Hi Du Hoa Tùng

Chương 446: Dữ hổ mưu bì




"Uhm, tốt lắm, chỉ mong các ngươi đừng làm cho ta thất vọng." Trung niên nam nhân đi tới nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Thanh Long.
"Chúng ta chắc chắn thắng!" Thanh Long tự hào nói.
"Ha ha, rất tốt, cái ta cần chính là những người tự tin như ngươi." Trung niên nam nhân haha nở nụ cười.
"Phải rồi, Chủ công, người có muốn lựa chọn thời cơ thích hợp nói cho Hoàng Thái Tôn biết thân thế của mình hay không, như vậy đối với đại sự của chúng ta sẽ rất có lợi?" Thanh Long dò hỏi.
Trung niên nam nhân từ từ nhắm hai mắt lại chậm rãi nói: "Không nên, chuyện này chúng ta không ai có thể nhúng tay vào, phải dựa theo ý kiến của nàng. Hơn nữa, bây giờ Yến Vương phủ và Đông Cung pháỉ tiếp tục tranh đấu. Chỉ có như vậy mới phù hợp với tâm tư của Bệ hạ, cũng như vậy mới có thể che dấu sự tình năm đó."
"Ta biết, nhưng ta sợ Lưu Phong, ."
Trung niên nam nhân khinh miệt cười cười: "Lực lượng trước mắt của Lưu Phong còn chưa đến mức làm cho Yến Vương phủ và Đông Cung liên thủ."
"Uhm, ý của Chủ công là lực lượng của Lưu Phong hiện giờ cho dù là lực lượng của Vương gia đều có thể áp chế hắn." Thanh Long bỗng dưng phát hiện một vấn đề rất trọng yếu: "Chủ công, người nói Phiêu Hương Cốc và Phượng Viên có biết thân phận của Lưu Phong không? Nếu các nàng biết thân phận thật sự của Lưu Phong, có hay không sẽ chuyển qua ủng hộ hắn?"
Trung niên nam nhân trầm tư một chút nói: "Đây cũng chính là vấn đề mà ta lo lắng. Bất quá từ tình huống hiện taị, xem ra các nàng tựa hồ chưa biết. Cho dù biết, ta nghĩ với tính cách của Tần Thủy Dao cũng sẽ không lập tức ủng hộ. Tối thiểu, nàng cũng sẽ đợi tới khi Lưu Phong có một thế lực nhất định mới có thể có phản ứng."
"Được rồi, không còn sớm nữa, đêm nay nói đến đây thôi, ngươi trở về đi. Nhớ kỹ, đem những điều ta nói nói lại cho Hắc Phượng Hoàng. Bạch Hổ và Bạch Hổ thị vệ cũng nhanh chóng đến Phong Linh Cung. Lúc cần thiết, ngươi và Hắc Phượng Hoàng cũng phải đi giúp Huyền Vũ và Bạch Hổ. Còn nữa, chuyện Phong Linh Cung tạm thời đừng cho Thái Tử Phi biết." Nói vài câu, trung niên nam nhân không để ý đến Thanh Long, một mình trở lại ngồi trước thạch bàn, tiếp tục uống bồ đào hảo tửu dưới ánh trăng.
"Chủ công, người yên tâm, ta sẽ không làm người thất vọng." Thanh Long hành lễ xong, nhất thời hoá thành một đạo thanh quang biến mất giữa bầu trời đêm.
Thanh Long đi rồi, trung niên nam nhân một mình uống rượu, nhưng là tâm tình không thể bình tĩnh lại. Sự kiện Phong Linh Cung có ý nghĩa gì, hắn so với người khác rõ hơn cả.
Có lẽ, vì chuyện này mà hết thảy sẽ trở thành hư vô.
"Đại ca, ngươi tu luyện còn kém ta một bậc, không nghĩ tới ngươi có thể trở thành Quỷ tiên, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy. Ta thật sự phải bội phục ngươi. Trời sanh ngươi sao lại sanh ta? (giống câu trời sinh Du sao còn sinh Lượng đó mà. hehe) "Trung niên nam nhân sắc mặt trầm xuống, đột nhiên ném ly rượu xuống đất: "Không phải ngươi chết thì ta chết. Hai mươi năm trước, bởi vì ta còn trẻ tuổi, cho ngươi một cơ hội. Nhưng bây giờ, ta sẽ không phạm sai lầm như trước nữa. Năm đó ngươi hồ đồ mà chết, sợ rằng bây giờ cũng còn không biết, là do nữ nhân ngươi âu yếm giết chết ngươi ah. haha, nhược điểm của ngươi chính là nữ nhân. Hai mươi năm trước, chính vì tin tưởng nữ nhân mà ngươi biến thành quỷ. Hai mươi năm sau, ta cũng sẽ cho ngươi vì nữ nhân mà biến thành tro tàn. haha. Không người nào là hoàn hảo, ngươi đúng là vẫn có khuyết điểm." Trung niên nam nhân ánh mắt biến thành màu máu, giống như màu của rượu bồ đào đỏ tươi.
