"Tiểu tử, ai nói ta nuốt lời?" Thần bí tu chân hừ lạnh một tiếng nói tiếp: "Ta đã nói thì sẽ giữ lời, đây là sự thật. Nếu không thì ta muốn cướp đoạt cũng không ai có thể ngăn cản ta được."
"Ồ, vậy thì vãn bối yên tâm." Lưu Phong nói xong xoay người quay lại giơ ngón cái về phía Phi nhi nói: "Phi nhi, hay lắm. Lần này trở về ta nhất định không để cho Linh nhi bức hại ngươi nữa."
Phi nhi hiểu được tiếng người. Nghe nói không bị ép buộc ăn sâu bọ nữa, nhất thời vui mừng kêu lên một tiếng. Trên người bốc lên một khối thanh sắc hỏa diễm bộ dạng như muốn tấn công thần bí tu chân. Biểu hiện mình rất quan tâm đến Lưu Phong.
Thần bí tu chân nhíu mày, ngữ khí có đôi phần hâm mộ: "Tiểu từ, không ngờ vận khí ngươi lại tốt như vậy. Hay lắm. Tu chân giới mấy ngàn năm nay cũng chỉ có vài vị cao nhân thu được thần thú, thần điểu. Bất quá cho tới bây giờ vẫn không có ai như ngươi. Được thần điểu tuyệt đối quan tâm như vậy."
Nói xong những lời này, thần bí tu chân quay về phía Phi nhi đang bạo nộ nói vài câu. Bất quá loại ngôn ngữ này không ai có thể hiểu được.
Kỳ quái là Phi nhi sau khi nghe thần bí tu chân diễn thuyết thì bình tĩnh trở lại, thậm chí khôi phục lại hình dáng trước khi biến thân.
Mẹ ơi, thật là kinh dị, có thể dụ cho Phi nhi của ta biến nhỏ trở lại. Lưu Phong cau mày, cao giọng hỏi: "Kiếm tiên tiền bối, người vừa nói với Phi nhi gì vậy?"
"Nói tiếng nói của chim."
Câu trả lời này làm cho Lưu Phong cảm thấy tò mò. Đáng tiếc mình không thể nắm lấy tay người này hỏi cho bằng được.
"Tiên tử, ngươi có biết lai lịch của người này không?" Người hỏi câu này chính là Trương Thiên Sư.
Trương Mỹ Nhân cũng nhíu mày: "Ta cũng không biết lai lịch của người này. Nhưng dựa theo khẩu khí của Lưu Phong thì dường như là Kiếm tiên."
Đạo Diễn bước lên, kinh hãi hỏi: "Tiên tử, Thiên Sư, người này có thể là cường địch. Chúng ta phải cẩn thận một chút."
Trương Mỹ Nhân dường như không thích Quái tăng Đạo Diễn, lạnh lùng hỏi: "Ngươi tới Giang Nam khi nào?"
Đạo Diễn cũng không thèm để ý đến thái độ của Trương Mỹ Nhân, ngược lại mỉm cười: "Không gạt tiên tử, ta vừa đến đây. Vốn cũng muốn tìm thời gian đến bái phỏng tiên tử, không nghĩ ra chúng ta lại có duyên gặp mặt tại nơi này."
"Ngươi không phải đi tìm Lưu Phong để PK chứ?" Trương Mỹ Nhân đột nhiên biến sắc nghĩ đến vấn đề này. Yến vương phủ không phải đã từng hành thích Lưu Phong sao? Đạo Diễn xuất hiện quả thực làm Trương Mỹ Nhân rất lưu tâm.
Đạo Diễn vội nói: "Tiên tử đừng hiểu lầm. Lão tăng đến đây không phải do mệnh lệnh mà đến. Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không cùng thiếu gia của Phượng viên gây ra chuyện."
"Như vậy là tốt nhất." Trương Mỹ Nhân mắt tròn trợn ngược lên: "Trở về thì chuyển lời của ta cho Yến vương biết Lưu Phong bây giờ là đệ tử chính thức của Phiêu Hương cốc. Muốn động đến hắn thì cứ thử xem."
"Tiên tử, lời này là ý gì? Yến vương điện hạ khi nào lại đối phó với thiếu gia của Phượng viên." Đạo Diễn mỉm cười nói tiếp: "Không dối gạt người. Yến vương điện hạ đối với thiếu gia thập phần ưa thích, khen hắn là nhân tài khó kiếm. Tương lai Yến vương điện hạ đã truyền lệnh nếu có cơ hội nhất định muốn gặp, kết giao với thiếu gia một phen. Như thế mới không uổng phí kiếp làm người."
"Không có gì là tốt nhất. Nếu không đừng trách ta trở mặt." Trương Mỹ Nhân ngữ khí lạnh lùng, hừ hừ nói.
