Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 3: Nàng không biết phu quân của mình sao?




Cơ thể cuả tôi run rẩy đến mất kiểm soát.
Nương tử? Phu quân? Cái thứ gì vậy! Lúc này tôi mới nhận ra mình vẫn còn ở trong lông ngực người đàn ông kia.
Tôi vội vàng vùng thoát khỏi hắn, lùi về phía sau vài bước và nhìn hắn cảnh giác.
Vừa nhìn hắn, cả người tôi liền run rẩy.
Tôi thấy dưới ánh đèn bàn, thân thể của người đàn ông này hơi mờ ảo trong suốt.
Giống như Nhậm Oánh.
Nhớ lại cảm giác lạnh lẽo như băng ban nãy, tôi nhận ra một sự thật đáng sợ.
Người đàn ông này cũng là ma.
Tôi liên tục nhích ra sau, dè dặt mở miệng hỏi: “Anh là ai?” Ban đầu hồn ma người đàn ông nhìn tôi với vẻ mặt cười đùa, nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của tôi, gương mặt đẹp đẽ của hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
Một giây sau, hắn tới gần và duỗi tay túm lấy cằm của tôi.
“An Tố, ngay cả phu quân mình mà nàng cũng không nhận ra?” Giọng nói của con ma nam kia trâm trầm êm tai, nhưng lạnh lẽo như băng giá, không hề ấm áp chút nào.
Tôi sợ hãi đổ mồ hôi ròng ròng.
“Anh… anh nhận nhâm người rồi! Tôi không có phu quân nào cải” Tôi vùng vẫy nói, cơ thể bị hắn áp sát phải liên tục lùi lại, cuối cùng ngã xuống giường.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng lại không dám. Hồn ma nam kia cúi người xuống, hai cánh tay thon dài giam cầm tôi ở trên giường.
Gương mặt tuấn tú của hắn gần rong gang tấc.
“Nhận nhầm người?” Hồn ma nam kia cười vẻ giêu cợt: “Người hôm qua thành thân cùng ta, ở trên giường hô mây mưa với ta, là ai hả?” “Cái gì nà mây mưa…” Tôi xấu hổ và giận dữ muốn phản bác, nhưng mới nói được nửa câu bỗng dưng bị nghẹn lại.
Một khung cảnh màu đỏ hiện lên trong tâm trí tôi, còn có những đụng chạm ái muội lạnh ngắt như băng.
Đầu tôi nổ bùm một tiếng.
“Tối hôm qua… đó không phải là mơ… vậy, vậy là sự thật sao?” Tôi trợn tròn đôi mắt, buột miệng hỏi.
Khóe miệng hồn ma nam kia cong lên, hắn đáp lại với giọng nói lạnh lùng: “Cũng không ngu ngốc lắm.” Tôi như bị sét đánh, mặt cắt không còn giọt máu.
Vết máu trên giường và sự đau đớn sáng nay, lẽ ra tôi phải biết nó là thật từ lâu…
Nhưng tôi vẫn lừa mình dối người, không muốn đối mặt với sự thật…
Hồn ma nam kia nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của tôi thì lông mày lưỡi mác liền chau lại, bóp lấy cằm tôi, hung hăng ép tôi phải nhìn thằng vào hắn.
“An Tố, biểu cảm này của nàng là sao? Chẳng lẽ nàng không hạnh phúc khi đước lấy ta sao?” Hắn lạnh lùng nói, hơi thở lạnh như băng ập vào mặt tôi.
Hạnh phúc? Lấy một con ma, còn bị cưỡng bức mất lần đầu tiên, tôi có gì để hạnh phúc đây? Ký ức tối hôm qua ùa về mãnh liệt, rõ ràng và đáng xấu hổ, khiến tất cả những sợ hãi lúc đầu của tôi đối với hôn ma này bị nén xuống.
“Anh nói thử xem? Bị một hôn ma cưỡng ép, anh nói xem tôi có hạnh phúc không?” Tôi lạnh lùng châm chọc.
