Hi Du Hoa Tùng

Chương 336: Nhân cơ hội giáo huấn




"Lão đại, Thiên Thượng Nhân Gian kia quả là độc đáo. Bọn họ trình diễn thật là kích dục. Đêm nay lại gặp tiểu nương tử này, bây giờ có thể hạ hỏa trong lòng được rồi."
 
"Cứu mạng." Nữ tử không đế ý đến ba sắc lang đứng một bên mà vẫn kêu lên thảm thiết, vừa kêu vừa nhìn xung quanh, dường như biết sẽ có người đến cứu.
 
Quả nhiên là Lưu Phong lúc này đã đi đến.
 
Khi hắn thấy ba tên sắc lang đang vậy quanh nữ tử, nhất thời chấn động: "Là ngươi?"
 
Nữ tử thấy Lưu Phong vội vàng la lớn: "Thúc thúc, mau đến cứu ta, mau đến cứu ta."
 
"Tiểu tử thúi, biết điều thì cút đi. Đừng cản trở gia gia người làm việc." Lão Đại, đầu bóng lưỡng thấy Lưu Phong là một tên thư sinh yếu nhược, khinh thường, cười lạnh nhìn hắn.
 
"Ta nói ngươi nửa đêm như thế nào lại ra ngoài thành một mình như vậy?" Lưu Phong không thèm để ý đến tên đầu trọc bóng lưỡng mà hướng ánh mắt sang nói với nữ tử kia.
 
Mặc dù bốn phía tối đen nhưng đối với Lưu Phong thì quan cảnh so với ban ngày cũng không có gì khác biệt. Nữ tử này mặc đồ hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh hiện này.
 
Chỉ thấy nàng ta mặc quần short, đeo thắt lưng màu hồng, để lộ ra cặp đùi thon dài, cặp mông hé lộ phối hợp với bộ ngực mới nhú quả thực là làm cho người rất dễ nổi lên tà tâm. Hơn nữa lại đang đêm khuya đi ra địa phương này. E rằng không chỉ ba tên sắc lang này mà ai thấy nàng cũng sẽ nảy ra ý nghĩ tồi bại.
 
"Ta sai rồi, người mau lại đây cứu ta." Khi Lưu Phong xuất hiên thì diện mạo nữ tử đã chuyển thành một vẻ mặt đầy sự sợ hãi.
 
"Cưỡng gian con gái phóng đãng, các ngươi cũng chưa đến nỗi phải chết nhưng mau cút đi." Lưu Phong chuyển ánh mắt sang ba sắc lang, lạnh lùng nói.
 
Mặc dù thanh âm của Lưu Phong rất nhỏ nhưng ba sắc lang đều cảm giác như ngực mình bị trúng trọng chùy vậy.
 
Một tên vóc người thấp lùn, tựa hồ cảm nhận ra nguy hiểm, vội vàng nhắc nhở lão đại: "Lão đại, tiểu tử này có chút tà dị, chúng ta nên đi thôi."
 
Lão Đại tham lam nhìn chằm chằm vào cặp đùi trắng nõn của nữ tử, mắt sáng lên: "Mỡ trước miệng mèo mà không ăn sao? Hắn chỉ là một tiểu tử thúi, chúng ta có ba người sao có thể sợ hắn."
 
"Lão nhị, nếu ngươi không muốn chơi gái thì đứng xa một chút. Ta và lão đại luân phiên vài lần cũng được." Tên sắc lang vóc dáng cao gầy, hí hửng nói.
 
"Ta không nói đến lần thứ ba đâu. Muốn sống thì mau cút đi." Lưu Phong chậm rãi lên tiếng.
 
"Tiểu tử, thấy ngươi cũng có chút can đảm, dựa theo quy củ trên giang hồ thì ta sẽ chia phần cho ngươi. Chờ ba huynh đệ chúng ta chơi đùa với ả xong thì sẽ đến phiên ngươi. Thế nào?" Lão đại không muốn mất thời gian, quyết định lựa chọn giải pháp đàm phán hòa bình.
 
Đáng tiếc bọn chúng không biết Lưu Phong và nữ tử này có một mối quan hệ.
 
"Như vậy có công bằng sao?" Lưu Phong khuôn mặt trơ trơ, nói.
 
"Đương nhiên là lão đại ta rất công bằng. Tiểu tử ngươi hôm nay gặp được lão đại chúng ta xem như là phúc khí của ngươi. Xem như ngươi cũng có chút tiện nghi." Tên sắc lang cao gầy, đắc ý nói.
 
