Lưu Phong cũng không cãi cọ, lúc nãy Trương công công có nói tại đây không được cãi cọ, nếu không đó sẽ là tội lớn.
Lưu Phong mặc dù là Cẩm Y Vệ Tuần sát sứ nhưng luôn không tham dự triều chính, cho nên hắn không thể dựa vào thân phận Cẩm Y Vệ mà định được vị trí.
Hơn nữa hắn chính là Hộ Bộ ngũ phẩm ngoại lang quan viên, tại đây chỉ có tam các, lục bộ, cửu viện. Quan viên của các nơi này được dự triều chính đều là nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm. tứ phẩm, ngũ phẩm không hề được dự triều.
Ngay khi Lưu Phong đang bối rối thì Trương công công đi đến, lão tựa hồ đã nhận ra vấn đề của Lưu Phong, khẽ đi đến bên cạnh hắn: "Tước gia, ta vô ý quá, khiến cho ngươi chịu ủy khuất." Nói xong Trương công công kéo tay Lưu Phong, dẫn đến gần một quan viên nhị phẩm, bảo hắn tạm đứng đấy.
Lưu Phong lúc này mới bớt xấu hổ, bối rối trong lòng.
Giờ phút này bá quan văn võ căn bản đã tề tựu đầy đủ, nhưng Hoa Hạ đại đế chưa đến nên mọi người vẫn tụm năm tụm ba nói chuyện.
Lưu Phong bất giác có chút lẻ loi, quan viên chung quanh đều ôn dịch giống nhau, không ai tách ra nói chuyện với hắn cả.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, cũng không quan tâm, ngẩng đầu, thưởng thức bức phù điêu lớn trên cao.
Một lúc sau Hoa Hạ đại đế vẫn chưa giá lâm, Lưu Phong cảm thấy nhàm chán, bắt đầu dựa vào một cây cột, ngủ gà ngủ gật.
Trương Tử Ngưu tựa hồ có ý cùng hắn kết giao, hắn đi đến trước mặt Lưu Phong, chắp tay nói: "Tước gia."
Lưu Phong nghe có người gọi hắn, vội mở mắt ra, thấy một vị đại nhân vẻ mặt tươi cười nhìn mình, cũng mỉm cười.
"Xin hỏi vị đại nhân này xưng hô như thế nào?" Lưu Phong cung kính hỏi.
"Bổn quan là Nội các Trương Tử Ngưu."
"Ồ, thì ra là Trương Các lão." Trong trí nhớ của hắn thì Ân quý phi từng nói Trương Tử Ngưu chính là một trong số ít quan viên đứng ở phái trung lập. Lão chỉ trung thành với Hoa Hạ đại đế, đối với Đông cung và Yến vương đều không ủng hộ.
"Tiểu tước gia khách khí." Trương Tử Ngưu hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Phong, cẩn thận hỏi: "Tước gia, chuyện của Hộ Bộ, ngươi nghĩ như thế nào?"
"không dối gạt Các Lão, tiểu tử bây giờ cũng không biết làm gì hơn là đi một bước, tính một bước." Lưu Phong nửa thật nửa giả trả lời.
"Tiểu tước gia, bổn quan thật có mấy lời muốn nói, không biết ngươi có nguyện ý nghe hay không?" Trương Tử Ngưu nghiêm mặt nói.
"Thỉnh mời chỉ giáo." Lưu Phong vội đáp lời.
Trương Tử Ngưu đang muốn nói chuyện, chợt Trương công công cao giọng hô: "Hoàng thượng giá đáo."
Trong đại điện nhất thời yên tĩnh, văn thần võ tướng đồng thời quỳ xuống.
Lưu Phong vốn là không muốn quỳ nhưng dù sao thì nơi này cũng là kim loan đại điện, do dự một chút nhưng thấy mọi người đều quỳ, cũng quỳ xuống, cao hô vạn tuế.
Sắc mặt của Hoa Hạ đại đế tái nhợt, tinh thần khí sắc, có chút bạc nhược, khẽ phất tay, bảo mọi người đứng dậy.
Văn võ bá quan nhất thời lại cung hô vạn tuế, sau đó cung kính đứng dậy.
Hoa Hạ đại đế giương mắt nhìn quanh một lượt, nói: "Hôm nay chúng khanh có đại sự gì muốn tấu không?"
Lời này vừa nói ra, nhất thời đại điện tĩnh lặng, ai cũng biết hôm nay quan trọng nhất chính là Lưu Phong nên không ai nói lời nào.
