Hi Du Hoa Tùng

Chương 427: Tà khí phát tác, phải song tu




Cũng giống như Đạo Huyền, Lưu Phong không thích phiền toái. Đạo Huyền tồn tại đối với Lưu Phong, bất kể từ góc độ nào cũng đều là trở ngại lớn cho hắn. Lưu Phong cho tới lúc này cũng không cảm thấy đánh lén là xấu hổ, xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị mới là mấu chốt của thành công.
Đột nhiên trên người Lưu Phong khởi phát một ngọn thanh sắc hỏa diễm, ngay sau đó Hạo Thiên Kiếm ngâm lên một tiếng, thân hình Lưu Phong như một tia chớp phá không lao đến.
"Ngu ngốc, không biết tự lượng sức." Đạo Huyền nhìn thấy Lưu Phong tung đòn sấm sét, nhất thời trong mắt hiện lên sát ý vô tận.
Hạo Thiên Kiếm trong tay Lưu Phong lúc này bắn ra bạch sắc quang mang dài bảy thước, nhìn từ xa cả người và kiếm như một thanh lợi kiếm màu trắng quét đến.
Thần kiếm phá không, ngay cả không khí xung quanh cũng cuồng nộ rít lên.
Cảm nhận được khí thế cường đại, Đạo Huyền không khỏi quát lên: "Kỳ lạ, tu vi kiếm đạo của người tựa hồ lại có chút tinh tiến?"
"Chết đến nơi vẫn còn nghĩ vớ vẩn." Tốc độ Lưu Phong rất nhanh, cơ hồ đã vượt qua sức tưởng tượng của Đạo Huyền.
Ngay khi Đạo Huyền vẫn còn kinh ngạc thì kiếm khí của Lưu Phong đã quất trúng Đạo Huyền.
Thấy tình cảnh như vậy, Đan Hùng thậm chí còn sinh ra cảm giác lo lắng, sau khi Đạo Huyền chết đi thì sẽ sinh ra hậu quả gì.
Hắc Vân và Thiên Đại cũng đồng dạng, kinh ngạc như nhau. Chủ nhân quả nhiên là đại vô sỉ, đang cười đang nói thì xuất kỳ bất ý thi triển cường đại sát chiêu, không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước. Tâm lý và hành động quả nhiên thường nhân không thể làm được.
Kể cả Lưu Phong, cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ Đạo Huyền thế là xong.
Bất quá ngay khi kiếm khí của Lưu Phong kích trúng Đạo Huyền thì thân hình của Đạo Huyền cũng như quỷ ảnh, từ từ tiêu tán.
"Nếu là người khác thì đã chết dưới kiếm của ngươi." Ngữ khí lạnh lẽo của Đạo Huyền nhất thời vang lên trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong liều mạng, đem hết toàn lực chém ra một kiếm này, bây giờ ngay cả một chút khí lực cũng không còn, thần sắc tái nhợt, Hạo Thiên Kiếm cắm xuống đất, chống đỡ cho thân thể của hắn.
"Game over!" Đạo Huyền lạnh lẽo nhìn Lưu Phong nói.
Lưu Phong ánh mắt vẫn bình tĩnh: "Ngươi không dám giết ta?"
Đạo Huyền trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, lẳng lặng nhìn Lưu Phong, đột nhiên mỉm cười, thậm chí vẻ mặt còn hiện ra vẻ tán thưởng.
"Thật sự, ta càng ngày càng thích ngươi." Đạo Huyền nói: "Ta rất bội phục ánh mắt của Đình nha đầu. Tu vi của ngươi, đảm lược của ngươi, trí tuệ của ngươi đều làm cho ngươi ta hâm mộ. Đáng tiếc là ngươi quá cố chấp, cũng rất ngông cuồng. Ta đã nói sẽ cho ngươi trả giá về sự ngông cuồng của ngươi."
"Ngươi nói đúng, ta sẽ không giết ngươi nhưng ta cũng không bỏ qua cho ngươi."
Ý của Đạo Huyền rất đơn giản, chính là phế đi Nguyên Anh của Lưu Phong.
