Ân quý phi bình thản nói: "Phong nhi, ngươi nói như vậy, ta cũng an tâm. Cẩn thận với Thái tử phi. Người đàn bà này mấy năm nay ta hiểu rất rõ thủ đoạn của ả, thủ đoạn đối phó với nam nhân của ả thật là ác độc."
"Cô cô yên tâm, Phong nhi tuyệt đối không sợ bị nữ nhân quyến rũ." Lưu Phong nghiêm mặt trả lời.
Ân quý phi ngạc nhiên hỏi: "Sao lại như vậy?" Nghĩ đến chuyện Lưu Phong và Ân Tố Tố thành thân lâu như vậy cũng chưa có thai. Ân quý phi trong lòng khẽ run lên-không lẽ đứa trẻ này trong thân thể có dị tật?
Lưu Phong nếu biết được ý nghĩ của Ân quý phi lúc này chắc sẽ lăn ra mà ngất.
"Cô cô, kỳ thật rất đơn giản. Tình yêu của Phong nhi đối với Tố Tố vững chắc như bàn thạch. Cho nên không hề sợ nữ nhân khác quyến rũ." Lưu Phong mặt dày trả lời.
Ân quý phi nghe vậy mỉm cười, gật đầu: "Không sai, Tố Tố gả cho ngươi quả thực là phúc phận của nó. Ngươi đối đãi với nó như vậy, ta cũng an tâm. Chỉ là các ngươi phải nhanh chóng sanh hạ cho cô cô một tiểu tôn tôn đi (chắt)." Lão hoàng đế đã già không thể khiến cho Ân quý phi sinh hạ được nữa cho nên nàng đem tất cả mọi hy vọng ký thác trên người Ân Tố Tố.
Lưu Phong cảm thấy xấu hổ nói: "Cô cô, chuyện này không gấp được."
"Phong nhi, đợi mấy ngày nữa, công việc yên ổn thì ngươi mau đón Ân Tố Tố đến kinh đô. Đừng để cho nó phải ở Giang Nam ngày đêm nhung nhớ." Nữ nhân hiểu rõ nhu cầu của nữ nhân. Trong khoảng thời gian này, cứ cách vài ngày nàng cũng đều tự giải quyết nhu cầu sinh lý của mình một lần. Bất quá cảm giác do thủ dâm mang đến vĩnh viễn không thể so sánh với nhục bổng của nam nhân mang đến. Ân quý phi biết cả đời còn lại của mình chỉ có thể như vậy nhưng cháu của nàng Ân Tố Tố thì không thể để cho cũng khổ sở như nàng được.
Lưu Phong không nghĩ đến Ân quý phi sẽ nói với mình lời này, sắc mặt có chút xấu hổ: "Cô cô. người yên tâm. Đợi mấy ngày nữa Thiên Thượng Nhân Gian khai trương xong, Phong nhi sẽ đón Ân Tố Tố đến đây. Sau này sẽ thường xuyên cho nàng tiến cung nói chuyện với cô cô."
"Vậy còn ngươi?" Ân quý phi đột nhiên hỏi câu này.
Lưu Phong hơi bối rối, cười nói: "Phong nhi đương nhiên cũng sẽ thường đến thăm cô cô."
Ân quý phi đột nhiên hiểu ra câu hỏi vừa rồi của mình có chút không ổn, sắc mặt tự nhiên hồng lên, cúi đầu không dám nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong tựa hồ cũng phát hiện ra bầu không khí giữa hai người cũng có gì đó không tự nhiên, lập tức chủ động chuyển sang chuyện khác: "Cô cô, người nói Mã hoàng hậu muốn gặp con. Là lúc nào?"
Ân quý phi lúc này mới ngẩng đầu lên: "Bà ta không nói lúc nào. Chỉ là trước mặt ta tùy ý nói vài câu. Ta sợ có chuyện bất lợi với ngươi nên mới gọi ngươi đến đây nói cho ngươi nghe. Để cho ngươi có sự chuẩn bị về tâm lý. Nhưng ngươi cũng không cần quá khẩn trương. Mã hoàng hậu là người tốt, đừng xem bà ta lớn tuổi mà cho rằng đầu óc đã không còn minh mẫn như trước. Theo ta nghĩ thì bà ta nhất định sẽ hỏi ngươi chuyện của Hộ Bộ. Nếu như vậy thì ngươi sẽ trả lời như thế nào?"
