Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 30: Chung Tuyết kỳ quặc




Tôi ngạc nhiên nhìn biểu cảm nghiêm túc của Tiết Xán.
Hắn đang lo lắng cho tôi sao? Chút ấm áp dâng lên trong lòng tôi.
“Tôi biết rồi” Tôi khẽ đáp.
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt với Tiết Phong, tôi liền trở vê chỗ ngồi trong phòng ăn.
Mấy người Phương Tình lập tức vây quanh tôi.
“An Tố, cậu mau thành thật khai báo, cậu và anh Tiết Phong rốt cuộc là có quan hệ gì hả?” Nếu là các nam sinh bình thường khác, có lẽ bọn họ sẽ không kích động như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương đều là Tiết Phong, là thiếu gia Tiết Phong tiếng tăm lừng lẫy đói “Không có quan hệ gì cả” Tôi trả lời vô cùng thành thật nhưng mấy người Phương Tình đều không tin.
“Cậu đừng có giả vờ với tớ!” Phương Tình nổi giận: “Nếu không nói có tin tớ xé album của cậu không!” “Ôi chao, ôi ôi, cậu đừng mà…” “mã.
Chúng tôi đang ồn ào làm loạn lên thì một tiếng cười nhạt bỗng dưng vang lên.
Chúng tôi đờ người trong phút chốc, quay đầu và nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng sắc mặt tái nhợt đứng ở chiếc bàn bên cạnh đang lạnh lùng nhìn tôi, bờ môi hiện nét cười giễu cợt.
Tôi biết cô gái này, cô ấy là Chung Tuyết của khoa Lịch sử, rất nổi tiếng trong trường.
Lý do nổi tiếng cũng không phải vì học giỏi hay xinh đẹp, mà vì cô ta quá kỳ quái.
Nghe nói cô ta lập ra một nhóm thần bí trong trường học, ban đầu có không ít người thích những chuyện thần kỳ tới tham gia, nhưng sau đó tất cả đều hoảng sợ quay về, nói cô ta buôn bán thứ gì đó rất tà môn, không phải là vui đùa gì cả.
Tôi đang thắc mắc tại sao Chung Tuyết này lại cười chúng tôi, thì cô ta đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói: “An Tố, nếu cô đã kết hôn rồi, xin hãy tránh xa Tiết Phong một chút, đừng không biết xấu hổ suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy.” Tôi kinh ngạc tới đứng hình tại chỗ.
Chung Tuyết biết chuyện đám cưới ma của tôi? Mấy người Phương Tình chỉ cảm thấy ù ù Cạc cạc.
“Cái gì mà kết hôn? Đầu cô bị lừa đá rồi hả, cô thích Tiết Phong thì cứ việc thích, tại sao lại hắt nước bẩn lên người Tố Tố?” Phương Tình mắng.
Ánh mắt Chung Tuyết bỗng chốc tối sầm lại và lạnh lùng nói: “Phương Tình, cô ăn nói đàng hoàng lại chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.” Ánh mắt Chung Tuyết quá tàn nhẫn, cho dù là cô gái cá tính mạnh mẽ như Phương Tình sợ hãi tới mức phải giật lùi.
Tôi cảm thấy cô gái này vô cùng kỳ lạ, liên kéo lấy Phương Tình, khẽ nói: “Thôi được rôi, đừng tranh cãi với cô ta. Chúng ta đi học thôi.” Phương Tình không cam lòng bị tôi và Hồng Hà lôi đi.
Rời khỏi căn tin, tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy Chung Tuyết vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, lạnh lùng tới đáng sợ.
Tôi không thể không rùng mình.
Sau khi rời khỏi căn tin, tôi hỏi: “Chung Tuyết thích Tiết Phong phải không?” “Đúng vậy, mọi người đều biết chuyện này” Hồng Hà nói: “Nhưng mà cậu không phải lo lắng, anh Tiết Phong không có thích cô ta” Tôi không hề lo lắng chuyện này, thứ tôi lo chính là tại sao cô ta lại biết chuyện đám cưới ma.
Tôi nhìn thoáng qua Tiết Xán đứng bên cạnh, nhưng hắn lại tỏ ra rất bình tĩnh.
“Nàng ta là hậu duệ của Huyền môn” Thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, hắn lại bôi thêm một câu: “Chẳng qua chỉ là một gia tộc Huyền môn không chính thống, không cần lo lắng” Nghe vậy tôi mới thả lỏng tinh thần.
Buổi chiều thứ Bảy, tôi và Tiết Xán đứng ở cửa trường học chờ Tiết Phong.
Ánh nắng mặt trời hôm nay rất gắt, tôi núp dưới mái hiên của phòng bảo vệ để tránh nắng.
Ông chú trong phòng bảo vệ đang xem một bộ phim thần tượng về tình yêu thanh xuân nồng nhiệt, diễn viên chính là em gái của tôi – An Nhân.
Tôi ngẩn người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế cuả An Nhân trên TV.
An Nhân quả thật rất xinh đẹp, vả lại còn đẹp tới khoa trương tùy tiện, giống như bông hoa kiều diễm nhất nở bung dưới ánh mặt trời, từ nhỏ đến lớn luôn thu hút sự chú ý của mọi người.