Không biết có phải do lời nói của tôi quá chối tai hay không, trong đôi mắt quỷ của người đàn ông kia dâng trào sự tức giận.
Một giây sau, tôi cảm nhận được bàn tay hắn bóp mạnh hơn vào cằm tôi.
Sắc mặt tôi tái nhợt vì đau đớn, nhưng vẫn buộc mình phải trừng mắt nhìn chằm chằm vào hồn ma trước mặt.
Mặt hắn ở rất gần, tôi thậm chí có thể thấy được hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt lạnh lùng của hắn.
“Cưỡng bức? Người phụ nữ này, nàng không biết hay sao, cho dù là khi ta còn sống hay sau khi chết đi, có biết bao nhiêu thiếu nữ, nữ quỷ cạnh tranh giành giật chỉ vì muốn lấy ta đó?” Giọng nói của hồn ma kia đây giận dữ, đôi mắt lộ vẻ kiêu ngạo không ai bì được.
“Vậy anh đi tìm bọn họ là được rồi chứ gì? Ép buộc một người phụ nữ không có chút hứng thú nào với mình, anh muốn làm gì…” Lời của tôi bị đôi môi của hôn ma kia chặn lại.
Tôi liều mạng giấy giụa, nhưng ở trước mặt hồn ma này, sức lực của tôi quả thực chỉ giống như gãi ngứa.
Đâu lưỡi lạnh như băng của hắn mạnh mẽ tiến vào, khiêu khích đảo qua môi tôi.
Tôi thấy ghê tởm tới buồn nôn, nhưng cơ thể vẫn không kìm được mà hơi run rẩy dưới nụ hôn khêu gợi như thế.
Hồn ma nam kia dường như cảm nhận được phản ứng của tôi, hắn liền buông tôi ra, miệng ở nụ cười cợt nhả.
“Rõ ràng rất thích thú mà còn giả vờ với ta sao? Phụ nữ quả nhiên là loài động vật nói một đằng nghĩ một 2 nẻo.” Dứt lời, hắn lại ngậm môi tôi, bàn tay lạnh như băng lần vào áo quần của tôi, tùy tiện lang thang khắp cơ thể tôi.
Không giống như đêm qua, lúc này tôi rất tỉnh táo.
Những cảm xúc căm tức, nhục nhã và bối rối gân như nuốt chứng tôi! Nước mắt tôi lưng tròng, từng tế bào trên người đều muốn vùng vẫy, nhưng cơ thể vẫn không cách nào cử động được.
Bàn tay tên hồn ma kia đã không biết thân biết phận bắt đầu di chuyển tới hông của tôi.
Lúc chạm tới mép áo lót của tôi hắn đột nhiên dừng lại, buông tôi ra và nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi.
“Thứ nàng đang mặc là áo yếm sao? Sao lại ít vải như vậy?” Hồn ma đó nói rất nghiêm túc, nếu tình hình giờ không quá khủng hoảng như vầy, có lẽ tôi sẽ cảm thấy buồn cười.
Nhưng giờ làm sao mà cười được! “Buông tôi ra! Tên quỷ già háo sắc này! Mau thả… a…” Khó khăn lắm miệng tôi mới được giải thoát, tôi lập tức gào lên giận dữ, nhưng rất nhanh, miệng tôi đã bị hắn chắn lại.
Con ma kia rõ ràng chẳng màng tới việc thứ tôi mặc rốt cuộc là cái gì.
Roet.
Tôi nghe thấy tiếng áo ngực bị xé vụn.
Ngay sau đó, tôi bị hơi thở lạnh lẽo như băng của hồn ma kia nuốt chứng.
Tôi cố gắng chống cự, nhưng làm sao tôi có thể chống lại một con ma được.
Tôi nhanh chóng bị hắn chiếm lấy lân nữa.
