Đêm khuya, trăng sang trên cao.
Mộ Dung Uyển Nhi một mình đứng trước khung của sổ, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, bộ dáng trầm tư, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.
"Uyển nhi, làm sao mà ngẩn ngơ vậy, vi nương đoán chắc ngươi đang nghĩ tới tình lang?" Đột nhiên, một mỹ phụ trung niên yêu kiều đẩy cửa tiến đến.
Mỹ phụ này chính là đệ nhất phu nhân của Mộ Dung gia tộc, thê tử duy nhất của Mộ Dung Thiên, Mộ Dung phu nhân.
"Mẫu thân, người tới rồi." Mộ Dung Uyển Nhi hơi kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, thấy mẫu thân của mình mới thở phào.
"Ân." Mộ Dung phu nhân cười nói: "Nhìn bộ dáng ngươi như có tâm sự sao? Có thể nói cho mẫu thân nghe một chút không? Có phải đang nhớ tới Lưu Phong."
"Mẫu thân, ngưòi chỉ biết giễu cợt nữ nhi." Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, làm nũng nhào vào lòng mẫu thân.
"A, ngươi không nên dấu ta. Mẫu thân cũng từng trải qua tuổi trẻ, ta nào lại không biết tâm tư của ngươi chứ?" Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng khẽ đẩy nữ nhi ra, thuận thế ngồi xuống một chiếc ghế.
Mộ Dung Uyển Nhi cười hì hì, nói: "Mẫu thân, người bây giờ cũng không già mà. Nếu là người không biết chuyện, dám chắc sẽ cho rằng người là tỷ tỷ của con đấy." Mộ Dung phu nhân mặc dù đã lớn tuổi, nhưng có trú nhan thuật. Giờ này nhìn nàng chỉ như hai lăm, hai sáu tuổi mà thôi. Nàng ngũ quan cực kỳ tinh sảo, mi mục như hoạ, nụ cười trang nhã, da thịt trắng hồng trơn mịn, thật hết sức mê người. Hơn nữa, vóc người lả lướt thật không thua kém Mộ Dung Uyển Nhi.
"Ái chà, quỷ nha đầu này." Ưu đẹp là bản tính của đàn bà, ngay cả là người trí giả như Mộ Dung phu nhân cũng rất vui khi nghe người khác ca ngợi.
"Nữ nhi, ngươi nói cho ta biết, ngươi có đang nghĩ tới Lưu Phong hay không? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Nếu ngươi thật lòng muốn gả cho hắn, ngày mai để cho cha ngươi đi tìm hắn nói chuyện." Mộ Dung phu nhân ánh mắt lợi hại, đã nhìn ra tâm tư của Mộ Dung Uyển Nhi.
Mộ Dung Uyển Nhi mặt ngọc nhỏ nhắn ửng hồng, gắt giọng: "Mẫu thân, ta mà thèm nghĩ tới hắn." nghĩ đến chuyện hoa tâm của hắn mà Mộ Dung Tuyết đã nói, Mộ Dung Uyển Nhi trong lòng rất tức giận.
Mộ Dung phu nhân a a cười: "Không lẽ tiểu tử kia chọc giận ngươi?"
Dừng lại một chút, Mộ Dung phu nhân tiếp tục nói: "Nữ nhi, nguơi nếu thật lòng thích tiểu tử này, nên mạnh dạn theo đuổi. Lưu Phong chính là một thanh niên vĩ đại. Không dối gạt ngươi, nếu có thể trẻ lại hai mươi năm, mẫu thân cũng sẽ lớn mật theo đuổi hắn."
Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, trầm ngâm cả buổi, thở dài nói: "Mẫu thân, ngươi không biết tên kia hoa tâm cỡ nào."
"Hoa tâm chính là tâm bệnh của nam nhân, ngay cả cha ngươi không phải cũng mang tiếng phong lưu sao?" Mộ Dung phu nhân cười nói: "Không nên lo lắng, với thủ đoạn của ngươi, chẳng lẽ lại thất bại trước mấy vị cô nương kia."
Mộ Dung Uyển Nhi do dự một chút, nói: "Mẫu thân, Tuyết nhi muội muội cũng thích hắn."
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, khẽ nhíu mày, nói: "Yên tâm, nàng sẽ không dám cùng với ngươi tranh đấu."
"Nhưng bọn hắn đã." bộ dáng Mộ Dung Uyển Nhi như muốn nói lại thôi.
