Ân Tố Tố mãnh liệt hôn Lưu Phong, cơ thể không ngừng run rẩy. Cùng với thanh âm rên rỉ ngày càng kích động hơn thì độ ẩm ướt giữa hai chân nàng càng gia tăng. Cách một lớp quần mà Lưu Phong cũng còn cảm giác được chỗ đó của nàng đã ướt đẫm.
"Phu quân, ta không ổn rồi, chàng làm thịt thiếp đi." Ân Tố Tố vội vàng hô to.
"Tố Tố bảo bối của ta, đừng nóng vội, phu quân sẽ làm nàng thoải mái ngay thôi." Lưu Phong nhẹ nhàng cởi bỏ hết quần áo của Ân Tố Tố ra, chỉ chừa lại phần nội khố bên trong.
"Phu quân. nhanh lên một chút. thiếp không chịu được. rồi." sóng mắt Ân Tố Tố như bị sương mù che chắn, không thấy gì cả, miệng thì không ngừng phát ra những thanh âm rên rỉ.
Lưu Phong đang muốn cởi bỏ quần áo, chuẩn bị nhập trận.
Chính là ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lâm Lang: "Cô cô, con vừa nhìn qua, Tố Tố tiểu thư tựa hồ không có ở đây."
Ân Quý Phi nhẹ giọng nói: "Chắc là đang ở đâu đây thôi. ? Ta vào thay đổi xiêm y trước đã."
"Cô cô đến. ?" Ân Tố Tố mặc dù dục hỏa thiêu thân, nhưng mà không dám trước mặt Ân Quý Phi làm chuyện này với Lưu Phong.
"A. !"
Một tiếng vang rất nhỏ vang lên. Ân Quý Phi đã đẩy cửa tiến vào.
Lưu Phong nhanh chóng lấy chăn mền trùm trên người Ân Tố Tố lại.
"Cô cô, người đã đến rồi à!" Lưu Phong đứng dậy, sắc mặt có chút xấu hổ, cười ngượng hỏi.
Ân Quý Phi lúc này mới nhìn rõ tình huống trước mắt, cháu mình và cháu rể tựa hồ đang tiến hành cuộc chiến vĩ đại. Không khéo bản thân mình đã phá vỡ thời khác trọng yếu nhất của cuộc chiến.
"Xin lỗi, ta không phải cố ý. các ngươi tiếp tục đi. ta ra ngoài một chút." Sau khi có chút bối rối, Ân Quý Phi sắc mặt đã khôi phục lại bình thường.
"Cô cô. không cần đâu." Ân Tố Tố ngước đầu lên, vẻ mặt ngượng ngùng, quay lại nói với Lưu Phong"Phu quân, chàng ra ngoài trước đi."
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Thời gian không lâu, Ân Tố Tố đã thay xong quần áo, Ân Quý Phi gọi Lưu Phong vào.
Sau cơn kích tình, dục vọng đã sớm được kiếm chế rồi.
Sau một lúc hàn huyên, Lưu Phong chuẩn bị cáo từ.
Ân Quý Phi đi theo ra ngoài nói: "Phong nhi, ta tiễn ngươi nha."
Đi ra đại môn của tẩm cung, Ân Quý Phi nhẹ giọng nói: "Phong nhi, xin lỗi, ta không nên phá hủy chuyện tốt của ngươi và Tố Tố".
Lưu Phong nghe Ân Quý Phi chủ động lên tiếng nói về chuyện này, có chút xấu hổ, không có lên tiếng.
Ân Quý Phi trầm mặc một chút rồi nói: "Phong nhi, nếu không hay là ngươi dẫn Tố Tố xuất cung đi nha."
Lưu Phong hơi nhíu mày lại hỏi: "Tại sao? Có Tố Tố cùng nàng, không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Đã nhiều năm rồi, ta cũng đã quen như vậy rồi, không sao đâu" Ân Quý Phi nói: "Mấy ngày nay, mỗi ngày đều có Thái Tử Phi đến cùng ta bầu bạn, nàng đối với chuyện của ngươi hình như tỏ ra rất hứng thú. Mỗi ngày đều đến nghe Tố Tố kể chuyện về ngươi. Ta cuối cùng cũng hiểu được nổi bất an trong tâm của nàng ta. Ta sợ Tố Tố trong cung sẽ có nguy hiểm".
Lưu Phong nghiêm sắc nói: "Cô cô yên tâm, Tố Tố sẽ không có việc gì đâu".
