghe mụ mụ nói về đi ngủ đi!" Liễu Thanh Nghi chính là không hy vọng chuyện tốt của mình bị phá hư a.
Tiểu Linh Nhi bay nhanh vào trong ngực hắn, tóm tay hắn, hừ một tiếng, nói: "Ta không rời ba ba a!"
Lưu Phong cũng có chút buồn bực, bất quá lại không thể tống Tiểu Linh Nhi ra ngoài.
"Cùng nhau ngủ thôi" Lưu Phong bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy thế, Tiểu Linh Nhi vui vẻ phát ra tiếng cười giòn giã.
"Ba ba, cái vật này là cái gì vậy a?" Đột Nhiên, Tiểu Linh Nhi tay không cẩn thận chạm phải cái thứ kia của Lưu Phong.
Vốn tò mò nên Tiểu Linh Nhi buông ra một câu hỏi.
Liễu Thanh Nghi thấy cái chạm vào chính là bộ vị đó, liền một trận mặt đỏ tim đập nhanh, đôi mắt liếc về phía Tiểu Linh Nhi vừa giận lại vừa buồn cười, sẵng giọng nói: "Linh Nhi, còn không thả cái kia ra, cái kia. cái kia chính là ngươi không thể.".
Tiểu Linh Nhi nghe vậy, vội vàng bỏ tay ra, tinh nghịch thè lưỡi ra cười với Liễu Thanh Nghi một cái rồi nhìn về phía Lưu Phong: "Ba ba, đi ngủ thôi!"
Lưu Phong nhìn thấy tiểu tinh linh phá phách, vừa bực vừa buồn cười, tiểu biệt thắng tân hô thế là xong rồi. Hôm nay có nha đầu kia ở đây coi như là không làm ăn được gì.
"Linh Nhi, ngươi về đi ngủ đi, hoặc là đi cho Phỉ Nhi ăn sâu đi." Lưu Phong có chút không cam lòng, hy vọng có thể lừa gạt được Tiểu Linh Nhi đi ra ngoài.
Tiểu Linh Nhi khẽ hừ một tiếng, trong lòng có chút ủy khuất, đau xót bảo: "Ba ba xấu, ba ba gạt người, vừa rồi ba ba đã đáp ứng cho ta ở lại rồi."
Lưu Phong nghe vậy, trợn mắt há mồm, đúng vậy, chính mình làm sao lại không giữ lời trước mặt của trẻ nhỏ.
Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong xấu hổ thì không khỏi nhẹ giọng cười, chuyển hướng sang Tiểu Linh Nhi, ôn nhu nói: "Linh Nhi, hôm nay mụ mụ và công tử có chuyện trọng yếu muốn nói, ngươi về trước nghỉ ngơi đi. Ngày mai ba người chúng ta cùng ngủ với nhau được không?"
Tiểu Linh Nhi hiện ra thần thái đáng thương, nhẹ giọng khóc: "Ta không. Linh Nhi muốn cùng ngủ với ba ba mụ mụ, ta không."
Liễu Thanh Nghi cười mà như không cười, nhìn về phía Lưu Phong, trong lòng thở dài một tiếng, nói: "Vậy cùng ngủ nào!"
Lưu Phong cũng thở dài một tiếng, nói: "Đành phải thế thôi."
Đôi mắt Tiểu Linh Nhi hiện ra một tia giảo hoạt, cười hì hì hướng Lưu Phong nói: "Hảo a, hôm nay rốt cục có thể cùng ba ba mụ mụ ngủ cùng nhau a!"
"Ba ba, sau này ta cùng hai người mỗi ngày đều ngủ cùng nhau a?" Tiểu Linh Nhi hưng phấn ôm lấy Lưu Phong nói.
Liễu Thanh Nghi cười mắng: "Xú nha đầu, chờ ngươi trưởng thành thì không được nữa."
"Trưởng thành tại sao lại không được a?" Tiểu Linh Nhi có chút khó hiểu.
Lưu Phong không nhịn được lộ ra tia cười khổ, việc này khó trả lời a.
Đương Nhiên, biết đâu khi lớn lên chính nàng cũng sẽ biết.
"Ba ba, tại sao ta trưởng thành lại không thể ngủ cùng?" Tiểu Linh Nhi này thể hiện ra cá tính, hỏi không ngừng.
Lưu Phong cứng miệng, điều này khó có thể giải thích.
Vấn đề chính là đáp án, tất cả đều không nên nói thì hắn nói như thế nào.
Lưu Phong mặc dù nhân phẩm không tốt nhưng cũng không phải là loại tiểu nhân truyền bá độc hại.
Liễu Thanh Nghi nhìn thấy phu quân có vẻ khó khăn, âm thầm cười trộm, quay sang Tiểu Linh Nhi sẵng giong: "Linh Nhi, việc này sau này ngươi phải tự mình hiểu được, không được hỏi lại ba ba nữa"
Tiểu Linh Nhi thấy mẫu thân có ý trách mắng, vội vàng nhu thuận ngậm miệng lại, chui vào trong ngực của Lưu Phong nằm yên.
