Hi Du Hoa Tùng

Chương 365: Thượng triều phát dương uy




"Lưu ái khanh, Ngự sử của Đô Sát viện dâng tấu chương, nói ngươi lạm dụng chức quyền, bắt cóc mệnh quan triều đình bức hại con gái nhà lành thành kỹ nữ. có việc này hay không?" Lão hoàng đế tùy ý nhìn sơ qua một tấm tấu chương, chậm rãi hỏi.
 
Lưu Phong cũng chậm rãi nói: "Bệ hạ, tất cả những điều này đều là vu khống. Vi thần hoàn toàn không bắt có mệnh quan triều đình, cũng không có bức hại lương nữ thành kỹ nữ. Mong bệ hạ minh xét, trả lại công đạo cho thần."
 
"Ây, Lưu ái khanh an tâm, chuyện này trẫm sẽ điều tra thật kỹ, nếu ngươi vi phạm vào pháp chế của đế quốc thì trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngược lại nếu ngươi vô tội thì trẫm sẽ không bỏ qua cho quan viên vu cáo ngươi." Hoa Hạ đại đế dừng một chút nói: "Đương nhiên trẫm rất tin tưởng vào ngươi." Lão hoàng đế rất rõ ràng đứng về phía Lưu Phong.
 
Đám Ngự sử dâng tấu chương nói xấu Lưu Phong nhất thời biến sắc, có mấy người thậm chí còn lui lại vài bước. Bất quá trước thế lực của Đông cung thì đám Ngự sử này sợ hãi nhưng là vẫn phải đi đến cùng. Lần này bôi nhọ Lưu Phong là đã là tử lệnh, nhất định phải hoàn thành.
 
"Bệ hạ, thần có điều muốn tấu." Một gã Ngự sử tiến lên, trừng mắt nhìn Lưu Phong một cái.
 
"Ngươi nói đi." Lão hoàng đế miễn cưỡng nhìn tên Ngự sử, vốn muốn gọi tên hắn nhưng nhất thời không nhớ ra.
 
"Bệ hạ, Lưu Phong trước đây ít ngày đã tự mình đến Hình bộ đại lao dẫn giải tội phạm ra. Sau đó lại áp bức nữ nhi của Hộ Bộ thị lang thành kỹ nữ thanh lâu. Thỉnh xin bệ hạ minh xét."
 
Đại điện nhất thời an tĩnh đến đáng sợ.
 
Lưu Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Ngự sử đại phu, sắc mặt lộ ra một tia hàn ý, đi đến phái trước vài bước, lạnh lùng nói: "Xin hỏi vị đại nhân này xưng hô thế nào?"
 
Cảm nhận được áp lực trên người Lưu Phong phát ra, Ngự sử đại nhân lui về phía sau từng bước, trong lòng kinh hãi, vội lên tiếng: "Bổn quan họ Phù, tên Quân."
 
"Thì ra là Phù Quân đại nhân." Lưu Phong trong nháy mắt biến đổi sắc mặt, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi đại nhân, là ai nói cho ngươi biết ta đến Hình Bộ đại lao cướp đoạt tội phạm, là ai nói cho ngươi ta áp bức Tiểu Điệp vào thanh lâu? Xin hỏi ngươi đã cẩn thận điều tra chưa?"
 
Phù Quân há miệng nhưng không biết trả lời thế nào với Lưu Phong. Hắn vốn là chỉ tuân lệnh theo nội dung trên tấu chương bôi xấu Lưu Phong, còn về chuyện mọi thứ diễn ra như thế nào thì cũng chưa biết chính xác.
 
Lưu Phong nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn, cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói từng chữ: "Phù đại nhân, nói chuyện đi, tại sao ngươi không nói? Không phải ngươi lúc nãy ngươi uy phong lẫm lẫm lắm mà?"
 
"Nói bậy, ta như thế nào mà không biết." Phù Quân tùy tiện thốt ra một câu nhưng không dám nói nhiều. Tại kim điện nếu nói vô căn cứ sẽ có phiền toái lớn đây.
 
Lưu Phong khinh miệt nhìn Phù Quân, trào phúng hỏi: "Xin hỏi đại nhân, Đô Sát viện làm việc không lẽ không cần chứng cớ? Đô Sát viện tố cáo người ta mà không cần điều tra hay sao?"
 