Đối mặt với vẻ bề trên vô lễ của Trương Mỹ Nhân. Đạo Diễn cũng không thể cứ nhịn mãi, sắc mặt đã biến đổi. Lão bây giờ dù sao cũng đại biểu cho Yến vương phủ. Phượng viên của ngươi cho dù là cường hãn cũng vị tất là đối thủ của Yến phủ.
Trương Thiên Sư nhìn thấy vẻ mặt khác thường của hai người, vội vàng cười nói: "Hòa thượng, tiên tử, thiết nghĩ lúc này không nên động nộ. Chúng ta bây giờ đang cùng một chiến tuyến."
Một câu nhắc nhở này làm hai người tỉnh ngộ ra thần bí kiếm tiên bây giờ chưa thể phân biệt là địch hay là bạn. Cần gì phải cự cãi nhau.
"Đệ đệ." Ngay khi Lưu Phong và tuyệt sắc kiếm tiên chuẩn bị nói chuyện tiếp thì từ bầu trời đêm truyền đến một âm thanh mỹ diệu quen thuộc.
Nhìn lại đã thấy một đạo nhân ảnh, đáp xuống. Sau khi quang hoa tan hết tức thì hiện rõ ra là Đình Nhi. Từ sau ngày từ biệt ở Di Hồng viện, cho tới bây giờ Lưu Phong mới gặp lại nàng. Hắn so sánh với lần trước gặp gỡ, quả nhiên Đình Nhi đã thay đổi. Mái tóc phiêu dật nhưng không hề phi tán mà kết lại, tinh xảo khéo léo. Một thân bạch y trắng như tuyết trong đêm lại càng xinh đẹp hơn trước.
"Hắn là đệ đệ sao?" Đình Nhi trong đầu tràn ngập nghi vấn. Bây giờ so với trước đây, bất luận so về thân thể cũng như khí tức toát ra từ cơ thể, Lưu Phong đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhìn thấy nữ nhân trong lòng xuất hiện, Lưu Phong lập tức quên mất sự tồn tại của Kiếm tiên, vội vã chạy lại phía Đình Nhi.
"Đệ đệ, ngươi như thế nào cũng ở đây?" Hiển nhiên nhìn thấy Lưu Phong, Đình Nhi cũng cảm thấy rất vui vẻ. Lần này đến Giang Nam vốn chỉ có Đạo Đức mà thôi, nhưng Đình Nhi cứ ồn ào quấy nhiễu. Đạo Đức chân nhân không thể làm gì khác hơn là đồng ý cho nàng đi theo. Đình Nhi đến, tự nhiên Thiên Tâm cũng phải đi theo.
Nhìn Lưu Phong, Đình Nhi trong ánh mắt lóe lên quang mang khác thường: "Đệ đệ, vừa rồi đệ và tiền bối này đánh nhau phải không? Tu vi của đệ dường như lại tăng lên. Tỷ tỷ chúc mừng đệ."
"Chúc mừng cái gì, đệ không phải cũng như tỷ hay sao?" Lưu Phong cười hì hì, vươn tay ôm lấy Đình Nhi.
Đình Nhi có chút thẹn thùng, vốn muốn cự tuyệt nhưng lại nghĩ đã lâu không gặp, ôm nhau cũng là bình thường.
Bị Lưu Phong ôm lấy, Đình Nhi chỉ cảm thấy một mùi vị của nam nhân hùng hậu tỏa ra từ người hắn. Tâm như nai con hoảng loạn, định buông tay ra nhưng lại bị Lưu Phong dùng lực ghì chặt.
Lưu Phong ôm Đình Nhi trong lòng, ngửi mùi hương nhàn nhạt từ người nàng. Máu huyết trong người từ từ sôi trào lên.
Đình Nhi lại ép sát người nàng vào thân thể của hắn, song nhũ đầy đặn bị lồng ngực vạm vỡ của Lưu Phong đè nén truyền đến một khoái cảm thật kỳ lạ.
Lưu Phong lá gan cũng thật là lớn, trong tình huống như bây giờ mà vẫn ngang nhiên lần mò hai tay xuống đặt lên mông nàng.
"Đệ đệ, đừng." Đình Nhi khẽ a lên một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy hơi nóng từ mông truyền lên, vội vàng đẩy Lưu Phong ra.
Trương Mỹ Nhân thấy vậy cũng âm thầm bội phục Lưu Phong. Xú tiểu tử này quả là to gan, luận về sắc đảm quả nhiên là cao thủ, luận về tu chân giới đương nhiên là đệ nhất bại hoại.
Đạo Đức chân nhân và Thiên Tâm vốn là muốn ẩn nấp ở một nơi gần đó, bí mật theo dõi sự tình nhưng ai mà biết lại nhìn thấy Lưu Phong và Đình Nhi có hành vi thân mật như vậy.