"Ngươi nói là bọn họ đã làm chuyện vợ chồng." Mộ Dung phu nhân trong mắt ánh lên một đạo hàn mang, âm thanh lạnh lùng nói: "Lá gan của Mộ Dung Tuyết cũng thật lớn đó."
Mộ Dung Uyển Nhi vội vàng giải thích: "Mẫu thân, chuyện này không phải như nguời tưởng tượng đâu." Nói đến đây, Mộ Dung Uyển Nhi vội vàng đem giải thích của Lưu Phong cùng Mộ Dung Tuyết nói ra.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy cười nói: "Nhưng chỉ sờ mó như vậy cũng không phải là cách." Tuy nói như thế nhưng Mộ Dung phu nhân từ đáy mắt lại hiện ra nét khinh bỉ Lưu Phong. Tiểu sắc lang.
"Mẫu thân, nếu cha tìm đến một nguời đàn bà khác, ngươi sẽ thấy thế nào?" Mộ Dung Uyển Nhi tâm tình phức tạp, trong thâm tâm nàng, nàng không hy vọng cùng với nhiều người đàn bà khác cùng chia sẽ nam nhân của mình, nhưng sự thật là Lưu Phong có rất nhiều đàn bà, nàng căn bản không thể thay đổi được điều gì.
"Hắn dám." Mộ Dung phu nhân trước hết nổi giận chốc lát, lại nói: "Nữ nhi, cha ngươi cùng Lưu Phong không giống nhau. Thành tựu của hắn trong tương lai bất kể là phương diện tu chân hay phương diện quyền quý thì cha ngươi cũng đều không thể so sánh được. Huống hồ, ngươi bây giờ cũng không thể thay đổi sự thật này. Không nên suy nghĩ nhiều, nếu ngưoi thật sự thích hắn, đừng do dự nữa. Trực giác nói cho ta biết, bên ngưòi hắn còn có thể có thêm đàn bà. Vào của sớm một ngày, đối với ngươi cũng có chỗ tốt."
Mộ Dung phu nhân nhìn ra trong lòng nữ nhi thật sự thích Lưu Phong, nêu không với tâm tình của nàng, sao lại có thể trở nên tâm hoảng ý loạn như thế.
"Mẫu thân, có chuyện, ta cũng không biết có nên nói với người không." Mộ Dung Uyển Nhi thoáng do dự, quyết định đem chuyện Lưu Phong giết Mộ Dung Vũ nói ra.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, mỉm cười: "Nói đi, dù là chuyện gì khiến cho ngươi khó lựa chọn, giữa mẹ con ta không có chuyện gì không thể nói."
"Mẫu thân, Mộ Dung Vũ là do hắn giết." Mộ Dung Uyển Nhi thấp giọng nói.
"Hắn, ngươi nói là Lưu Phong?" Mộ Dung phu nhân cả kinh, vội vàng hỏi tới: "Ngươi làm sao biết được nguyên nhân hắn giết Vũ nhi?"
Nguyên nhân chân chính khiến Lưu Phong giết Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Tuyết sau này đã kể lại chi tiết.
Mộ Dung Uyển Nhi cũng không giấu giếm mẫu thân của mình, thật thà nói ra.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, trong lòng thầm thở dài: "Thật là tự làm bậy, không thể sống được."
Ngừng một lát, Mộ Dung phu nhân nói: "Lưu Phong tu vị cao, có lẽ phàm giới không ai có thể đánh bại. Mộ Dung Vũ đúng là tự mình tìm đường chết."
"Mẫu thân, chuyện này bây giờ nên xử trí thế nào?" Mộ Dung Uyển Nhi bây giờ lo lắng chính là vì sự việc này mà Mộ Dung gia tộc cùng Lưu Phong kết oán, đây không phải là điều mà nàng mong muốn.
Mộ Dung phu nhân thấy nàng khẩn trương, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi yên tâm, Mộ Dung gia tộc không vì một Mộ Dung Vũ mà trở mặt với Lưu Phong."
Mẫu thân nói như vậy, Mộ Dung Uyển Nhi cũng cảm thấy yên tâm
Thái độ của mẫu thân nàng quyết định hết thảy.
Kỳ thật nghĩ lại cũng đúng, ích lợi của gia tộc là trên hết, đừng nói là Mộ Dung Vũ, cho dù bản thân nàng, vợ chồng Mộ Dung Thiên cũng có thẻ hy sinh.