"Ai nói ta không điều tra?" Phù Quân ngoại trừ ấm ớ vài câu, thì thực không thể nào nói cụ thể mọi chuyện được.
 
Lưu Phong cười lạnh: "Nếu đại nhân đã điều tra thì xin mời ngươi trước mặt hoàng thượng và bá quan văn võ nói rõ ràng mọi chuyện đi?"
 
"Cái này. này. bổn quan đã nói rõ ràng trong tấu chương."
 
Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, quát: "Vậy Phù đại nhân không có chứng cớ gì sao?"
 
"Phù Quân, ngươi dám làm càn." Hoa Hạ đại đế rất biết cách phối hợp, hét lớn một tiếng, đôi mắt nhất thời bắn ra sát khí.
 
Phù Quân bị khí thế của đế vương trấn áp, nhất thời sợ hãi quỵ xuống, không dám ngẩng mặt lên: "Bệ hạ, thỉnh xin bệ hạ bớt giận, thần không có ý tứ này."
 
"Hỗn trướng, ngươi rõ ràng là muốn vu cáo cho người tốt." Hoa Hạ đại đế sắc mặt hòa hoãn đi một chút, khẽ quát.
 
Thân thể Phù Quân run lên, thoáng do dự một lát nói: "Bệ hạ, chuyện này thần quả thật đã điều tra qua. Lưu Phong đã tự mình từ Hình bộ đại lao giải thoát cho Hộ Bộ thị lang, sau đó lại đưa Tiểu Điệp vào thanh lâu mưu lợi cho bản thân. Hai tội trạng rất lớn, xin bệ hạ làm chủ."
 
"Thật không?" Hoa Hạ đại đế đột nhiên đứng dậy quát lớn: "Các ngươi là một đám phế vật. Trương Trạch Toàn là do trẫm hạ chỉ, bí mật sai Lưu ái khanh cùng Trương Trạch Toàn rời khỏi đại lao."
 
Phù Quân thầm kêu một tiếng thôi rồi, thân thể rung lên mãnh liệt, thiếu chút nữa đã đái cả ra quần. Hắn như thế nào đi nữa vẫn không nghĩ là Hoa Hạ đại đế bí mật hạ chỉ cho Lưu Phong làm chuyện này.
 
"Các vị ái khanh, có muốn xem qua bí chỉ của trẫm?" Hoa Hạ đại đế quắc mắt nhìn mọi người, sau đó nhìn Lưu Phong nói: "Lưu ái khanh, chuyện nữ nhi của Trương Trạch Toàn ngươi mau giải thích cho mọi người."
 
Lưu Phong cung kính nói: "Thần từ miệng của Trương đại nhân biết được nữ nhi của hắn là Tiểu Điệp bị quan phủ giao cho giáo ti phường, biến thành quan kỹ. Vi thần không đành lòng để Tiểu Điệp cô nương chịu nhục nên đến cứu, không ngờ đến giáo ti phường thì đã thấy họ muốn bán Tiểu Điệp. Lúc đó vi thần cũng không suy nghĩ nhiều liền chuộc thân cho Tiểu Điệp, bây giờ cho làm chưởng quỹ của Thiên Thượng Nhân Gian. bệ hạ, chuyện là như vậy."
 
Hoa Hạ đại đế gật đầu, quay đầu lại chất vấn Phù Quân: "Phù khanh gia còn muốn nói gì nữa không?"
 
Phù Quân rất muốn nói cho Hoa Hạ đại đế biết Thiên Thượng Nhân Gian chính là kỹ viện nhưng không dám nói ra. Xem tình thế trước mắt thì Hoa Hạ đại đế dường như là đồng minh của Lưu Phong.
 
Có lẽ ai cũng thấy được điều này cho nên từ đầu đến cuối Đô Sát viện cũng không có ai vì Phù Quân dám đứng ra tranh luận nữa.
 
Phù Quân run giọng nói: "Bệ hạ, thần. thần quả thật là không biết đến bí chỉ của bệ hạ. hơn nữa mấy ngày trước có người thấy Tiểu Điệp tại thanh lâu phục vụ vũ kỹ."
 