Ngay khi hắn chuẩn bị động thủ thì một đạo hắc khí từ trong đan điền Lưu Phong tràn ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân Lưu Phong.
Đạo Huyền đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười ha hả: "Bất Tử tà khí, quả nhiên là bất tử tà khí. Thì ra ngươi đã sớm trúng bất tử tà khí. Đây là trời giúp ta. Ngươi vì đánh lén ta mà sử dụng hết Nguyên Anh lực, không cách nào áp chế bất tử tà khí. Cho dù lão đạo không ra tay thì không bao lâu nữa ngươi cũng sẽ chết vì bị bất tử tà khí ăn mòn thân thể."
Lưu Phong cũng âm thầm kêu khổ trong lòng, lúc nãy khi ra tay đánh lén Đạo Huyền thì hắn không nghĩ đến ngày đó cùng Kim Vận song tu, vốn chưa hóa giải hết Bất tử tà khí, hắn chỉ có thể áp chế tại đan điền, nhờ Phi nhi trấn áp. Lúc nãy vì đánh lén Đạo Huyền, hắn đã dùng hết toàn lực, Phi nhi kiệt lực, Nguyên Anh lực của hắn cạn kiệt. Bất tử tà khí không bị áp chế, lập tức tái phát.
Đánh lén quả nhiên là vô sỉ.
Quả báo đây!
Lưu Phong thậm chí sinh lòng hối hận với hành vi đánh lén của mình.
"Ha ha, thật là thú vị." Đạo Huyền chân nhân hiện ra nụ cười, quay về phía Đan Hùng nói: "Ngươi cũng thấy đấy, lão đạo không giết hắn, hắn nếu chết là bởi bất tử tà khí. Tương lai ngươi cần đem tình huống này nói rõ với sư tôn của ngươi."
Không đợi phản ứng của Đan Hùng, Đạo Huyền đã bay lên trời, biến mất tại cao không, đi đến Huyền Tâm các, tìm cơ hội thuận tiện, nói chuyện Lưu Phong sắp chết cho Đình Nhi nghe, hy vọng nàng có thể bỏ đi ý định cùng hắn thành thân.
"Nữ nhân, phải nhanh chóng tìm nữ nhân." Đối với bất tử tà khí, Lưu Phong cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể nhớ được biện pháp mà Bạch Khiết đã dạy-song tu.
Đan Hùng bối rối thầm nghĩ, lão Đại quả nhiên là thiên tài, trong tình huống này mà cũng có thể nghĩ đến nữ nhân. Quả là hình mẫu của nam nhân noi theo.
Hắc Vân thì không suy nghĩ nhiều, thân thể biến mất, chỉ vài giây sau đó đã quay lại, trong tay là một ả nha hoàn, đem đến trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong bất giác dở khóc dở cười, bọn ngưu đầu này hiểu sai ý mình.
Chẳng lẽ bọn hắn rất ấn tượng vẻ sắc lang của mình? Lưu Phong không khỏi sinh ra hoài nghi nhân phẩm của mình.
"Ta muốn song tu để tịnh hóa Bất tử tà khí, đi tìm Kim Vận và Thanh Liên." Lưu Phong vội vàng giải thích.
Đan Hùng lúc này mới hiểu ra mình đã hiểu lầm lão đại. Bất quá nghĩ lại thì cũng không khác nhau nhiều lắm. Song tu và giao hoan thì cũng giống nhau, chỉ là hiệu quả khác nhau mà thôi.
Hắc Vân thì nghĩ đơn giản hơn, chỉ cần là Lưu Phong nói thì hắn sẽ thực hiện vô điều kiện. Chỉ là lần này hắn không hoàn thành nhiệm vụ, hắn quay về kinh thành, chốc lát sau đã quay lại nhưng không hề thấy mang theo Kim Vận hay Thanh Liên mà là mang theo một lão thái bà.
Đúng vậy, theo sát Hắc Vân chính là A Mỗ, lão thái bà. Vẻ mặt lão thái bà mang theo vẻ bực tức, tựa như muốn tìm Lưu Phong hỏi tội. Bất quá khi nhìn thấy một thân hắc khí của Lưu Phong thì hiểu được bất tử tà khí trong cơ thể Lưu Phong chưa được khu trừ hết.