Thanh Long rời khỏi trang viên, một phút cũng không ngừng nghỉ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Bạch Hổ Vệ Sở.
Bạch Hổ Vệ Sở-trong thư phòng, Bạch Hổ vẻ mặt đang ngưng trọng cùng một gã nam tử trẻ tuổi đánh cờ, nhìn sắc mặt Thanh Long có chút quái dị, Bạch Hổ ý bảo tên nam tử kia thu hồi bàn cờ, lập tức hỏi: "Thanh Long đại ca, ngươi tự mình đến đây, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?"
"Đúng như ngươi nói, chính xác đã xảy ra chuyện lớn, bất quá cơ hội của Hắc Ám Tứ Vệ chúng ta đã tới." Thanh Long cố ý vô tình nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi đang thu hồi bàn cờ.
Nam tử trẻ tuổi sắc mặt không còn chút huyết sắc, vội vàng hướng Bạch Hổ hành lễ: "Đại nhân, ta lui ra trước." Nói xong liền chậm rãi ra khỏi thư phòng. Sau khi ra khỏi thì cẩn thận đóng cửa thư phòng lại.
Bạch Hổ nhìn Thanh Long, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thanh Long trầm mặc trong chốc lát, liền đem những chuyện lúc trước nói với Chủ công kể lại, bất quá một số chuyện quân cơ bí mật hắn vẫn tạm thời không nói ra.
Bạch Hổ nghe Thanh Long nói xong, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng.
"Lão nhị, ngươi lo lắng cái gì, Phong Linh Cung gặp chuyện không may, chính là một cơ hội tốt." Thanh Long nhìn Bạch Hổ vẻ mặt lo lắng cau mày nói.
"Không sai, đúng là cơ hội tốt, nhưng cũng là một thử thách lớn." Bạch Hổ đối với chuyện này cũng không quá lạc quan: "Với lực lượng của chúng ta căn bản không thể nào đối kháng với Qủy Tiên."
"Ta biết, Chủ công cũng biết. Nhưng ta biết, Chủ công dám chắc đã có kế hoạch." Thanh Long tự tin nói: "Chủ công làm việc luôn luôn thâm tàng bất lộ."
"Chủ công làm việc tự nhiên không cần phải nói, nhưng là." Bạch Hổ lời nói vừa chuyển, thở dài nói: "Ngươi có nghĩ tới không, chuyện của Phong Linh Cung rất có thể sẽ làm cho lực lượng của Hắc Ám Tứ Vệ giảm đi."
Thanh Long lạnh nhạt cười: "Đó là chuyện sớm muộn."
Ngừng một chút, Thanh Long tự giễu cười cười: "Chủ công vẫn luôn lo lắng lực lượng của Hắc Ám Tứ Vệ chúng ta phát triển tới một mức mà hắn không thể khống chế. Lần này chuyện của Phong Linh Cung, cũng vừa lúc là cơ hội giúp hắn giảm bớt lực lượng của chúng ta."
Bạch Hổ lo lắng nói: "Tính toán cái gì chứ? Hắn sợ ta tấn công Cao Chấn Chủ, hay là."
"Lão Nhị im miệng, không nên nói bậy. Có một số chuyện trong lòng ngươi biết là được, không nên nói ra. Bất kể như thế nào, chúng ta có thể có ngày hôm nay là do Chủ công ban cho. Cho dù hắn kêu chúng ta chết, chúng ta cũng không thể cự tuyệt. Huống hồ, chúng ta hai mươi năm trước đã uống Phệ Tâm Đan của chủ công. Ngươi nói như vậy, không sợ Chủ công nghe thấy, sẽ không cấp cho ngươi thuốc giải sao?" Thanh Long thấp giọng nói.
Bạch Hổ thở dài nói: "Một bước sai, từng bước từng bước sai. Đại ca, nói thật, ta thật sự hối hận rồi."
Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Thanh Long từng chữ nói: "Chủ công có thể cùng chúng ta hoạn nạn, nhưng lại không cùng chúng ta hưởng phúc. Ngươi nghĩ khi đại sự thành công, hắn có còn tiếp tục đối tốt với chúng ta không?"