Sau khi tiến vào bên trong tôi, đôi môi và hàm răng lạnh buốt của hắn căn lên tai tôi, thì thâm: “Nghe này An Tố, bọn họ đã hiến tế nàng cho ta. Đám cưới ma đã hoàn thành, nàng không trốn thoát được đâu.” Bọn họ? Là ai đã hiến tế tôi cho hôn ma này? Tôi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc ai đã làm hại mình, sự xấu hổ giận dữ đan xen với niềm khoái cảm lại ùa tới, khiến cho tôi không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.
Đêm dài miên man, hồn ma kia muốn tôi hết lần này tới lần khác.
Tôi bị giày vò tới bủn rủn cả người, từ lâu đã không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể để mặc hắn rong ruổi trên người tôi.
Tới khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng tôi đã ngất đi vì không chịu nổi nữa.
Giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, tôi cảm nhận được hồn ma kia đang hạ giọng thì thâm bên đầu tôi: “An Tố, hãy nhớ kỹ, phu quân của nàng tên là Tiết Xán.” Khi thức dậy vào buổi sáng, cả người tôi đều đau nhức rã rời.
Chiều tối hôm nay có tiết học, Hồng Hà và Phương Tình lo lắng cho tôi, giữa trưa đã tới ký túc xá tìm tôi cùng ởđi học.
Tôi không muốn ở lại căn phòng ký túc nhục nhã này thêm một giây nào nữa, lập tức theo bọn họ ra ngoài.
Đi tới bên dưới tòa giảng đường, xác chết của Nhậm Oánh đã được cảnh sát chở đi rồi, ở nơi đó chỉ còn lại những dải phân cách bao quanh.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi nặng nề, cả ba người chúng tôi đều không nói chuyện.
Đặc biệt là tôi, nhớ lại cảnh tượng Nhậm Oánh trở về tối hôm qua, tôi vẫn cảm thấy ớn lạnh cả người.
Bây giờ Nhậm Oánh đã biết bản thân mình chết rồi, có phải là đã đi đầu thai chuyển kiếp rồi không? Tôi đang mải suy nghĩ, đột nhiên thoáng thấy một bóng dáng màu trắng rơi thẳng từ trên tòa giảng đường xuống.
Tôi hoảng sợ, quay đầu lại theo bản năng.
Nhưng vừa nhìn thấy nó, tôi suýt chút nữa đã mềm nhữn người ngã xuống đất.
Tôi nhìn thấy một cái xác đang nằm trên nên đất trống cách đó không xa.
Bộ váy liền thân màu trắng, cơ thể vặn vẹo, con mắt rơi ra ngoài.
Rõ ràng là xác chết của Nhậm Oánh! Cơn ớn lạnh từ sống lưng lan ra khắp người tôi.
Xác chết của Nhậm Oánh không phải đã bị cảnh sát mang đi từ lâu rồi sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Trong lòng tôi hoảng loạn, trước khi tôi kịp tiêu hóa cảnh tượng phi lý này thì đột nhiên nhìn thấy bàn tay của Nhậm Oánh đang động đậy.
Tôi sợ tới mức ngừng thở.
Trong lúc tôi đang nghi ngờ có phải mình nhìn nhâm hay không, Nhậm Oánh trên mặt đất kia bắt đầu từ từ đứng dậy.
Tư thế bò dậy của cô ấy vô cùng kỳ quái, giống như một bức tượng gỗ, những khớp xương trên người chuyển động cứng đờ, đầu tiên là nhô lưng lên, sau đó là tay, rồi tới chân.
CAN Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, hét lên một tiếng, cuống cuồng lùi về phía sau.
“Tố Tố, cậu làm sao vậy?” Hồng Hà và Phương Tình ở bên cạnh bị tôi làm cho giật mình.
“Tớ nhìn thấy Nhậm Oánh…” Tôi vừa định nói tiếp lại đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.
Phương Tình và Hồng Hà chỉ nhìn tôi với ánh mắt khó tin, dường như không nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của Nhậm Oánh.
Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi có thể thấy Nhậm Oánh? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong óc, da đầu tôi chợt cảm thấy tê rần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.