Nữ tử thấy Lưu Phong quay sang thỏa hiệp với bọn sắc lang, vội vàng lớn tiếng kêu: "Thúc thúc, người không thể làm vậy."
 
"Thúc thúc?" Lão đại cười hắc hắc: "Tiểu nương tử, cho dù là gia gia của người thì đêm nay ngươi cũng không thoát. Bất qua đêm nay ngươi có thể được bốn nam nhân bồi tiếp, đó cũng là phúc khí của ngươi."
 
"Các ngươi làm như vậy sẽ bị đày xuống địa ngục." Nữ tử điên cuồng gào lên, toàn thân run rẩy, vẻ mặt tái nhợt vì sợ hãi.
 
"Còn kêu gào cái rắm gì nữa. Nơi đây làm gì còn ai nữa?" Lão đại khinh thường nói.
 
Nữ tử cũng không để ý đến lão đại, nhìn Lưu Phong, không ngừng gào lên, vẻ mặt cực kỳ thảm thiết, ngay cả Lưu Phong trong lòng cũng có chút cảm thấy mềm lòng.
 
Bất quá Lưu Phong đêm nay cố ý nhân cơ hội này giáo huấn ả một chút. Thứ nhất là mấy hôm trước nàng không biết lễ nghĩa gì cả, đắc tội với bằng hữu của hắn. Thứ hai là cũng để cho nàng biết trên thế gian này lòng người hiểm ác khó dò. Ai kêu một tiểu cô nương nửa đêm nửa hôm lại mặc quần áo khêu gợi như vậy đi ra ngoài.
 
Không sai, nữ tử kiều nhược này chính là Liên Nguyệt.
 
Lưu Phong tiến lên, bất mãn nhìn Liên Nguyệt, âm thanh lạnh lùng nói: "Kêu cái gì mà kêu, bốn phía ngoại trừ ta ra thì không còn ai nữa đâu. Nếu ngươi có lý trí thì ta khuyên người nên nghe lời hắn, đừng chống cự vô ích, chi bằng nhắm mắt lại mà hưởng thụ khoái lạc."
 
Liên Nguyệt nghe vậy, hừ một tiếng, lộ vẻ bất mãn, nhìn Lưu Phong: "Thúc thúc, không nghĩ tới người lại độc ác như vậy."
 
"Độc ác? Hai từ này phải dành cho ngươi mới đúng." Lưu Phong tiếp tục giáo huấn: "Nửa đêm như vậy, áo quần hở hang, đi ra ngoài, cho dù có bị cưỡng gian cũng không hề oan ức."
 
Lão đại nghe Lưu Phong nói vậy, tiến đến, vỗ vai hắn: "Tiểu huynh đệ thì ra là người cùng chí hướng, nói lên một tiếng quả nhiên là giống ý nghĩ của chúng ta."
 
Gã sắc lang thân hình cao gầy cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, vị tiểu huynh đệ này nói thật hợp đạo lý, ta nghe xong cũng cảm thấy trong lòng mình không có gì áy náy nữa."
 
"Đúng, cưỡng gian lúc này là vô tội, chúng ta cưỡng gian chỉ là vì tiểu nương tử này quyến rũ mà thôi." Lão đại cũng hưng phấn phát biểu.
 
"Được rồi, các ngươi đừng rộn chuyện nữa. Để ta giáo huấn vị tiểu cô nương này một chút." Lưu Phong cố ý tiến lên, để lộ ra vẻ mặt dâm tà, hai mắt hau háu nhìn vào thân thể Liên Nguyệt: "Sao rồi? Ngươi suy nghĩ thế nào? Ngoan ngoãn hưởng thụ hay tiếp tục giãy dụa kêu la?."
 
Liên Nguyệt mặt trắng bệch, nhìn Lưu Phong, hừ một tiếng: "Ta còn chưa quyết định."
 
Gã sắc lang cao gầy âm thầm bội phục, có thể nói những lời văn hóa như vậy chỉ có thể là người có học. Tên tiểu tử kia nói mấy câu mà nữ tử kia đã không còn kêu la nữa.
 
Lão đại cũng đồng dạng bội phục: "Tiểu huynh đệ, ngươi thật là cao thủ a, hôm nay gặp ngươi, ta mới biết được cao thủ cưỡng gian là như thế nào."
 
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, không để ý đến tam đại sắc lang mà nhìn Liên Nguyệt cười, nói: "Được rồi, ngươi suy nghĩ xong chưa? Nói cho ta biết."
 
Quả là cao thủ, ăn nói thật nhẹ nhàng. Lão đại giơ ngón tay cái ra khoa tán Lưu Phong.
 