Đạo Đức chân nhân thì không nói làm gì, chỉ khẽ niệm Vô lượng thọ phật trong miệng nhưng Thiên Tâm thì không dễ dàng như vậy. Mẹ nó nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám sờ soạng sao?
"Lưu Phong ngươi thật vô sỉ, ngươi như thế nào có thể bóp mông sư muội của ta. Đó là nơi riêng tư cấm kỵ của nữ nhân, ngươi lại tùy ý phi lễ. Ngươi còn có lương tâm hay không?" Thiên Tâm tức giận, vội vàng từ chín tầng mây phi thân xuống, chỉ tay vào mặt Lưu Phong, mắng chửi một trận.
Ở nơi đây mà muốn làm loạn sao? Lưu Phong ngước đầu, khinh thường nhìn thoáng qua, nói: "Ta tưởng là ai, té ra là Đại Tượng huynh. Trách không được nói chuyện lại vô lễ như vậy."
"Hi hi!"
Mỗi lần nghe Lưu Phong gọi Thiên Tâm là Đại tượng huynh, Đình Nhi không khỏi bật cười nhớ lại câu truyện tiếu lâm mà hắn đã kể cho nàng.
Thấy Đình Nhi cười như vậy, Thiên Tâm càng cảm thấy nóng mặt, bực bội không kể xiết. Hắn cuối cùng vẫn không biết Đại tượng huynh là ý nghĩa gì mà mỗi lần nói đến Đình Nhi đều cười to như vậy.
"Lưu Phong, Đại tượng huynh cuối cùng là muốn ám chỉ cái gì?" Thiên Tâm vẻ mặt đầy mong chờ nhìn Lưu Phong hỏi.
"Ngươi muốn biết?" Lưu Phong tà dị mỉm cười.
"Đúng. Ngươi nói cho ta biết đi."
Lưu Phong cũng nhân cơ hội này trêu hắn một phen: "Ta sẽ không nói cho ngươi biết. Trừ khi ngươi cầu khẩn ta."
"Cầu ngươi?" Thiên Tâm khóe miệng nhếch lên, phẫn nộ mắng: "Ngươi là người vô sỉ. Ta là ai mà phải cần khẩn ngươi. Lần sau còn để cho ta thấy ngươi sờ mông Đình Nhi sư muội nữa thì ta sẽ cắt cụt hai tay của ngươi."
Thiên Tâm năm lần bảy lượt cứ nhắc đến mông của mình. Đình Nhi bất giác nổi giận. Vốn là chuyện này cũng rất mờ mịt, chưa chắc ai cũng thấy nhưng lại bị Thiên Tâm công bố ầm lên làm cho tại đây ai cũng biết Lưu Phong đã sờ vào mông nàng.
"Đủ rồi." Đình Nhi quay sang nhìn Thiên Tâm quát: "Thiên Tâm sư huynh, chuyện của muội không cần huynh quản."
Chó cắn Lữ Động Tân, không biết phân biệt người tốt. Nhìn Đình Nhi mắng mình, Thiên Tâm cảm thấy oan ức trong lòng. Lão tử vì ngươi mà xuất đầu lộ diện, ngươi lại phản lại mắng ta. Nếu ngươi không phải Đình Nhi thì ta thèm nhìn đến ngươi chắc.
Nghĩ thì nghĩ nhưng Thiên Tâm không dám nói ra. Theo tính tình của Đình Nhi thì khi tức giận sẽ rất là khủng khiếp.
"Đình Nhi sư muội, xú tiểu tử này sờ soạng."
Không đợi cho Thiên Tâm nói hết, Đạo Đức chân nhân ho khan một tiếng, cắt đứt ngay câu nói của Thiên Tâm: "Thiên Tâm, im miệng." Thiên Tâm không phải là đệ tử của Đạo Đức chân nhân. Nếu không e là hắn đã ăn hai tát. Đều là người trẻ tuổi, thua người ta là do ngươi, ngươi lại làm lộ ra chuyện xấu này ra? Chẳng lẽ muốn cho tất cả người tu chân giới đều biết?
Sư thúc tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Tuy hắn không phải là đệ tử của Đạo Đức chân nhân nhưng mọi việc hết thảy đều do lão chỉ huy. Thiên Tâm cũng chỉ biết ngậm miệng, vẻ mặt hiện rõ sự ủy khuất.
"Tiểu tử, thân mật như vậy đủ rồi." Tuyệt Sắc Kiếm Tiên dường như cũng hơi bất mãn với hành vi của Lưu Phong, lạnh lùng nói: "Thân mật đủ rồi, mau lại đây, ta có cái này cho ngươi."