"Uyển Nhi, chuyện này nhị thúc của ngươi có biết hay không?"
"Ân, hắn không biết." Mộ Dung Uyển nhi nói: "Tuyết nhi muội muội không có nói cho hắn, nàng chỉ cho con biết."
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, gật đầu nói: "Tuyết nha đầu mấy năm nay đi theo lão Nhị, quả thật chịu không ít khổ cực. Nếu nàng với ngươi thân thiết như thế, sau này để cho nàng đi theo ngươi đi. Vạn nhất tương lai, nàng có bị Lưu Phong thu lấy, tỷ muội các ngươi ở cùng một chỗ có thể chiếu cố lẫn nhau."
"Đa tạ mẫu thân, Tuyết nhi biết chuyện này nhất định sẽ rất vui." Vài ngày ở chung với nhau, hai tỷ muội đã sớm thân thiết. Mặc dù không phải chị em ruột, nhưng quan hệ còn mặn mà hơn.
Mộ Dung phu nhân thấy vẻ mặt Mộ Dung Uyển Nhi cao hứng, không khỏi cuời nói: "Ngươi thật lòng không quan tâm chuyện cùng người chia sẻ tình yêu của Lưu Phong sao?"
"Nàng là muội muội của con mà."
"Được rồi, mẫu thân. Chuyện này người định khi nào cho nhị thúc một cái công đạo, hắn đã mất đứa con trai duy nhất." Mộ Dung Uyển Nhi thuỷ chung vẫn có chút lo lắng.
Mộ Dung phu nhân chậm rãi nói: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, tin rằng lão nhị cũng lấy lợi ích gia tộc làm trọng. Hắn nếu đối với gia tộc hai lòng, đừng trách ta độc ác." Mộ Dung phu nhân mặc dù ngữ khí rất nhẹ nhàng, nhưng Mộ Dung Uyển Nhi lại cảm giác được trong giọng nói của nàng chứa sát khí nồng đậm.
"Chuyện này, ta và phụ thân ngươi sẽ xử lý. Ngươi không cần quan tâm. Ngươi hiện tại cần phải nhanh chóng cùng với Lưu Phong bồi dưỡng cảm tình. Bất kể về công hay tư. Ngươi cũng phải làm thê tử của Lưu Phong. Điểm này quan hệ đến hạnh phúc sau này của ngươi, cũng liên quan đến lợi ích của gia tộc trong tương lai, ngươi biết không?"
Ngừng một lát, Mộ Dung phu nhân cười nói: "Ta và cha ngươi vốn có chút khó xử đối với sự hy sinh của ngươi. Nhưng vì gia tộc, chúng ta không thể không làm vậy. Lần này, ngươi tìm được bảo bảo ngày xưa, ta và cha ngươi cũng thật lòng mừng cho ngươi. Nhớ kỹ, đây là cơ hội của ngươi, cũng chính là cơ hội của gia tộc."
Mộ Dung Uyển Nhi cũng biết vậy, nói: "Mẫu thân yên tâm, ta biết nên làm như thế nào. Chỉ là tên kia quá háo sắc. Tương lai ta nhất định phải hảo hảo thu thập hắn."
"Nữ nhi, ngươi yên tâm, vi nương có một tuyệt kỹ, đảm bảo sau này có thể làm cho ngươi chinh phục tiểu tử nọ, không thể quan tâm đến người đàn bà khác." nói đến đây Mộ Dung phu nhân trên mặt đã một mảng ửng hồng.
"Mẫu thân, là tuyệt kỹ gì?" Mộ Dung Uyển Nhi lập tức thấy hứng thú. (giả nai)
"Lại đây, ta nói thầm cho ngươi." Mộ Dung phu nhân vẻ mặt rất mập mờ. Kề miệng sát tai nữ nhi, thấp giọng thầm thì vài tiếng.
Cũng không biết là Mộ Dung phu nhân nói gì, chỉ biết Mộ Dung Uyển Nhi nghe xong thì vẻ mặt thẹn thùng không thôi, đến cổ cũng đỏ bừng.
"Nữ nhi, nói thật, tuyệt kỹ này của vi nương cũng là do tổ phụ ngươi truyền thụ, tuyệt đối hữu hiệu. để vài ngày nữa ta tự mình dạy cho ngươi. cam đoan sao này sau khi hắn cùng ngươi lên giường, tuyệt đối không thể nghĩ tới người đàn bà khác..."(tuyệt kĩ cua trai gia truyền)
Mộ Dung Uyển Nhi giật mình nhìn mẫu thân, sắc mặt có chút thẹn thùng: "Mẫu thân, có khó thực hiện quá không?" (hành động gì đây?)