"A, Thanh Nghi, Linh Nhi tựa hồ rất nghe lời nàng nói a!" Lưu Phong đưa tay búng nhẹ mũi Linh Nhi một cái, nói: "Ân, được rồi, sau này nhớ nghe theo lời mẫu thân con nói!"
"Ân, Linh Nhi biết rồi. Nếu Linh Nhi không nghe lời, mụ mụ sẽ đánh mông mà." Nói xong, Tiểu Linh Nhi lại lè lưỡi về phía Liễu Thanh Nghi.
Liễu Thanh Nghi mỉm cười liếc mắt với Lưu Phong một cái, lại nhìn Tiểu Linh Nhi cười khổ, nha đầu cười càng ngày càng thông minh, không ngờ lại học được cả cách biến đổi cáo trạng.
Nói chuyện một hồi, ba người chuẩn bị đi ngủ.
Lưu Phong mãnh liệt yêu cầu Tiểu Linh Nhi nằm ở cạnh tường, Liễu Thanh Nghi nằm ở giữa còn Lưu Phong nằm cạnh Liễu Thanh Nghi.
Liễu Thanh Nghi ngả đầu vào cánh tay của Lưu Phong, thân thể mềm mại tựa vào lồng ngực của hắn.
Mặt khác, Lưu Phong cũng chậm rãi đưa tay xuống hạ thân của Liễu Thanh Nghi. Ai biết được gặp việc ngoài ý muốn chính là chạm vào tay của Tiểu Linh Nhi, nha đầu này không biết chuyện gì mà một tay ôm gắt vào bụng của mẫu thân.
Lưu Phong buồn bực một trận, vì sợ động vào tay Tiểu Linh Nhi nên không còn cách nào khác là phải rụt tay về.
Mang theo một oán niệm to lớn, Lưu Phong cũng tự nhiên chìm vào giấc ngủ.
Khi hắn tỉnh dậy vào buổi sáng, hắn thấy trong lòng mình lại là Tiểu Linh Nhi, nha đầu này cũng không biết từ lúc nào đã thoát y sạch sẽ. (DG: sax, đến cả con bé con nó cũng không tha)
Nhìn sang Liễu Thanh Nghi cũng đang trần truồng, một tay lại nắm chặt hạ thân của Lưu Phong, mặt mang theo vẻ ngọt ngào.
"Linh Nhi, tỉnh lại!" Lưu Phong nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tiểu Linh Nhi nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể mềm mại, cảm giác nằm trong lòng ba ba hết sức thư thái, ấm áp. Chưa kịp nói một câu thì hai mắt đã nhắm lại rồi.
"Thanh Nghi, tỉnh lại". Không có biện pháp, Lưu Phong đành phải gọi Liễu Thanh Nghi dậy.
Liễu Thanh Nghi thấy mình đang nắm trong tay bổng tử của Lưu Phong, thẹn thùng một trận, vội vàng bỏ tay ra.
Lúc này, nàng mới nhìn rõ tình huống của Tiểu Linh Nhi, quần áo của nha đầu kia là ai đã cởi ra?
Liễu Thanh Nghi hướng ánh mắt hoài nghi về phía Lưu Phong, tối hôm qua đích xác là Tiểu Linh Nhi có mặc quần áo a.
Lưu Phong bị Liễu Thanh Nghi nhìn, ánh mắt có chút mất tự tin, vội khoát tay: "Thanh Nghi, ta cái gì cũng không có làm, quần áo của Linh Nhi cũng không phải do ta cởi!"
Liễu Thanh Nghi nhìn vẻ mặt của Lưu Phong có chút quẫn bách, không khỏi buồn cười, vội nói: "Công tử, người xem người kìa, ta còn chưa nói cái gì mà!" Công tử đúng là cái gì cũng tốt, chỉ có đôi khi dối trá a. Liễu Thanh Nghi thủy chung vẫn giữ ý nghĩ đợi sau này Linh Nhi lớn lên sẽ trao thân cho Lưu Phong, coi như báo đáp công ân của hắn.
Lưu Phong buồn bực một trận, nàng chưa nói nhưng nhìn ánh mắt như vậy so với nói còn khó chịu hơn.
Lưu Phong biết chính mình nếu là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, mà cũng không biết thế giới này có sông Hoàng Hà không.
"Linh Nhi, tỉnh lại" Lưu Phong lại vỗ nhẹ gọi Linh Nhi dậy.
Tiểu Linh Nhi bỗng nhúc nhích người, sát vào trong lòng Lưu Phong một chút, không chịu tỉnh lại. Tiểu nha đầu tựa hồ có một cảm giác ấm áp mà lâu nay không có.
Mãi đến buổi trưa Tiểu Linh Nhi mới tỉnh ngủ, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.