Hi Du Hoa Tùng

Chương 168: Phát Hiện Quan Trọng




"Mặt khác, ta cũng không biết Trư Tam là người nào, vậy ta cũng chẳng cần nể mặt mũi hắn, việc hồi báo thế nào là chuyện của các ngươi. Đã làm phận chó săn cho người, các ngươi tự phải có sẵn tố chất của chó săn. Việc này ta nghĩ cũng không cần dậy các ngươi." Lúc Lưu Phong nói chuyện rất kiên nhẫn, cảm giác giống như sư phụ đang dậy đệ tử vậy.
 
"Công tử, nên suy xét lại, chớ có hồ đồ mà lựa chọn sai lầm, Chu Tam công tử là ái tử điện hạ của Yến Vương, đắc tội với Chu Tam công tử ngươi tưởng sẽ có kết cục tốt sao?"
Lưu Phong bỗng nói: "Ta nghe nói Yến Vương điện hạ chỉ coi trọng Thế tử, Chẳng lẽ tình báo của ta sai, hay là các ngươi cầm lông gà giả làm lệnh tiễn ở chỗ này nói bậy nói bạ?"
 
"Ngươi điên rồi?" người nọ thấy Lưu Phong nói đến mức này, căn bản không còn cách nào hồi chuyển, vẫy vẫy tay nói với thủ hạ: "Chúng ta đi."
 
"Đi đường bình an, ta không tiễn a." Thanh Âm uyển chuyển nói.
 
Người nọ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thanh Âm nói: "Chưởng quỹ, ngươi xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không sợ có người cưỡng hiếp ngươi sao?"
 
"Nói vậy là ý gì?" Thanh Âm vốn không để ý nhưng nghe tới đây sắc mặt hơi tái đi, dù sao bọn người này cũng không phải thiện nam tín nữ gì, chuyện này bọn chúng tuyệt đối có thể làm được.
 
Vương Bảo Nhi thấy tri khách của Yến vương phủ uy hiếp hồng nhan của mình, trong lòng không vui, cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi dám uy hiếp chúng ta?"
 
Người nọ cười cười, trong mắt hiện một tia đắc ý: "Vương công tử, người lời này nói ra không đúng rồi. Chúng ta tốt xấu gì cũng là người có thân phận, như thế nào lại uy hiếp ngươi đây. Bất quá ta có ý tốt nhắc nhở ngươi vài câu, chỗ này lớn như vậy, không cẩn thận lỡ xảy ra hỏa hoạn thì tổn thất phỏng chừng rất lớn đó."
 
Vương Bảo Nhi sắp nổi giận, ai ngờ Lưu Phong ngăn hắn lại.
 
"Đa tạ các vị đại nhân nhắc nhở. Nếu các ngươi không nói rõ ràng như vậy, ta còn không biết nhân phẩm các ngươi tồi tệ đến thế." Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Các ngươi ngang nhiên tiến hành uy hiếp thương gia, ý đồ tống tiền. Bổn tuần sát sử hiện tại quyết định bắt các ngươi."
 
Lưu Phong vừa nói dứt lời, mấy tên Phiên tử mặc y phục Cẩm Y Vệ gần đó liền đứng phắt dậy, vây mấy người đó lại.
 
Người nọ hơi kinh hãi, trầm giọng nói: "Công tử, đây là ý gì, chúng ta là tri khách của phủ Yến Vương, ngươi làm gì có quyền bắt chúng ta?" Chuyện Lưu Phong có quyền hành trong cẩm y vệ, Yến Vương phủ vốn đã biết. Chỉ tiếc Chu lão tam tên ăn bám nọ, cả ngày ngoài chuyện hú hí với nữ nhân ra, những việc khác đều chẳng biết. Đương nhiên trong mắt Chu lão tam thì hắn là thiên hạ đệ nhất. Ngoại trừ Yến vương và lão đại ở nhà, hắn căn bản không để người khác vào mắt. Đây chính là nguyên nhân hắn đã biết Lưu Phong có Phượng Viên chống lưng mà vẫn dám cường hành đến mua cô nương của Thiên Thượng Nhân Gian.
 
"Tri khách cái rắm." Vương Bảo Nhi khinh thường liếc người nọ một cái nói: "Đại ca ta hiện tại chính là Cẩm Y Vệ tuần sát sử, ngang với Phó đô chỉ huy sử, bắt vài tên tiểu lâu la có gì mà không được. Các huynh đệ, bắt mấy tên cường đạo đó cho ta."
 
"Khinh người quá lắm---! Làm sao bây giờ đại ca?" Tên tri khách nãy giờ không lên tiếng sắc mặt giận giữ, lên tiếng hỏi.
 
Tên tri khách cầm đầu quát một tiếng nói: "Công tử, xin hỏi chúng ta phạm điều gì trong vương pháp mà kinh động Cẩm y vệ bắt chúng ta?"
 
Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Các ngươi hành vi và lời nói đã uy hiếp tới an toàn của Thiên Thượng Nhân Gian. Đơn giản vậy thôi."
 
Vương Bảo Nhi lại bồi thêm một câu: "Kỳ thật, có đôi khi bắt người không cần lý do."
"Mẹ kiếp, đại ca, bọn họ rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta. Cùng bọn chúng liều mạng." Lão Nhị lúc này đã chuẩn bị liều mạng đây.
 
"Các ngươi đều lui ra." Tri khách cầm đầu kia gầm lên một tiếng, nói: "Khơi khơi chỉ dựa vào mấy tên phiên tử này là có thể bắt được ta sao?" Nói rồi hắn huy khởi quyền đầu vài cái, lập tức đánh ngã hai gã phiên tử nằm im trên mặt đất.
 
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Nhìn không ra ngươi là người luyện võ?"
 
"Công tử, chân nhân trước mặt không nói dối, bốn huynh đệ chúng ta tại Yến Vương Phủ, được xưng tụng là Tứ Đại Thiên Vương, trong tay cũng có ít nhất một trăm thủ hạ. Hôm nay nếu ngươi không cho ta đường sống, cho dù ngươi là quan lớn của Cẩm Y Vệ, bốn huynh đệ ta cũng thu thập ngươi."
 
"Tứ Đại Thiên Vương?" Lưu Phong cố nén cho khỏi bật cười, bất quá chỉ là mấy tên võ lâm nhân sĩ mà cũng dám kêu là Tứ Đại Thiên Vương. Hôm nay không cần hắn ra tay, Hồ An và Trương Đại Đầu là có thể đem mấy con trâu ngu này xử lý rồi.
 
"Hồ An, Trương Đại Đầu, người này giao cho ngươi đó!"
 
Hồ An và Trương Đại Đầu sớm đã muốn giáo huấn này mấy tên mắt ngắn này, bây giờ chủ nhân đích thân ra lệnh, tự nhiên là cầu còn không được.
 
"Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, các ngươi lui ra, một mình ta là đủ rồi."
 
Hồ An thấy đối phương có chút khinh thường mình, trong lòng không khỏi tức giận, khinh thường nói: "Kẻ chết dưới tay Hồ mỗ không phải quỷ vô danh, ngươi hãy xưng tên ra."
 
"Tại hạ là người đứng đầu trong Tứ Đại Thiên Vương-Lý Đại."
 
Trương Đại Đầu cười hắc hắc, vái Lý Đại nói: "Này vị nhân huynh, không nghĩ tới tên của ngươi so với ta cũng có chữ giống nhau, đều là "Đại". Cám ơn ngươi a."
 
Lý Đại ngẫm nghĩ một chút, khinh bỉ nói: "Ta muốn giết ngươi, ngươi vì sao ngươi lại cảm ơn? Chẳng lẽ ngươi là kẻ ngu?"
 
Trương Đại Đầu cũng không ngại Lý Đại mà nghiêm trang nói: "Đương nhiên ta cảm tạ ngươi. Trước kia tên ta là đầu to, ta vì thế mà cảm thấy rất phiền muộn. Hôm nay nghe được tên của ngươi, ta rốt cục đã tìm lại được sự tự tin. Bởi vì tên của ngươi so với ta còn hài hước gấp trăm lần."
 
"Ha ha!" Lưu Phong mới phát hiện, Trương Đại Đầu còn có chút mỉa mai đối phương.
 
"Hỗn trướng, muốn chết!"
 
Lý Đại vốn khinh bỉ Trương Đại Đầu, kết quả suy nghĩ cả nửa ngày, lại bị người xỏ mũi. Phẫn nộ cực điểm, hắn bắt đầu triển khai công kích.
 
Đoạn Hồ An và Trương Đại Đầu quát một tiếng, song song dấn thân lên, không hề sợ hãi.
 
Bất quá, sau mấy hiệp, Lưu Phong nhìn ra vấn đề, Hồ An và Trương Đại Đầu tựa hồ không phải đối thủ của Lý Đại.
 
Lý Đại nhìn như võ lâm cao thủ bình thường, nhưng trên người lại mang theo một chút khí tức tà ác, chiêu số lộ vẻ âm hiểm khác thường.
 
Lý Đại thân hình càng lúc càng nhanh, song thủ phát ra chiêu thức càng ngày càng nhanh, lien mien bất tuyệt, nhất thời đầy trời đều là trảo ảnh, làm cho hai người Hồ An cùng Trương Đại Đầu không còn sức hoàn thủ.
 
Thấy ánh mắt hai người Hồ An cùng Trương Đại Đầu lộ ra vẻ kinh hãi, Lý Đại trong miệng hắc hắc cười lạnh vài tiếng: "Khả năng của hai người các ngươi còn kém xa ta?"
 