Lưu Phong cười lạnh nói: "Phù đại nhân, xem ra ta phải nhắc nhở ngươi một câu. Thiên Thượng Nhân Gian không phải là thanh lâu, nó là Ngu Nhạc thành (công ty biểu diễn giải trí) "
 
"Ngu nhạc thành?" Phù Quân sợ run lên, không biết nên nói gì cho tốt.
 
"Bệ hạ minh giám, vi thần sáng lập ra Thiên Thượng Nhân Gian Ngu Nhạc thành chính là kinh doanh vũ đạo, xoa bóp, tiêu thụ nội y. là một hệ thống hoạt động nhưng tuyệt không bán dâm." Lưu Phong nghiêm nghị nói.
 
Hắn nói ra quả là đúng sự thật. Thiên Thượng Nhân Gian không cho bán dâm. Thiên Thượng Nhân Gian so với thanh lâu truyền thống thì quả thật là thiên đường của nữ tử buôn hương bán phấn.
 
Lưu Phong đối với hoạt động của Thiên Thượng Nhân Gian rất tự tin hắn không hề làm gì áy náy với lương tâm cả.
 
Cho nên hắn có thể nói to một câu, Thiên Thượng Nhân Gian của lão tử tuyệt đối không phải là thanh lâu, không phải là kỹ viện.
 
Hoa Hạ đại đế đương nhiên hiểu rõ cách làm việc của Thiên Thượng Nhân Gian, hừ một tiếng nói: "Phù Quân, ngươi bây giờ còn muốn nói gì nữa?"
 
Phù Quân trong lòng thở dài, thầm nghĩ mình hôm nay xem như xong đời. Sớm biết có Hoa Hạ đại đế bảo hộ Lưu Phong thì hắn sẽ không dại dột như vậy.
 
"Bệ hạ, thần biết tội, thần điều tra không rõ, phán đoán mơ hồ, thỉnh xin bệ hạ giáng tội." Chuyện tới nước này, Phù Quân cũng chỉ còn nước cúi đầu hảo hảo nhận tội.
 
"Tốt lắm." Hoa Hạ đại đế lạnh lùng quát lên: "Nếu ngươi biết nhận tội, vậy trẫm sẽ thành toàn cho ngươi. Người đâu, đem Phù Quân ra loạn côn hành hình, cắt hết quan chức, vĩnh viễn giáng làm thứ dân."
 
Phù Quân không nghĩ tới hoàng thượng lại tuyệt tình như vậy, vội vàng cầu khẩn: "Bệ hạ, cầu xin người nhẹ tay. cầu xin."
 
Lưu Phong âm thầm khinh bỉ, liếc mắt nhìn Phù Quân, Lão hoàng đế rõ ràng là đang giết gà dọa khỉ, ngươi có thể mong giảm nhẹ được sao?
 
Từ chuyện của Phù Quân, Lưu Phong cũng nhận ra Hoa Hạ đại đế quả nhiên là cũng biết giữ chữ tín, vì hắn mà chủ trì công đạo.
 
"Lão hoàng đế yên tâm, chỉ cần ngươi bảo hộ, thì chuyện kinh phí không cần nghĩ đến nữa." Lưu Phong cảm kích liếc mắt nhìn Hoa Hạ đại đế một cái.
 
"Lôi ra ngoài." Nghe Phù Quân cầu khẩn, Hoa Hạ đại đế không nhịn được, phất tay ra hiệu cho thị vệ thi hành mệnh lệnh.
 
"Các vị ái khanh, chuyện của Lưu ái khanh đã rõ ràng, sáng tỏ. Tấu chương này hoàn toàn là vu cáo. Kẻ thủ ác đã bị trẫm trừng trị. Các ngươi cũng nên theo đó mà làm gương, các bản tấu chương khác cũng là do người khác xúi bẩy nên mới có. Trẫm cũng không truy cứu nữa. Bất quá nếu còn thêm một lần nữa thì cứ nhìn Phù Quân mà học tập." Hoa Hạ đại đế quét mắt nhìn qua bá quan văn võ một lượt.
 
"Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu." Một vị quan viên ngày thương giao hảo rất tốt với Phù Quân chợt đứng ra nhìn Hoa Hạ đại đế nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.