"Nói đi, ngươi muốn biết gì? Xem ngươi sẽ nhanh chóng chết đi, chúng ta cũng không hẹp lượng nói những thứ chúng ta biết cho ngươi." Có lẽ chứng kiến người trước mắt sắp chết nên nha dịch cầm đầu đột nhiên trở nên hoà hoãn hơn trước.
"Ta muốn biết nữ nhi của ta bây giờ thế nào? Nó có khỏe không? Có thể cho ta gặp mặt nó một lần trước khi chết không?" Trương Trạch Toàn cầu khẩn nói.
"Được rồi, dù sao ngươi cũng sắp chết, ta cũng không sợ cho ngươi biết Tiểu Điệp đã bị tống vào Giáo Ti phường."
"Cái gì, Tiểu Điệp bị tống vào Giáo Ti phường, các ngươi.thật là quân súc sinh." Giáo Ti phường là địa phương nào Trương Trạch Toàn tự nhiên rất hiểu rõ, không nghi ngờ gì nữa, nó chính là địa ngục.
"Ngươi đừng vội, nghe ta nói đã. Nữ nhi của ngươi mặc dù bị tống vào Giáo Ti phường nhưng chưa kịp tiếp khách đã bị một gã chấp sự thái giám bán ra ngoài, nghe nói là bán cho một kỹ viện. Chúng ta cũng đã tìm kiếm rồi nhưng không biết nàng ta hạ lạc nơi nào."
"Ta hiểu, các ngươi muốn dùng nữ nhi của ta bắt ta im miệng, bây giờ không bắt được nữ nhi của ta nên muốn giết ta, có đúng không?" Trương Trạch Toàn phẫn nộ quát: "Ta là tam phẩm đại viên của triều đình, trước khi chưa qua tam ti hội thẩm thì không ai có thể giết chết được ta. Các ngươi giết ta không sợ bệ hạ truy cứu hay sao?"
"Trương đại nhân quả là thông minh, đáng tiếc là ngươi thông minh nhưng lại đoản mệnh." Nha dịch cười lạnh một tiếng: "Trương đại nhân an tâm, chờ khi ngươi chết, chúng ta sẽ tạo ra một hiện trường như là ngươi tự sát vậy. Tuyệt đối không để cho bệ hạ nghi ngờ."
"Các ngươi dám?" Trương Trạch Toàn trợn tròn mắt, vẻ mặt dữ tợn hét lớn.
"Trương đại nhân, được rồi, chúng ta cũng chỉ là thừa lệnh Đông cung, không thể trách chúng ta được. Chỉ có thể trách ngươi không tinh minh mà thôi."
Trương Trạch Toàn sắc mặt trắng bệch, oán hận nhìn tên nha dịch kia, hung hăng nói: "Súc sinh, bổn quan cho dù thành quỷ cũng không tha cho các ngươi."
Nha dịch cầm đầu khẽ nói: "Tục có câu oan có đầu, nếu Trương đại nhân chết đi biến thành lệ quỷ thì nên lấy mạng Đông cung mới đúng."
Trương Trạch Toàn thê thảm cười nói: "Các ngươi cũng không có kết quả tốt đâu."
Nha dịch cười lạnh một tiếng: "Bây giờ là ngươi chết, về phần chúng ta sau này thế nào thì ngươi không cần quản."
Trương Trạch Toàn quát lớn: "Ta chết đi thì dám chắc nàng ta cũng giết các ngươi diệt khẩu, lòng dạ của ả chẳng lẽ các ngươi không biết sao?"
Một gã nha dịch bên trái khẽ biến sắc, thấp giọng nói: "Lão đại, ngươi nói Đông cung có giết chúng ta diệt khẩu không?"
Nha dịch cầm đầu khẽ trầm tư, tựa hồ có chút do dự: "Không nên nghe hắn nói bậy, Đông cung không phải đã nói rồi sao, sau khi chúng ta hoàn thành chuyện này thì quan tước đều thăng tiến, sau này bổng lộc không thiếu."
Trương Trạch Toàn cười lớn một tiếng, nói: "Các ngươi thật là ngây thơ, nữ nhân đó nói có thể tin sao? Nàng ta cũng cam đoan cho nữ nhi của ta phú quý một đời, bây giờ kết quả như thế nào?"
Tên nha dịch bên trái trong lòng run lên, thấp giọng nói: "Lão đại, Trương đại nhân nói cũng có lý, nữ nhân này thủ đoạn có chút âm độc, chúng ta không thể không đề phòng."
Nha dịch cầm đầu quát lên: "Lão tam, không nhiều lời, giết Trương Trạch Toàn chúng ta sẽ không chết nhưng ta biết nếu Trương Trạch Toàn không chết thì chúng ta sẽ chết."
Nha dịch đứng bên phải nãy giờ chưa lên tiếng cũng nói: "Không sai, lão tam không nên do dự nữa. Không phải hắn chết thì chúng ta tử. Động thủ đi."
Dứt lời hai tên nha dịch tiến đến chế trụ Trương Trạch Toàn, không thèm để ý đến lời của Trương Trạch Toàn nữa.