Thanh Long không trả lời Bạch Hổ, chỉ là bình tĩnh, trầm lặng nói: "Đó là chuyện sau này, ta không nghĩ xa đến vậy. Cẩn thận suy nghĩ lại, chúng ta và Chủ công cũng cùng một loại người. Chúng ta bất quá là bởi vì ích lợi mà ở cùng một chỗ. Ta nghĩ, một ngày chúng ta vẫn còn giá trị lợi dụng, Chủ công sẽ không bạc đãi chúng ta. Lão nhị, thu hồi những ý nghĩ không thiết thực đi, hảo hảo làm việc cho Chủ công."
Bạch Hổ ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Thanh Long thở dài một tiếng nói: "Chuyện đã tới bước này, ngoại trừ làm việc, còn có thể làm gì."
Thanh Long nở một nụ cười khổ, trầm mặc một lúc rồi bình tĩnh nói: "Bạch Hổ, ngươi cứ luôn sợ hãi lung tung. Sự thật là Chủ công cũng vì có tình thân. Nếu không, hắn sẽ không đợi lâu như vậy."
"Ngươi sai rồi đại ca, Chủ công một mực như vậy, không phải như lời hắn nói là vì tình thân. Hắn đang đợi, chính là đang quan sát tới lực lượng của Bệ Hạ được thi triển. Hắn rất thông minh, rốt cuộc tới ngày hôm nay, hắn đã nhìn thấy lực lượng của Bệ Hạ." Bạch Hổ chậm rãi nói.
Thanh Long nao nao nói: "Không sai, ta sao lại không nghĩ tới. Chủ công đích xác là một người rất thông minh. Bất quá, Lão nhị ngươi cũng không ngốc. haha. Tin rằng có ngươi, chúng ta Hắc Ám Tứ Vệ lực lượng sẽ không suy giảm."
"Dữ hổ mưu bì! (Bàn bạc với con hổ về chuyện lột da nó-ý nói bắt người khác làm chuyện trái với mong muốn của bản thân) "Bạch Hổ có chút thở dài, tùy tiện nói: "Chúng ta đi thôi. Theo như ngươi nói, chuyện sau này, sau này hãy nói."
Ánh sáng mặt trời vừa ló, sáng bừng vạn trượng.
Kinh Đô hoàn toàn đắm chìm trong những tia nắng sớm rực rỡ. Một ngày huyên náo theo mặt trời mọc cũng dần dần bắt đầu.
Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi lên thân thể trần truồng của Lưu Phong, nhìn thoáng qua nữ nhân đang ngủ say bên cạnh, hắn lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo vào.
"Đại ca, người như thế nào lại không kêu ta dậy giúp người mặc quần áo vậy?" Ngay khi hắn chuẩn bị bước xuống giường. Vương Đông Đông đột nhiên tỉnh lại, ủy khuất nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong quay đầu nhìn khuôn mặt còn mệt mỏi của Vương Đông Đông cười nói: "Ta thấy nàng còn đang ngủ say, không nỡ lòng làm nàng tỉnh giấc. Hơn nữa, tối hôm qua nàng điên cuồng như vậy, cổ họng nói không nên lời, bây giờ còn không nghỉ ngơi một lúc đi."
Vương Đông Đông đôi mắt đẹp trợn tròn, mặt trắng không còn chút máu, liếc hắn một cái, không tức giận nói: "Đáng ghét, đáng ghét, cũng do chàng nói, chàng thích tiếng rên rỉ lớn."
Lưu Phong á khẩu, âm thầm cười. Tối hôm qua mình cũng không có yêu cầu, tất cả là do nàng muốn lớn tiếng rên rỉ.
"Là ta, tất cả là do ta không phải, tiểu bảo bối của ta." Lưu Phong cười hì hì, tiến tới cấu nhẹ vào nhũ phong của nàng, khiến Vương Đông Đông rên rỉ một tiếng.
Vương Đông Đông sắc mặt đỏ lên, đôi mi thanh tú giãn ra, dịu dàng nói: "Tiểu bại hoại, không phải là lại muốn rồi sao."
Lưu Phong nghe vậy, vội vàng ngừng cấu véo: "Bảo bối, tối hôm qua đã quá điên cuồng, hôm nay ta sẽ không hồ đồ nữa."
Vương Đông Đông thân thể mềm mại khẽ run, một tia ôn nhu hiện lên trong đôi mắt đẹp, ánh mắt dừng lại trước mắt hắn, khe khẽ nói: "Không sao đâu, Đại ca, nếu là bây giờ còn muốn, Đông Đông sẽ bồi tiếp người."
Lưu Phong mỉm cười, đưa tay véo nhẹ cái mũi của nàng, trêu ghẹo nói: "Nàng, đúng là cá không thể đủ cho con mèo ham ăn mà."
"Hắc hắc, hôm nay sẽ không làm nữa." Lưu Phong đề nghị: "Nếu nàng đã tỉnh, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, hưởng thụ một chút không khí trong lành."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.