Lưu Phong gật đầu: "Cô cô, yên tâm, Phong nhi tự biết nên trả lời như thế nào."
"Chuyện cần nói ta cũng đã nói xong. Cũng không còn sớm nữa. Ngươi trở về đi, mau mau đón Ân Tố Tố đến đây là được. Ân quý phi mặc dù rất muốn Lưu Phong ở lại thêm nhưng tại thâm cung đại điện này, chuyện đó thực là nguy hiểm.
Lưu Phong đi ra được nửa đường thì gặp một tên Phiên tử Cẩm Y Vệ tìm hắn.
"Tước gia, Giang Nam Vương đại nhân và Trương đại nhân đã đến. Ty chức đã an bài cho họ ở tại trạch viện của đại nhân." Thủ lĩnh phiên tử cung kính nói.
"Vương đại nhân, Trương đại nhân?" Lưu Phong nhất thời không nghĩ ra chuyện này.
Vương Đức Vọng vì nữ nhi của mình mà phải một thời gian nữa mới đến kinh thành. Còn Trương đại nhân thì trong trí nhớ của hắn thì tại Giang Nam không có ai là Trương đại nhân cả.
Phiên tử thủ lĩnh dường như nhìn ra vẻ nghi hoặc của Lưu Phong, vội vàng nói: "Tước gia, là Vương Bảo Nhi Thiên Hộ và Trương Đại Đầu Bách Hộ, hai vị đại nhân."
Lưu Phong lập tức bật cười, thì ra hai vị đại nhân là hai tên này.
"Bọn họ khi nào đến thì mau dẫn ta gặp." Lưu Phong trong lòng cảm thấy vui vẻ. Vương Bảo Nhi nếu đã tới kinh đô thì ắt là chuyện công đạo bí mật lần trước đã hoàn thành.
Chạy về đến trạch viện quả nhiên là Vương Bảo Nhi và Trương Đại Đầu đang đứng ở cửa chờ Lưu Phong.
"Đại ca, lão đại." Hai đã lâu không gặp Lưu Phong, nên vội vàng kiến lễ.
Lưu Phong vui vẻ dẫn hai người vào đại sảnh: "Chuyện kia như thế nào?" Vương Bảo Nhi hưng phấn trả lời: "Đại ca, thợ của Thiên Y Vô Phùng cuối cùng đã không làm nhục sứ mệnh đại ca. Đã sáng tạo hoàn thành ý tưởng vĩ đại của đại ca, chế tạo thành công mỹ nội y.
Tạo ra mỹ nội y này chính là Lưu Phong dựa vào nội y bó sát của thời hiện đại mà sáng tạo ra. Mặc dù thời đại này còn chưa có chất liệu thun, co giãn nhưng cũng có thể dùng silk để chế ra. Hiệu quả so với nội y bó sát của kiếp trước thì không bằng nhưng tại thời đại này thì quả là phát minh vĩ đại.
Cứ tưởng tượng mà xem hắn tạo ra một loại nội y có thể là cho một nữ nhân béo tròn, trở nên gọn gàng hơn. Đây thực là một điều kỳ diệu.
"Lão đại, chúng ta đã cho các cô nương của Thiên Thượng Nhân Gian mặc thử. Có một vấn đề nhỏ vừa phát sinh." Vương Bảo Nhi nghiêm mặt nói.
Lưu Phong nhíu mày: "Có vấn đề gì?"
"Lão đại, nội y bó sát người này, nếu mặc trong thời gian dài thì da dẻ trở nên ửng đỏ, ngứa ngáy. Có nên tạm thời ngừng phát hành ra ngoài?"
Lưu Phong trầm tư một chút, lắc đầu: "Không sao, vấn đề này là chuyện nhỏ, hoàn toàn có thể chấp nhận được."