Vương Bảo Nhi có chút lo lắng: "Đại ca, làm sao bây giờ? Nhìn bộ dáng tên kia có chút tà môn?"
 
"Không có việc gì, hãy xem tiếp." Lưu Phong cảm giác được khí tức tà ác trên người Lý Đại, có chút tương tự với Hắc Ám tu chân sát thủ ngày trước. Đương nhiên, chỉ là tương tự mà thôi, từ bản chất mà nói, hai người có chênh lệch rất lớn. Ngày đó sát thủ là tu chân Kim Đan kỳ, Lý Đại hôm nay cũng chỉ là võ lâm cao thủ có chút lỳ dị mà thôi, chưa thể bước vào tu chân giới.
 
Ánh mắt Lý Đại mang theo vẻ tàn nhẫn, hai tay toàn lực xuất một kích, nhất thời hai đạo kình khí màu xám to lớn trong nháy mắt xuất hiện trước hai người.
 
trảo kính cường đại mang theo một trận gió lốc, liền ập đến chén trà trên bàn cách đó không xa đều bị rơi vỡ trên mặt đất.
 
Thanh Âm có chút đau lòng: "Đó chính là vật phẩm thượng hạng đấy, giá một lượng bạc chứ ít gì."
 
Lưu Phong cười hì hì nói: "Yên tâm, ai phá hoại sẽ phải bồi thường. Chúng ta không cần lo."
 
Lúc này trảo phong mang theo khí tức tà ác đã tiến sát đến người Hồ An và Trương Đại Đầu, phảng phất như muốn thôn phệ cả hai người.
 
Đám phiên tử đang đứng một bên quan chiến, thấy vậy trong lòng giật mình. Ngay cả Vương Bảo Nhi cũng kinh hãi kêu lên.
 
"Hự hự!"
 
Vài âm thanh lãnh khốc vang lên, công kích của Lý Đại chuẩn xác đánh thẳng vào Hồ An và Trương Đại Đầu.
Hai người bị đánh bay ra ngoài hai trượng, rơi xuống đất, miệng hộc máu tươi, thân thể trọng thương.
 
Vương Bảo Nhi vội vàng mang theo mấy gã phiên tử bước đến giúp hai người đứng lên.
Hai người vẻ mặt xấu hổ, không nghĩ đến lần đầu tiên trước mặt chủ nhân làm việc lại bị thất bại.
 
"Lão bản, xin lỗi, chúng ta đã thất bại." Hồ An cúi đầu, vẻ mặt áy náy nói.
 
Lưu Phong lập tức an ủi: "Không sao, Lý Đại cũng không phải là cao thủ võ lâm cao thủ. Trên người hắn thật ra có một cỗ khí tức tà ác. Ta sẽ tự tay xử lý."
 
Bên kia, Lý Đại sau khi đánh hai người bị thương, trên mặt lộ ra một tia âm lãnh, lẳng lặng đứng nhìn Lưu Phong. Lưu Phong cũng bình thản nhìn lại đối phương, vẻ mặt không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc gì.
 
Lý Đại cười lạnh một tràng, nói: "Công tử, ngươi không thấy thủ hạ của ngươi như thế nào sao? Lại muốn tự mình nếm thử thủ đoạn của ta?"
Lưu Phong nhìn hắn, khi bỉ nói: "Nói cho ta nghe, Yến vương có quan hệ với Hắc Ám tu chân?"
Lời này vừa nói ra nhất thời ánh mắt Lý Đại trở nên thâm trầm lại, nhìn Lưu Phong nói: "Công tử, ta không biết ngươi đang nói gì cả."
 
Lưu Phong lạnh nhạt cười, nói: "Nếu ta đoán không sai thì các ngươi đã được Hắc Ám tu chân cải tạo một chút cho nên trên thân thể các ngươi mang theo khí tức tà ác. Thực chiến đấu cũng theo đó mà tăng lên mấy lần."
 
Lý Đại thân thể khẽ rung lên, nhưng vẫn cắn răng nói: "Công tử, ta không hiểu những gì ngươi vừa nói. Nếu ngươi không định cho ta lui thì ta cũng không cố kỵ nữa. Tiếp chiêu." Dứt lời, thân thể Lý Đại chớp động, lưu lại trong trung một đạo tàn ảnh. Trảo ảnh sắc bén trong chớp mắt rít lên trước mặt Lưu Phong.
 
Lưu Phong ánh mắt lóe lên, thân hình lùi lại một chút. Hữu thủ tung ra một chưởng ngay ngực Lý Đại. Chưởng kình mạnh mẽ mang theo tiếng xé gió ập lên ngực Lý Đại.
 
Chỉ thấy bóng người chớp động qua lại tại không trung. Chưởng ảnh, trảo ảnh va chạm sinh ra các luồng khí lưu mạnh mẽ, tản ra bốn phía, bức lui mấy gã Phiên tử xung quanh. Ngay cả bàn ghế cũng bị cuốn bay đi tơi tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.