Hi Du Hoa Tùng

Chương 399: Bất Tử Pháp Ấn




"Tiểu bạch kiểm, ta cho ngươi cơ hội ngươi không lại không muốn. Xem ra ta còn cách bắt ngươi rồi tra hỏi." Không nghĩ ra song phương đều có ý nghĩ giống như nhau.
 
Nói xong Viêm Chánh âm lãnh quát một tiếng, giơ cao Thánh kiếm nhằm hướng Lưu Phong chém đến, huyền quang tăng vọt, Thánh kiếm cũng rít lên không ngừng.
 
Lưu Phong mỉm cười, Viêm Chánh đánh bất ngờ cũng không ngoài ý muốn của hắn, ma đầu vô sỉ cũng là đương nhiên. Hơn nữa hắn cũng có ý nghĩ như vậy, bất quá Viêm Chánh đã ra tay trước mà thôi.
 
Thánh kiếm đột nhiên vươn dài ra, huyền quang bạo thiểm, phản chiếu ánh trăng trên bóng kiếm khẽ lóe lên. Đối mặt với thế công điên cuồng của Viêm Chánh, chiến ý Lưu Phong dâng cao cực độ, trong giây lát trường kiếm hung hãn đón đỡ thế công của đối phương.
 
Bất quá huyền quang của Thánh kiếm Viêm Chánh lóe ra tà dị, tựa như điện xạ, thế không thể chống đỡ, bức lùi Lưu Phong.
 
 
Đột nhiên đang ở đắc ý chính mình chiếm được tiên cơ, Viêm Chánh cảm thấy một lực lượng vô hình chợt kéo đến. Cỗ lực lượng này kỳ quái cực kỳ, không có một chút dấu hiệu nào báo trước cả. Đơn giản ập xuống tựa như đại dương sôi trào, tầng tầng lớp lớp những đợt sóng cao ngút, khí thế như bài sơn đảo hải ập xuống đầu hắn.
 
Viêm Chánh hoảng hốt, cảm giác được chính mình cũng bị cỗ lực lượng này làm cho hoa mắt choáng váng, nhất thời không biết Lưu Phong lực lượng vì sao tăng lên cực nhanh như vậy.
 
Hắn nhìn trộm hướng Lưu Phong, nhìn thoáng qua, thấy khuôn mặt anh tuấn của Lưu Phong hiện ra vẻ cao thâm khôn lường, Hạo Thiên Kiếm trong tay tỏa ra quang mang rực rỡ.
 
Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng là Viêm Chánh dù sao cũng không giống người bình thường, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, thân hình uốn cong, song chưởng hướng ra ngoài đột nhiên phóng ra Thánh kiếm, Thánh kiếm ngân lên, vô số đạo huyền quang như những mũi tên đồng dạng bắn ra.
 
Kình khí chạm vào nhau, không gian như bị nứt vỡ, nhất thời phong vân biến sắc, mặt đất rung chuyển.
 
Viêm Chánh thân hình nhoáng lên, thoáng một cái, khí huyết trong người một trận nhốn nháo, vội vàng vận hành ba mươi sáu vòng chu thiên, điều tiết lại hơi thở trong người.
Trải qua lần này, Viêm Chánh quả thực bị chấn động khá mạnh. Hắn đã đánh giá lại một lần nhưng cũng không nghĩ ra Lưu Phong lại lợi hại như thế này.
 
Một kiếm vừa rồi của Viêm Chánh mặc dù không phải là toàn lực thi triển nhưng cũng là 9 thành công lực, không ngờ lại bị rơi vào thế hạ phong.
 
Viêm Chánh ngưng thần nhìn Lưu Phong, chỉ thấy hắn vẫn như trước sắc mặt lạnh lùng như lúc đầu nhìn chính mình, khóe miệng khẽ mỉm cười thản nhiên như không.
 
"Ma đầu, xem ra ngươi cũng bất quá cũng chỉ có thế." Lưu Phong cố ý xuất ngôn chọc giận Viêm Chánh.
 
Quả nhiên, Viêm Chánh nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Tiểu bạch kiểm, ngã ta bất quá nãy giờ chỉ muốn thử xem tu vi của ngươi một chút. Đợi lát nữa ngươi sẽ biết ra lợi hại như thế nào."
 
 
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, khóe miệng có ý khinh thường, cũng không trả lời Viêm Chánh nói, mà xoay người đối diện với Kim Vận phu nhân cười nói: "lão bà, không nên lo lắng, hãy nhìn ta trừ ma như thế nào."
 
Kim Vận phu nhân nghe Lưu Phong gọi một cái lão bà, trong lòng đầy ngọt ngào, chớp chớp đôi mắt to nói: "Lão công, ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định làm được."
 