Còn tôi luôn là một cái lá xanh bên cạnh cô 1a.
Nhắc tới thì từ sau khi An Nhân ở bên Lưu Tử Hạo, tôi chưa từng gặp lại An Nhân, tính ra cũng đã hơn một tháng rồi.
Thật ra An Nhân và tôi đều là sinh viên trường Đại học S, chỉ là An Nhân dành phần lớn thời gian để quay phim, rất hiếm khi tới trường học, mà tôi cũng không trở về nhà họ An nên hai người rất ít gặp mặt.
Lúc tôi đang say sưa xem TV thì một chiếc xe đua màu đỏ đột nhiên kéo ga lao tới, dừng lại trước mặt tôi.
Nhìn thấy chiếc xe đua quen thuộc ấy, cơ thể tôi liền cứng đờ.
Cửa xe mở ra, một đôi chân xinh đẹp đi đôi giày cao gót của.Jimmy Choo bước xuống mặt đất.
Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp dáng dấp cao gầy mặc váy ngắn bước từ trên xe xuống.
Cô ta vừa nhìn thấy tôi liền hớn hở bước tới.
“Chị hai, trời nắng nóng thế này, chị đứng đây làm gì?” Đúng vậy, cô gái xinh đẹp này chính là em gái của tôi, cũng là một trong những nữ diễn viên nổi tiếng nhất đất nước, An Nhân.
“Tôi đang chờ bạn” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế trước mắt, khóe miệng tôi co giật: “Sao cô lại tới trường học? Bộ phim đóng máy rồi hả?” “Ừm” An Nhân cười nói tự nhiên: “Tử Hạo quấn lấy tôi muốn tôi tới trường cùng hắn, tôi không thể làm gì khác hơn là qua đây” An Nhân vô cùng tự nhiên khi nhắc tới Lưu Tử Hạo, hệt như hoàn toàn không ý thức được Lưu Tử Hạo là bạn trai cũ của tôi.
Cô ta thậm chí còn không ý thức được bản thân đã cướp Lưu Tử Hạo từ trong tay tôi.
Nụ cười của tôi hơi gượng gạo, không nói thêm gì nữa.
Dường như An Nhân không nhận thấy sự lúng túng của tôi, tiếp tục nói: “Chị hai, người chị chờ còn chưa tới sao? Rốt cuộc là ai mà không biết xấu hổ bắt người ta chờ lâu như thế? Không biết… có phải là anh Tiết Phong không?” Tôi ngạc nhiên nhìn về phía An Nhân.
An Nhân tươi cười như hoa.
“Chị hai đừng để ý mà, chỉ là gần đây tôi nghe rất nhiều bạn cùng lớp nói, chị rất gần gũi với đàn anh khóa trên Tiết Phong, bởi vậy mới không kìm lòng được hỏi một chút thôi.” Quả thật, mấy ngày hôm trước, Tiết Phong đã gọi tôi tới nói chuyện dưới ánh nhìn chòng chọc của biết bao nhiêu người ở căn tin. Tin đồn giữa tôi và Tiết Phong lan truyên khắp trường như tên bản.
Điều này cũng không trách được, chủ yếu là vì Tiết Phong thực sự quá nổi tiếng trong trường học.
Tất cả mọi người đều nói, Tiết Phong ăn thịt cá quen miệng, giờ bỗng dưng lại thích cháo loãng dưa cải rồi.
Tôi còn chưa kịp giải thích, An Nhân đã cười rộ lên bỡn cợt, tiếp tục nói: “Nhưng tôi nghĩ chỉ là tin vịt thôi phải không? Dù sao thì chị hai với anh Tiết Phong… Ha ha, nhìn thế nào cũng không hợp lắm đâu” Tôi nhịn không được hơi cau mày.
An Nhân vốn là người như vậy, nhìn thoáng qua giống người bụng dạ vô tâm, nhưng lại thích nói bóng nói gió, thốt ra những lời không hay.
Có điều An Nhân chắc chắn không muốn tin giữa tôi và Tiết Phong thật sự có quan hệ gì.
Nhớ ngày đó tôi quen Lưu Tử Hạo, vậy thôi cũng đã khiến cô người ta kinh ngạc, chứ đừng nói tới việc Tiết Phong chênh lệch một trời một vực so với Lưu Tử Hạo như thế.
“Tôi đúng là đang đợi Tiết Phong” Tôi thản nhiên đáp.
Nụ cười của An Nhân bỗng dưng đông cứng lại.
Nhưng chỉ một giây sau, cô ta liền chụp lấy bả vai tôi, cười duyên dáng: “Đáng ghét, chị hai à, gần đây chị đúng là càng ngày càng thích nói đùa đó. Chị và anh Tiết Phong? Làm sao có thể chứ?” Tôi nhíu mày, vừa định nói gì đó lại đột nhiên nghe thấy vèo một tiếng, một chiếc xe thể thao phong cách màu xanh lam đã lái tới, dừng ở trước mặt chúng tôi.
Cửa kính hạ xuống, Tiết Phong mặc một chiếc áo sơ mi hoa văn bảnh bao ló đầu ra, liếc mắt đưa tình với tôi và nói: “Tố Tố, lên xe thôi” Đột nhiên, tôi thấy nụ cười trên mặt An Nhân trở nên đơ cứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.