Mộ Dung phu nhân nhất thời cảm thấy mình vừa có chút thất thố, vội vàng cười lảng một tiếng: "A a, ta là quan tâm tới ngươi thôi."
Mộ Dung Uyển Nhi có chút động tâm, vội vàng nói: "Vậy người dạy ta đi."
"A a, ta biết con có thể học, nhưng con cần phải lo lắng một chút, nếu không con." Ý thức đuợc chính mình thiếu chút nữa nói lỡ lời, Mộ Dung phu nhân vội vàng ngậm miệng.
Sáng nay, Lưu Phong vừa ăn xong điểm tâm, chuẩn bị đi thăm Ân quý phi cùng Ân Tố Tố, ai ngờ vừa ra cửa lại gặp ngay một người quen "tốt".
Ngươi đoán là ai?
Chính là người lúc đầu bị Lưu Phong chỉnh một trận, Chu Cao Phi, tam công tử của Yến Vương phủ, trư đầu tam.
"Hầu gia, xa cách đã lâu, chúng ta lại gặp lại." Chu Thiên so với truớc kia tựa hồ đã thành thục hơn nhiều, vẻ mặt đã bớt non nớt, mà ngôn từ cũng trâm ổn hơn.
"A, thật sự là tình cờ." Có đúng hay không là oan gia ngõ hẹp. Nhớ lúc đầu, vì chuyện của vương gia, Lưu Phong cùng với Chu Thiên thường xuyên bất hoà.
Hôm nay với thế lực, địa vị của Lưu Phong sẽ không để Trư đầu heo kia vào mắt.
"Không phải là ngẫu nhiên, ta thật ra là cố tình tìm đến Hầu gia." Chu Thiên mỉm cưởi, lập tức rất lẽ phép nói: "Hầu gia, ta muốn cùng ngươi nói chuyện."
"Nói chuyện? Ngươi cùng ta nói chuyện?" Lưu Phong có chút không tình nguyện. Thật sự hắn thích cùng Ân quý phi, Ân Tố Tố tán gẫu (đàm tình).
"Thật ra, phụ vương ta có lời muốn nói với ngươi." Chu Thiên thấy Lưu Phong có vẻ không nhẫn nại, vội vàng làm sáng tỏ mục đích của mình.
Quả nhiên, Lưu Phong thần sắc biến đổi, khẽ cười nói: Mời vào trong." Lưu Phong có thể không quan tâm tới Chu Thiên, nhưng là đối lão tử của Chu Thiên, hắn không thể không xem trọng.
Dọc đường đi, hai người một hỏi, một đáp. Nhưng thần sắc Chu Thiên rõ ràng có phần mất tự nhiên. Dĩ nhiên là hắn cảm nhận sự khác biệt giữa hai người hôm nay.
"Hầu gia, từ biệt đã lâu, ta không còn là ta trước kia, nhưng ngươi cũng đã không như truớc nữa. Thế sự vô thường, ta bây giờ đã hiểu những lời này." Chu Thiên bình tĩnh nói.
Lưu Phong thoáng thấy nao nao, đúng như câu nói kia, sĩ cách tam nhật đã thấy khác (kẻ sĩ cách nhau ba ngày đã thấy khác ngay ý nói con người đã thay đổi),
"Tam công tử cần gì phải khách khí, quả thật ngươi cũng đã thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng đã hiểu đạo làm người." Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Chu Thiên khẽ thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Ta cũng là thân bất do kỷ. Ta vốn thật sự chỉ muốn làm một người không màng thế sự, nhưng đại ca, nhị ca của ta lại không nghĩ như vậy. thật không có biện pháp."
Lưu Phong nghe vậy, đầu tiên cảm thấy khó hiểu, đột nhiên nghĩ đến ngôi vị hoàng đế có ngưòi tranh chấp, tự nhiên vị trí thế tử cũng có sự tranh giành. Xem ra, cuộc sống của Chu Tam cũng không thật sự tốt.
Hoàn cảnh có thể rèn luyện con người
Từ bản thân Chu Tam đã có thể chứng minh điểm này.
"Hầu gia, ngươi biết không? Mấy ngày nay ta thật ra đã học được rất nhiều." Chu Cao Phi đột nhiên nói.