"Vậy ngươi không định đưa Tố Tố xuất cung sao?" Ân Quý Phi không kìm được hỏi.
"Cô cô ta muốn để cho Tố Tố ở cùng với người" Lưu Phong nói: "Mặc dù người không nói, nhưng ta biết nàng trong cung khổ sở thế nào?"
"Cám ơn ngươi, Phong nhi!" Ân Quý Phi xúc động nói: "Phong nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định đối xử tốt với Tố Tố. Có ta ở đây, Tố Tố tuyệt đối không có việc gì".
"Cô cô yên tâm, các nàng sẽ không xảy ra việc gì đâu?" Lưu Phong khẽ nhìn thấy bốn phía không người, liền bạo dạn ôm Ân Quý Phi, khẽ hôn lên môi nàng một cái.
Ân Quý Phi hơi kinh hãi, vội vàng đẩy Lưu Phong ra, vẻ mặt đỏ bừng thấp giọng nói: "Ngươi điên rồi, nếu người ta thấy thì làm sao?"
Lưu Phong cười hắc hắc, lại nhìn quanh thấy tuyệt đối không có ai, hắn bạo dạn nắm tay Ân Quý Phi nắn bóp vài cái, rồi cười mờ ám: "Hôm nào chúng ta tiếp tục."
"Chán ghét. ta đi trước đây." Ân Quý Phi tất nhiên hiểu ý Lưu Phong, sắc mặt đỏ lên, khẽ mắng một tiếng vội vàng xoay người đi. Bất quá trong lòng đối với đề nghị của Lưu Phong thì thập phần chờ mong.
**********
Trên triều, văn võ bá quan đều yên lặng tôn kính hướng về phía Hoa Hạ đại đế đang cao cao tại thượng.
Lão hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, hờ hững nhìn mặt bá quan văn võ, thấy các đại thần đều đến đông đủ, liền lên tiếng nói: "Các khanh, về chuyện tam vương tử Cao Lệ, các khanh có ý kiến gì không?"
Chúng thần nghe vậy, không ai dám lên tiếng.
Mặc dù bọn họ đã vụng trộm nhận hậu lễ của Phù Tang và Cao Lệ rồi.
Nhưng mà chính thức tới thời khắc mấu chốt, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện. Đạo lý đánh rắn đập đầu ai mà không hiểu được.
Vũ Quy ánh mắt nhìn vào các đại thần mình đã quan hệ, ý muốn nhờ họ nói vài câu. Nhưng đã thấy đám đại thần này sắc mặc lãnh đạm, như là không quen biết hắn vậy.
Lý Chân Ái cũng nhìn đại thần xung quanh.
Nhưng mà đám đại thần này đều câm lặng, giống như chưa từng nhận hậu lễ của hắn vậy.
Lưu Phong ngang nhiên nhìn về Lý Chân Ái, âm thầm cười trộm, tiểu tử nhà ngươi bây giờ mới biết sao, đây gọi là chó ăn bánh bao. một đi không trở lại.
Mấy tên đại thần này, ai cũng tỉnh bơ như sáo. ăn đồ của người ta thì phải giúp đỡ, làm việc cho chủ, mấy tên này sau khi ăn tiền xong, đến giờ đụng chuyện lại nhát gan.
"Sao, các ái khanh, không ai có đề nghị gì hay ho sao?" Lão hoàng đế có chút nhíu mày, lục bộ liên hợp đã phái đại biểu đi Phù Tang và Cao Lệ đàm luận điều kiện. Cơ bản lão hoàng đế đã chấp nhận phóng thích Cao Lệ tam vương tử. Chính là hắn không thể tự nói ra đề xuất này. Có một số việc bề ngoài thì không muốn, nhưng nhất định phải làm.
Muốn phóng thích Cao Lệ tam vương tử, dựa theo ý của lão hoàng đế, chính là các đại thần đề nghị. Sau đó hắn giả vờ không đồng ý. Cuối cùng sứ giả Phù Tang, Cao Lệ dâng lễ vật tiếp, sau đó hắn mới ra vẻ miễn cưởng đồng ý.
Nhưng mà hiện tại bá quan văn võ không ai đủ dũng khí để nói tiếng nào cả, thành ra những chủ định đã tính không có cách nào thực hiện được.
Hắn nào biết rằng đám bá quan văn võ tất cả đều ăn hối lộ của hai nước rồi, mỗi người đều sợ rước họa vào thân.