Hoa Hạ đại đế thấy vậy, đang định mở miệng thì đột nhiên có một người bước ra nói: "Bệ hạ, thần có chuyện muốn tâu."
Hoa Hạ đại đế nhìn lại, thì ra người đó chính là Lưu Phong.
Hoa Hạ đại đế cũng cảm thấy khó hiểu, bá quan văn võ không ai dám nói gì, sao hắn lại tấu cái gì đây.
"Là Lưu ái khanh, trẫm chuẩn tấu." Hoa Hạ đại đế cũng muốn nghe xem hắn nói cuối cùng là vấn đề gì.
"Bệ hạ." Lưu Phong trầm giọng nói: "Thần đến chào từ biệt, thần xin từ chức Hộ bộ ngoại lang, về nhà dưỡng lão."
Lời này vừa nói ra, đại điện đang yên tĩnh nhất thời vang lên tiếng cười to.
Lưu Phong rõ ràng là mới hai mươi tuổi, lại nói là đi dưỡng lão, quả là buồn cười. Văn vũ bá quan tại đây so với hắn tuyệt đối là lớn tuổi hơn rất nhiều.
Hoa Hạ đại đế ngồi trên cao, sắc mặt nhất thời sa sầm xuống, thầm nghĩ, tiểu oa oa này, hôm nay thượng triều chính là vì chuyện của người. Ngươi lại há mồm ra xin từ quan, không phải muốn đùa với ta đấy chứ?
Hoa Hạ đại đế trầm giọng hỏi: "Lưu Phong lớn mật, ngươi cũng biết là tại đây không được phép nói đùa."
Lưu Phong vội vàng giải thích: "Bệ hạ, thần không hề nói đùa, thần thật sự từ quan về nhà dưỡng lão."
"Làm càn, trước mặt bệ hạ sao có thể bỡn cợt như vậy?" Hộ bộ thượng thư Hình Văn Danh trợn mắt nhìn Lưu Phong hét.
Lưu Phong tịnh không quan tâm đến hắn.
Hắn phớt lờ, tiếp tục nói: "Thần không nói đùa, thần mặc dù tuổi nhỏ nhưng tâm đã già, cho nên thần muốn về nhà dưỡng lão. Hoàn xin bệ hạ ân chuẩn."
Hoa Hạ đại đế nghe vậy trong lòng cười thầm, tiểu oa nhi này sao lại muốn từ quan, xem ra là muốn thử ta đây mà. Được hôm nay tha cho hắn.
"Lưu Phong, ngươi tuổi chưa tới hai muôi, vì sao tâm đã già?" Hoa Hạ đại đế cố ý hỏi.
Lưu Phong lớn mật nhìn thoáng qua Hoa Hạ đại đế, nói: "Bệ hạ, thần không dám nói."
"Không dám nói?" Hoa Hạ đại đế cau mày hỏi: "Trước mặt bá quan văn võ, ngươi có chuyện gì mà không dám nói?"
Lưu Phong trầm giọng nói: "Trừ phi bệ hạ ân chuẩn, nếu không thì vi thần thực sự không dám nói."
"Hảo, bất kể ngươi nói gì thì ta cũng sẽ ân chuẩn cho ngươi vô tội." Hoa Hạ đại đế tột cùng muốn nhìn xem trong hồ lô của Lưu Phong cuối cùng là thuốc gì.
Lưu Phong lúc này mới nói: "Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, quan trường hắc ám quá, thần không thể gia nhập được."
Hộ bộ thượng thư Hình Văn Danh hét lớn một tiếng nói: "Nói bậy, đế quốc dưới sự trị vì của bệ hạ, trên dưới đều yên ổn, đoàn kết, tứ hải thanh bình, nơi đây cũng là hiền tài cao nhân, ngươi sao lại dám vọng ngôn?"
"Vị đại nhân này, đây là kim loan điện, ngươi không thể im lặng nghe ta nói xong à?" Lưu Phong sắc mặt tức giận nói.
Hoa Hạ đại đế cao giọng nói: "Ngươi nói quan trường hắc ám là ý gì?"
"Bệ hạ, theo pháp chế của đế quốc thì, người có công phải được thưởng đúng không ạ?" Lưu Phong không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Đúng vậy." Hoa Hạ đại đế cũng rất biết phối hợp, trả lời ngay.