"Ngươi sao lại không chịu nói rõ?" A Mỗ có chút trách cứ nhìn Hắc Vân nói.
Lưu Phong bất giác muốn lăn ra ngất, A Mỗ cũng cho là mình bị sắc cuồng, còn thằng nhãi Hắc Vân khi trở về nhất định là cũng không chịu nói cho rõ ràng, làm cho hắn một phen hàm oan.
"Người đâu?"
A Mỗ thở dài: "Phong nhi, sợ rằng lần này Kim Vận và Thanh Liên không thể giúp ngươi. Các nàng đang tu luyện đến giai đoạn khẩn cấp, chẳng những không thể giúp ngươi song tu mà thậm chí nếu sơ sảy cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng."
Lưu Phong nghe vậy nhất thời đầu đau như búa bổ. Bạch Khiết đã nói chỉ có song tu, nếu không thì e sẽ mất mạng. Hắn giờ phút này đang có cảm giác gân cốt mình đang bị ăn mòn dần, cũng không biết còn duy trì được bao lâu nữa.
"A Mỗ, các nàng phải bao lâu nữa thì mới có thể xuất quan?" Lưu Phong uể oải hỏi.
"Ba ngày, ít nhất cũng phải ba ngày nữa."
"Ba ngày? Ba ngày thì e là một chút xương cốt của ta cũng không còn."
"Mau đi tìm nữ tử tu chân." Thiên Đại lên tiếng đề nghị.
Con ngươi Đan Hùng đảo một vòng, đột nhiên nhìn chằm chằm vào A Mỗ. Hiển nhiên Kim Vận và Thanh Liên đang bế quan, Bạch Vũ cũng bế quan, nhân gian chỉ còn lại A Mỗ là nữ tử.
A Mỗ thấy Đan Hùng nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, trong mắt phát lạnh, lui về sau vài bước, thất thanh kêu lên: "Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta."
"Ý của ngươi là gì?" A Mỗ bị Đan Hùng dùng ánh mắt làm cho bà có chút sợ hãi.
"Tiền bối cũng không biết sao?" Đan Hùng nhìn A Mỗ, mập mờ mỉm cười: "Hôm nay nữ tính tu chân gần nhất cũng chỉ có tiền bối. Ngươi vì tính mạng lão đại, hy sinh một chút hương sắc thì có tính là gì?"
"Không được."
"Không được."
Lưu Phong và A Mỗ đồng thanh lên tiếng, cự tuyệt đề nghị của Đan Hùng.
Lưu Phong thiếu chút nữa vì bực mình mà chết. Song tu với A Mỗ? Cái này cũng có thể sao? Phải biết lão thái bà này đã bao nhiêu tuổi rồi? Quan trọng nhất là hình dạng của A Mỗ y như lão thái bà bảy mươi tuổi. Lưu Phong thậm chí hàm nghi mình nếu song tu với A Mỗ thì không thể sinh ra tính dục được.
A Mỗ càng thêm một trận rùng mình, bảo dưỡng nhũ trư mấy trăm năm nay, há có thể để cho tiểu tử thúi này chiếm tiện nghi. Hơn nữa mình cũng là A Mỗ của Kim Vận, làm ra chuyện này quả thật không ổn.
"A Mỗ, lão đại, các ngươi nếu không đồng ý thì cũng không còn biện pháp nào khác." Đan Hùng thở dài một tiếng, thầm nghĩ hai người kia không có đầu óc, giờ phút sanh tử tồn vong như lúc này vẫn còn cố kỵ.
"Đi tìm Đình Nhi. Không được, Đạo Huyền lão tặc phỏng chừng đã đến Huyền Tâm các." Lưu Phong suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: "Có biện pháp rồi, mau đi tìm Đông Đông lại đây." Đông Đông tốt xấu gì cũng là tu chân, mặc dù tu vi thấp nhưng ít nhất cũng đã tiến vào Kim Đan sơ kỳ, miễn cưỡng cũng có thể tiến hành song tu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.