Lưu Phong cười hắc hắc, rất vô sỉ nói: "yên tâm, ta còn muốn lưu lại cái mạng nhỏ này đêm nay hảo hảo bối tiếp lão bà nữa."
 
Kim Vận phu nhân nhất thời thẹn thùng không thôi, thấp giọng nói: "chán ghét, đáng ghét."
 
"Vận nhi, ta xem ngươi là thật là hạnh phúc." A mỗ vô lương cười cười, nói: "tuổi còn trẻ thật là tốt, a mỗ thật sự hâm mộ các người tuổi trẻ như ngươi. Được rồi, vận nhi, có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi. Lưu Phong người này không đàng hoàng cho lắm, bên người hắn đàn bà không ít, ngươi phải hiểu được vì chính mình tranh thủ hạnh phúc, ngàn vạn lần không thể thất bại bởi nữ nhân khác."
 
"A mỗ, lão công không thích nữ nhân thâm hiểm." Cùng Lưu Phong gặp gỡ lâu như vậy, Kim Vận phu nhân đối Lưu Phong cũng có chút hiểu rõ con người của hắn.
 
"yên tâm, có một số việc ngươi không tiện ra mặt, a mỗ sẽ giúp ngươi. đừng quên a mỗ là người bảo hộ cho ngươi, ta sẽ không đứng im nhìn ngươi chịu ủy khuất."
 
Viêm Chánh thấy Lưu Phong và Kim Vận phu nhân chàng chàng thiếp thiếp, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, hét lớn một tiếng, huy vũ Thánh kiếm, vọt lại.
 
Lưu Phong cũng không dám chậm trễ, thần sắc rùng mình, kháp động kiếm quyết, thanh sắc hỏa diễm trên thân Hạo Thiên Kiếm và bạch sắc quang huy kết hợp ẩn chứa khí thế thực phi phàm.
 
Thánh kiếm trong tay Viêm Chánh tựa hồ cũng biết mình đã gặp đối thủ, phát ra tiếng kêu lạnh lẽo, có vẻ dị thường hưng phấn.
 
Hạo thiên kiếm cũng đồng dạng như vậy phát ra huyến lệ chói mắt, bạch sắc quang huy và thanh sắc hỏa diễm bao bọc lấy thân kiếm, như hư như thực, khí thế kinh thiên.
 
"tiện nhân, ngươi hãy xem tiểu bạch kiểm sắp chết ở dưới kiếm của ta." đang khi nói chuyện, một đạo chói mắt kiếm quang trùng trứ Lưu Phong bắn lại.
 
đối mặt Viêm Chánh sắc bén công kích, Lưu Phong không chút kinh hoảng, nắm chặt Hạo Thiên Kiếm trong tay, thúc dục nguyên anh lực trong cơ thể nguyên anh, chỉ thấy vậy hạo thiên kiếm quang mang bạo tăng mấy lần, khí thế ngút trời. Hơn nữa còn có thể tiếng chim lảnh lót vang lên, từ xa nhìn lại, Lưu Phong giống như chiến thần vậy.
 
Viêm Chánh đồng tử hơi co lại, một tiếng huýt sáo dài, đằng thân bay đến không trung, pháp quyết dẫn động, nhất thời hắn cùng với Thánh kiếm nhất thời biến mất trước mặt Lưu Phong.
 
Lưu Phong tựa hồ không phát hiện ra điều gì, ngay cả đồng tử cũng bất động, tả thủ chuyển động Hạo Thiên Kiếm, đứng giữa không trung, vững chắc như thạch bàn vậy.
Kim Vận lo lắng: "A Mỗ, Viêm Chánh như thế nào không thấy đâu nữa vậy?"
 
"Đừng gấp, Phong nhi tựa hồ đã có đối sách."
 
Ngay lúc này thì Lưu Phong động thủ. Chỉ nghe "đang" một tiếng, Hạo Thiên Kiếm và Thánh kiếm ẩn hình đồng thời va chạm vào nhau. Viêm Chánh và Thánh kiếm đã xuất hiện trước mặt Lưu Phong, trên mặt Viêm Chánh vẫn hiện rõ vẻ kinh ngạc, hắn căn bản không nghĩ đến Lưu Phong có khả năng cảm ứng chuẩn xác được khí tức của hắn.
 
"Tiểu bạch kiểm, xem ra hôm nay ta phải toàn lực ra tay." Hai người kịch chiến cho đến lúc này, Viêm Chánh mới hiểu nếu mình không toàn lực ra tay thì vị tất đã thắng được Lưu Phong.
 