"Vậy bệ hạ vì sao lại giáng tội người có công?" Lưu Phong đột nhiên nghiêm trang hỏi.
Hoa Hạ đại đế nghe vậy, động tâm hỏi: "Ngươi như thế nào mà lại nói trẫm giáng tội cho công thần?"
"Bệ hạ có nhớ Giang Nam thủ bị Vương Đức Vọng không?" Lưu Phong cao giọng nói: "Vương đại nhân thời gian trước tiễu phỉ có công nhưng chỉ được phong thưởng vài ngày, sau đó lại bị bệ hạ giáng tội, đẩy đi tới một trấn nhỏ ở biên thùy. Thần trộm nghĩ một công thần như Vương đại nhân còn có kết quả đó, huống chi là thần."
"Việc này làm cho tâm của ngươi già?" Hoa Hạ đại đế không nghĩ đến Lưu Phong hôm nay đến đây là muốn đòi lại công đạo cho Vương Đức Vọng. Kỳ thật thì lão hoàng đế cũng không muốn làm như vậy nhưng vì muốn cho Yến Vương một chút thể diện mới giáng tội Vương Đức Vọng.
Lưu Phong cười khổ nói: "Tâm ý của thần đều nguội lạnh. Đã có người đi trước là Vương đại nhân làm gương. Thần thật không dám tiến vào con đường này."
Hoa Hạ đại đế sắc mặt đại biến, nhất thời im lặng. Bá quan văn võ cũng không lên tiếng, đại điện không một tiếng động, một số quan viên có giao tình với Vương Đức Vọng cũng cảm thấy xúc động. Lão Vương đúng là người tốt, bất quá lại có một kết quả thật là. khó trách Lưu Phong có ý nghĩ đó.
"Bệ hạ, thỉnh xin bệ hạ ân chuẩn cho thần cáo lão hồi hương." Lưu Phong mặc dù lời nói có phần mỉa mai nhưng dù sao vẫn có đạo lý trong đó. Hoa Hạ đại đế bất giác cũng cứng họng, không biết nói gì.
Trong lòng lão hoàng đế đang có một sự mâu thuẫn, hôm nay nếu không trả cho Vương Đức Vọng một chút công đạo thì Lưu Phong dám chắc sẽ từ quan. Vấn đề là chính mình đã hạ chỉ giáng tội Vương Đức Vọng, bây giờ không tiện thay đổi, hơn nữa Yến vương cũng sẽ khó chịu.
Nagy lúc này thì Hộ bộ thượng thư Hình Văn Danh bước ra nói: "Bệ hạ, lời nói của Lưu Phong thật vô căn cứ, tiễu phỉ tự nhiên có công nhưng sau đó lại phạm tội. Bệ hạ đày đến biên thùy cũng đã là thánh ân."
Thánh ân? Lưu Phong âm thầm cười lạnh một tiếng, chửi, lão già kia, nếu là ngươi bị đẩy đến nơi đó coi ngươi có còn xưng là thánh ân không?
"Vị đại nhân này, ta nghi là đầu óc ngươi có vấn đề thì phải, hay là bị chứng si ngốc?" Trách phạt là trách phạt, giáng tội là giáng tội. Hai cái này có liên quan gì đến thánh ân?" Lưu Phong bực mình, lên tiếng lý luận, hắn thậm chí quên mất nơi này là kim loan điện.
Hộ bộ thượng thư Hình Văn Danh nhất thời giận dữ: "Làm càn, nơi đây là nơi sâm nghiêm, ngươi dám nhục mạ thượng quan."
Lưu Phong không cam lòng yếu thế, cười lạnh nói: "Đừng vội đem điạ vị ra dọa ta. Ta còn đang định từ quan đây. Muốn làm thủ trưởng của ta hả? Nằm mơ đi."
"Láo xược, người như ngươi thì Hộ Bộ ta cũng không muốn nhận vào." Hình Văn Danh nhất thời bị Lưu Phong chọc tức muốn nổ cả mắt.
Hoa Hạ đại đế quát lên một tiếng: "Làm càn, Lưu Phong, Hình Văn Danh, các ngươi coi nơi này là cái gì? Chợ à? Câm miệng hết cho ta."
Lưu Phong trừng mắt nhìn Hình Văn Danh sau đó cung kính nói: "Bệ hạ, người vẫn chưa ân chuẩn cho thần cáo lão hồi hương. Các khớp xương của vi thần e là không chịu nổi sự nhục mạ của vị đại nhân kia mà gãy mất."