Vốn là vấn đề này thì ngay cả khoa học tại kiếp trước cũng không giải quyết được. Mặc quần áo bó sát trong thời gian dài, đương nhiên sẽ gây cho da tác dụng có hại.
Tuy nhiên lại có một câu nói: "Muốn đẹp thì phải chịu hy sinh một chút."
Nhà giàu sẽ có rất nhiều nữ nhân to béo. Lưu Phong nghĩ như vậy thì suy ra nội y bó sát của mình hẳn sẽ có một thị trường vô cùng rộng lớn để phát triển.
"Đại ca, có thể bỏ qua sao?" Vương Bảo Nhi lo lắng hỏi.
"Yên tâm đi, không sao cả." Lưu Phong tự tin trả lời
Lưu Phong đi rồi, Lâm Lang giúp Ân quý phi giặt nội y nhưng tìm khắp giường cũng không thấy chiếc quần lót màu đỏ của quý phi. Vốn nội khố này thay ra để chung một chỗ với áo ngực. Nhưng bây giờ chỉ còn thấy áo ngực mà không còn thấy chiếc quần lót đâu nữa.
Ân quý phi nghe xong vội tự mình tìm lại nhưng kết quả vẫn không thấy đâu.
"Nương nương, không lẽ nội y của người có cánh, tự mình bay mất?" Lâm Lang cảm thấy kỳ quái, tự lẩm bẩm trong miệng.
Ân quý phi trầm tư một chút: "Hôm nay có ai đã đến đây?"
Lâm Lang suy nghĩ một chút, trả lời: "Nương nương. Hôm nay cung nữ, thái giám tới đây cũng chỉ có mình nô tỳ. và Tước gia thay quần áo lúc nãy mà thôi."
"Phong nhi, chẳng lẽ là hắn lấy đi." Nghĩ tới đây, Ân quý phi nhất thời trống ngực đập rộn ràng.
Lâm Lang cũng cảm thấy như vậy: "Nương nương, ý của người là có thể do Tước gia cầm đi? Nhưng mà Tước gia lấy vật đó để làm gì? Cho dù có muốn lấy cũng nên lấy nội y sạch sẽ mới đúng chứ." Lâm Lang cảm thấy chuyện này thực sự khó hiểu.
Ân quý phi nghe Lâm Lang nói xong, bật cười. Nha đầu này thật ngốc. Người ta lấy nội y của nữ nhân đương nhiên là hắn phải có ý gì đó.
Nghĩ như vậy nhưng Ân quý phi không nói ra.
"Lâm Lang, nội y chưa chắc đã do Phong nhi lấy đi. Chuyện này chỉ nên biết, không nên truyền ra ngoài." Ân quý phi hiểu rất rõ nữ nhân trong cung rất nhiều chuyện. Do đó nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì e là ngày mai trong cung sẽ đồn ầm lên, nói Ân quý phi và Lưu Phong lên giường cùng nhau.
Kỳ thật trong lòng nàng đã chắc chắn 100% nội khố của mình chính là do Lưu Phong lấy đi. Cũng may là Lâm Lang còn nhỏ, không hiểu dụng ý của Lưu Phong lấy đi nội khố làm gì. Nếu không Ân quý phi giờ đây cũng khó mà che đậy.
Nghĩ đến Lưu Phong lấy nội khố của mình đi. Ân quý phi sắc mặt khẽ ửng hồng, tâm loạn như ma, trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ hãi nhưng lại có một chút hưng phấn.
"Tại sao như vậy? Tại sao ta lại cảm thấy hưng phấn? Chẳng lẽ ta không còn biết liêm sỉ nữa." Ân quý phi nghĩ như vậy, bất giác cảm thấy mình có chút không đứng đắn. Dù sao thì Lưu Phong cũng là cháu rể của nàng kia mà.
"Nương nương, sao mặt người lại đỏ như vậy?" Lâm Lang ngây thơ, hỏi.
"Vậy à?" Ân quý phi cũng tương tự như vậy, ngây thơ trả lời.