Đang khi suy nghĩ thì khí tức toàn thân hắn đã có biến hóa, quanh thân chậm rãi phi tán ra một cỗ ma khí.
 
Nhìn kiếm quang đang phóng thẳng đến mặt mình, Viêm Chánh lạnh lùng cười một tiếng, hóa thành một đạo hắc mang giữa không trung ngăn cản công kích của Lưu Phong.
Hắc mang phóng ra nhanh chóng phá tan công kích của Lưu Phong, Hạo Thiên Kiếm cũng lập tức rơi xuống đất. A Mỗ thấy vậy sắc mặt đại biến.
Viêm Chánh đánh rơi Hạo Thiên Kiếm của Lưu Phong, ngửa mặt cười lớn, trì kiếm lao tới tấn công Lưu Phong, nhưng hắn phát hiện ra Lưu Phong vẫn đứng im mỉm cười. Viêm Chánh bất giác cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nghĩ ra được.
 
Viêm Chánh âm thầm kinh ngạc, đột nhiên cảm ứng được một luồng khí nóng bốc lên, thân thể nhanh chóng xoay tròn, lăn ra ra xa, trong khóe mắt hắn phát hiện được một đạo thanh sắc hỏa diễm từ Hạo Thiên Kiếm đột nhiên tự động bay lên chém sạt bên người mình.
 
Mặc dù tránh né kịp thời nhưng Hạo Thiên Kiếm vẫn kịp thiêu cháy một chút y phục của Viêm Chánh, hắn bắn ra xa vài trượng mới bình ổn được thân hình.
 
Kim Vận phu nhân thấy Lưu Phong chiếm được thượng phong, nhất thời nhảy nhót cười vang, huy vũ tiểu quyền, gọi to: "Lão công cố gắng lên, lão công, thiếp yêu chàng."
 
A Mỗ âm thầm lắc đầu, không nghĩ ra Vận nhi mọi khi luôn thâm trầm ổn trọng, hôm nay lại trở nên điên cuồng như vậy. Bất quá nếu chính mình cũng có khả năng trẻ lại thì không chừng cũng sẽ giống nàng ta.
 
"Phong nhi cố lên." Từ cách thay đổi xưng hô của A Mỗ với Lưu Phong, đã có thể thấy được bà đã hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ của Kim Vận phu nhân với hắn.
 
Lưu Phong được chuẩn trượng mẫu nương ủng hộ, nhất thời chiến ý dâng cao, công kích cuồn cuồng hướng đến Viêm Chánh.
 
Viêm Chánh càng ngày càng kinh ngạc, vốn tưởng mình có được Thánh kiếm, được Độc Cô Nhất Ma truyền cho bí pháp, đã có thể là thiên hạ vô địch, không nghĩ rằng vừa xuất sơn đã gặp đối thủ như Lưu Phong.
 
Đầu tiên hắn nhận thấy Lưu Phong chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, không thèm để tâm đến nhưng sau một hồi kịch chiến, hắn mới phát hiện ra có thượng cổ thần binh trợ giúp, biểu hiện của Lưu Phong tuyệt đối có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ. Hơn nữa còn có thần điểu Nguyên Anh kỳ hợp lực. Lực lượng như vậy thực không thể xem thường."
 
"
Kiếm cương?" Nhìn thấy kiếm cương từ từ hiện ra từ thân Hạo Thiên Kiếm, Viêm Chánh đột nhiên kêu to: "Tiểu bạch kiểm, Bạch Khiết và ngươi có quan hệ gì? Tại sao ngay cả Kiếm cương không truyền cho người ngoài cũng có thể dạy cho ngươi?"
 
Lưu Phong do dự một chút, thản nhiên nói: "
Nếu đã biết Kiếm cương, vậy ngươi cũng nên biết Thái Âm Thất Tinh Huyền mới phải."
 
Viêm Chánh nghe vậy, sắc mặt đại biến, tựa hồ hiểu ra, vỗ trán nói: "
Đúng vậy, ta nhất thời quên mất công pháp của ngươi, xem ra ngươi hẳn là đệ tử của Bạch Khiết."
 
"
tiểu bạch kiểm, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi nói ra Bạch Khiết đang hạ lạc nơi nào thì ta sẽ tha chết cho ngươi." Mặc dù Viêm Chánh rất muốn giết Lưu Phong, trả mối thù "đoạt thê" nhưng cừu hận của hắn so với cừu hận của Độc Cô Nhất Ma vẫn là không thể so sánh được. Hơn nữa nếu hắn có thể mang Bạch Khiết về thì có thể cầu xin Độc Cô Nhất Ma dạy cho hắn Bất Tử Pháp Ấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.