Tên đầu lĩnh nha dịch từ trong ngực xuất ra một dải lụa màu trắng, cười nói với Trương Trạch Toàn: "Trương đại nhân, phối hợp một chút đi. Ngươi là tự vẫn mà chết."
"Súc sinh, các ngươi sẽ bị báo ứng." Trương Trạch Toàn trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, hắn không sợ chết nhưng nữ nhi bị người khác khi dễ, hắn như thế nào có thể cam lòng được. Bất quá bây giờ ngoại trừ chửi bới thì hắn không thể làm gì khác được.
Tên nha dịch bên trái nhanh tay nhét vào miệng lão một cuộn vải, không cho lão chửi bới nữa.
"Trương đại nhân, chúng ta bắt đầu thôi." Tên nha dịch cầm đầu cầm lấy dải lụa tròng vào cổ Trương Trạch Toàn, bắt đầu dùng sức lôi kéo, nhất thời hai chân Trương Trạch Toàn bắt đầu rời khỏi mặt đất, trong miệng lão phát ra nhưng thanh âm ô ô a a.
Cảm nhận được Trương Trạch Toàn trong mắt toát ra hận ý, tên nha dịch cầm đầu, đột nhiên có chút mềm lòng, tay nới ra một chút. Trương Trạch Toàn nhân cơ hội thở thêm được mấy hơi.
"Lão đại, ngươi sao vậy?" Tên nha dịch bên phải vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
"Ờ."
Nha dịch cầm đầu định thần, gia tăng lực đạo trên tay trở lại, rất nhanh chóng ngay cả mắt của Trương Trạch Toàn cũng lồi ra, con ngươi không con chút huyết sắc, thật kinh khủng.
Trương Trạch Toàn cảm giác được mình không còn hít thở được nữa. Hắn biết mình sẽ chết nhưng vẫn không cam lòng. Hắn hối hận vì đã tin nữ nhân Đông cung kia.
Ngay lúc này đột nhiên kỳ tích xuất hiện. Một đạo kiếm quang màu trắng xẹt tới, đánh trúng vào hậu tâm tên nha dịch.
Một tiếng kêu đau đớn nổi lên, tên nha dịch ngã xuống đất bỏ mình, một nhân ảnh xuất hiện trước cửa đại lao, chính là Lưu Phong: "Mau thả Trương đại nhân ra, chẳng lẽ các ngươi muốn có kết quả như hắn sao?"
Hai gã nha dịch còn lại thấy lão đại không một tiếng động đã lăn ra chết, nhất thời kinh hoảng, vội tiến tới giải khai có Trương Trạch Toàn, sau đó lui lại nhìn Lưu Phong.
Trương Trạch Toàn chậm rãi mở hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn vị công tử trẻ tuổi, khẽ quỳ xuống cung kính nói: "Đa tạ công tử cứu mạng."
"Trương đại nhân mau đứng lên, tại cũng chỉ là nhận lời người khác cứu người, huống chi sau này còn cần đại nhân hỗ trợ." Lưu Phong mỉm cười, đưa tay đỡ Trương Trạch Toàn đứng lên.
Trương Trạch Toàn vội hỏi: "XIn hỏi tôn tính đại danh của công tử?" Trương Trạch Toàn thật sự kích động, nếu người này nói có người nhờ cứu lão thì dám chắc là Tiểu Điệp nhờ cậy.
Nghĩ tới đây, lão vội hỏi tiếp: "Công tử, có đúng là Tiểu Điệp nhờ người đến?"
"Trương đại nhân, trước tiên đừng kích động." Lưu Phong khẽ cười nói: "Tại hạ Lưu Phong đúng là do Tiểu Điệp thỉnh đến cứu người."
Trương Trạch Toàn nóng lòng muốn biết tin tức của nữ nhi vội hỏi: "Lưu công tử, Tiểu Điệp bây giờ ở dây, nó có khỏe không?"
"Yên tâm, ta đã mua lại tự do cho Tiểu Điệp, nàng bây giờ rất khỏe."
Trương Trạch Toàn nghe vậy mới thực sự an tâm.
Đột nhiên lão kinh ngạc nói: "Công tử, ngươi là Lưu Phong? Vậy ngươi chính là Cẩm Y Vệ Tuần sát sứ Lưu Phong?"
"Không sai." Lưu Phong cũng không giấu diếm nói: "Người cũng biết ta cứu ngươi không chỉ vì Tiểu Điệp mà còn vì muốn người trợ giúp, không biết đại nhân có nguyện ý hay không?"
Trương Trạch Toàn do dự một lát, cẩn thận nói: "Trước tiên ta muốn gặp Tiểu Điệp."
Lưu Phong đang muốn nói tiếp thì Cẩm Y Vệ đi theo sau đã tiến vào.
"Tước gia, hai người này xử lý như thế nào?" Phiên tử thủ lĩnh nhanh chóng khống chế hai gã nha dịch.
"Mang về thẩm vấn cho ta." Lưu Phong dặn dò xong quay lại nhìn Trương Trạch Toàn nói: "Trương đại nhân quả nhiên là cẩn thận, không lẽ ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao?"