"Đúng vậy, quả là thủ đoạn của người có văn hóa, quả là có khí chất a." Nhìn nữ tử không còn kêu la như lúc đầu nữa, lão đại không ngừng cảm thán, khen ngợi thủ đoạn của Lưu Phong.
 
Cưỡng gian có sự đồng ý so với việc phải dùng bạo lực thì lão Đại đương nhiên chọn phương thức đầu tiên. Nếu cưỡng gian mà nữ nhân không đồng ý, chỉ hoảng sợ thì khi tiến vào thân thể nữ nhân đó cũng không có nhiều khoái cảm lắm, so với việc nữ nhân đó đồng thuận thì quả là không thể nào sướng bằng.
 
"Đươc rồi, ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ mà lựa chọn cho kỹ." Lưu Phong cố ý phát ra tiếng cười dâm đãng.
Gã sắc lang thân thể cao gầy không khỏi nhịn được, thốt lên: "Người có văn hóa có khác, chuẩn bị cưỡng dâm mà vẫn nói chuyện thật lễ phép."
 
"Lão đại, sau này chúng ta có đi cưỡng gian nữa thì cũng nên học tập vị tiểu huynh đệ này, phải thuyết phục cho con mồi đồng ý bị cưỡng gian mới được." Gã sắc lang lùn mập bây giờ mới lên tiếng.
 
"Ta tán thành ý kiến này." Lão đại hô to, tay giơ lên cao, vẻ mặt thật hưng phấn.
 
"Được rồi, ta quyết định về nhà với thúc thúc. Sau này không dám cùng người vô lễ, bất hòa nữa." Liên Nguyệt cuối cùng cũng nhận lỗi, mặt cúi gầm xuống, lí nhí nói.
 
"Tốt lắm. Vậy mới là đứa nhỏ ngoan chứ."
 
Xoay người lại, Lưu Phong nhìn lão Đại nói: "Được rồi, các ngươi bây giờ có thể cút đi được rồi."
 
"Xú tiểu tử, lão tử tưởng ngươi là kỳ tài cưỡng gian cho nên mới mời ngươi gia nhập nhưng ngươi lại muốn hưởng thụ một mình. Ngươi coi chúng ta là ai?" Lão đại quát lên, từng bước tiến đến, cánh tay vạm vỡ huy vũ đánh đến Lưu Phong một quyền.
 
Lưu Phong khinh thường vươn tay, nắm lấy quyền đầu đối phương. Chỉ nghe một tiếng thét vang lên, đầu khớp xương của lão đại đã bị vặn gãy.
 
"Các ngươi. hai người nhát chết, sao lại đứng nhìn ta như vậy?" Lão đại lùi lại nhìn hai vị huynh đệ của mình trách mắng.
 
Hai đại sắc lang còn lại thấy thế, chia ra hai bên từ từ tiến lên, không nghĩ ra Lưu Phong không thèm để ý đến bọn chúng mà xoay người, kéo Liên Nguyệt rời khỏi.
 
Hai tên sắc lang bị thái độ khinh thường của Lưu Phong làm cho nổi giận, vội vọt đến. Ai ngờ thân thể còn chưa đến nơi đã bị một bức tường vô hình ngăn cản, bắn ngược lại như hai bị bông, ngã lăn ra mặt đất. Chỉ nghe "lắc, cắc" vài tiếng, đầu khớp xương tay của hai người cũng bị bẻ gãy.
 
Hai người trên đường về nhà, Liên Nguyệt khẽ nép sát người vào thân thể Lưu Phong, nhẹ giọng nói: "Thúc thúc, kỳ thật tối nay Nguyệt nhi đi ra đây là vì muốn tìm thúc thúc."
 
"Tìm ta?" Lưu Phong kinh ngạc hỏi.
 
"Đúng vậy, lần trước người mất tích cả mười ngày. Sau đó Nguyệt nhi và mẫu thân rất lo lắng cho an nguy của người. Đêm nay Nguyệt nhi thấy người đã trễ như vậy còn chưa trở về nên một mình đi tìm thúc thúc. Không nghĩ đến chút nữa đã bị bọn háo sắc vũ nhục."
 
Lưu Phong nghe vậy cũng có chút động lòng, khẽ vuốt mái tóc tiểu nha đầu, ôn nhu nói: "Xin lỗi, ta không biết ngươi ra ngoài là vì muốn tìm ta."
"Thúc thúc, Nguyệt nhi muốn hỏi người một chuyện." Liên Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.