Trên triều hiện không một tiếng động, đột nhiên Lưu Phong tách ra, như có việc muốn thỉnh tấu.
Chúng quan văn võ đều nhịn thở, im thin thít nhìn chằm chằm vào hắn, âm thầm bật cười. Rốt cuộc đã có người xuất đầu rồi.
Vũ Quy và Lý Chân Ái như được tái sinh, chuyển mắt nhìn vào Lưu Phong, trong lòng âm thầm nghĩ đến đợi sau khi việc này giải quyết xong, nhất định sẽ đem hậu lễ tặng hắn. Thời khắc mấu chốt mới biết lòng người.
Đương nhiên, Lý Chân Ái cũng không biết, Lưu Phong sở dĩ xuất đầu, mấu chốt không phải là lễ vật, mà là Phỉ Nhi. Dù sao cũng đã chơi qua công chúa người ta, xuất chút lực dĩ nhiên là điều nên làm.
Lưu Phong trầm giọng thượng tấu: "Vi thần có việc xin tấu. !"
Đại điện im phăng phắc, ai nấy đều muốn nghe Lưu Phong nói cái gì.
Lão hoàng đế mỉm cười, điềm nhiên nói: "Ái khanh, có việc cứ tấu!"
Lưu Phong trầm giọng nói: "Cao Lệ tam vương tử mặc dù thâm nhập tìm hiểu nội tình quân doanh của chúng ta, nhưng hiện đã tra ra sáng tỏ, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Hơn nữa, sứ giả Phù Tang và Cao Lệ đều thập phần thành ý, đồng ý giao thục kim hậu lễ. Vi thần nghĩ rằng, Hoa Hạ đế quốc ta là thượng quốc, dĩ nhiên có phong phạm, việc phóng thích Cao Lệ Tam vương tử, xin bệ hạ ân chuẩn".
Lão hoàng đế điềm đạm nói: "Ái khanh nói không sai, chỉ là Cao Lệ tam vương tử mấy ngày nay tại thiên lao mỗi ngày đều vui vẻ ăn ngon, ca hát, đối với thiên lao. cũng rất. hao. tốn."
Vô sỉ a. lão hoàng đế sao lại nói năng vô sỉ đến thế. ?"
Lưu Phong không nói gì nữa, xảo trá đến thế là cùng. Lão hoàng đế này thật sự vô sỉ. chuyện ăn uống trong thiên lao mà cũng có thể lấy làm cớ được. Lưu Phong cũng không biết, việc xảo trá này đều là sau khi lục bộ quan viên báo cáo xong, lão hoàng đế phải suy nghĩ cả nửa ngày trời, vất vả cả buổi sáng mới nghĩ ra được một cái lý do này.
Chúng quan viên đều ngạc nhiên, nhìn sững lão hoàng đế, âm thầm tán tụng, quả nhiên không hổ là thiên tử, ngay cả lý do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được. Sớm biết như vậy, cũng nên suy nghĩ nhiều lý do để dọa chết đám Phù Tang và Cao Lệ.
Lý Chân Ái nhanh chóng hiểu được ý tứ của lão hoàng đế, vội vàng đứng ra nói: "Bệ hạ, tổn thất của thiên lao chúng tôi xin bù đắp ạ."
Lão hoàng đế mỉm cười, dụng ngữ khí rất hòa ái nói với Lý Chân Ái: "Tốt, tốt lắm, Cao Lệ các ngươi quả có thành ý. Như vậy đi, ta làm chủ vụ này cho, hai mươi vạn lượng bạc, ngươi và Ô Quy đại nhân ba ngày sau vào thiên lao nhận người".
Lý Chân Ái khóc không ra nước mắt, lão hoàng đế này cũng quá hắc ám, bất quá chỉ ở trong lao ăn vài bữa cơm, mà đòi đến hai mươi vạn lạng bạc, còn gì là vương đạo nữa.
Trách thì trách nhưng cũng vẫn phải cúi đầu cảm tạ. Lần này bồi thường phần lớn đều là do Phù Tang chi trả, nếu không Lý Chân Ái cũng sẽ phát điên luôn.
Vũ Quy và Lý Chân Ái cấp tốc khấu tạ lão hoàng đế.
Lập tức, lão hoàng đế đứng dậy nói: "Thoái triều. !"
Không đợi bá quan lễ bái, hắn liền xoay người rời đi, vừa ra khỏi cửa hắn không nhịn được cười to lên.