Hẻm Không Người

Chương 3:




Sáng hôm sau, cậu bật người dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên giường trong phòng trọ. Kiểm tra tay chân còn nguyên vẹn, không mất một miếng, cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn băn khoăn, con quỷ đó sao lại tốt tính đến thế? Đuổi theo cậu, làm đủ trò như vậy chẳng lẽ chỉ để đùa với cậu thôi? Còn câu hỏi của hắn, nó có ý nghĩa gì? Trầm mình trong suy nghĩ, cậu vô thức sờ sờ lên dấu hôn đỏ sẫm trên cổ. Cậu lờ mờ nhận ra, có cái gì đó đã thay đổi vào cái đêm mưa ấy trong lúc cậu không phát giác.
Từ một người luôn dễ dàng hoà đồng, cậu cảm thấy mình đang dần cô độc. Mọi người có vẻ không còn cảm giác dễ gần khi ở quanh cậu nữa, loại cảm giác này khiến cậu mệt mỏi. Phòng trọ càng lúc càng âm u, ẩm mốc cùng thứ mùi tanh tưởi lạ lùng chiếm lĩnh mọi ngóc ngách. Lại thêm giấc ngủ sâu gần như chìm vào cõi chết mỗi đêm khiến cậu sợ hãi. Cuối cùng, cậu đành quyết định chuyển đi, mặc kệ tiền nhà đã trả trước nửa năm cho người ta. Bận rộn sắp xếp vật dụng vào cái vali bằng da cũ kỹ luôn được xếp gọn dưới gầm giường, cậu đã quên mất mình chưa hề ăn tối. Dạ dày kêu réo, cậu đành phải đứng lên ra ngoài mua thức ăn.
Lần này, cậu tránh con hẻm u ám đó mà đi đường vòng ra khỏi cư xá. Đêm nay không mưa, nhưng hơi nước dưới tiết trời oi bức cứ bốc lên khiến người ta bứt rứt khó chịu. Bà chủ tiệm mì vừa trụng vài vắt vào thùng nước sôi vừa mắng đứa con gái út của mình như tát nước khiến khách đến quán vắng hẳn đi.
Nhìn cô bé tất bật, cậu bèn cười nói gợi chuyện với bà chủ để làm nguôi cơn bực tức đó. “Tôi la nó như thế, tôi cũng đâu muốn. Nhưng mà con gái lớn rồi, làm việc không cẩn thận gì hết à. Chú em không biết chứ…cái ngã tư gần đây, nhiều người chết lắm rồi. Đi đứng không cẩn thận là bị quấn chân. Mà xe cộ người ta chạy cũng có nhanh đâu, đường nhỏ nhiều hẻm đổ ra quá mà. Vậy mà cứ cán người như rơm rạ hà. Cán qua cán lại còn kéo xác người ta đi cả một đoạn dài ấy chứ. Lắm khi còn không biết đã chết từ lúc nào. Chú em nói xem, tôi la nó vậy có sai không chứ? Haiz.”
Lời bà chủ làm cậu giật mình. Ngã tư? Chẳng phải là con hẻm đó sao? Vậy con quỷ đó……Cậu rùng mình một cái, không muốn nghĩ đến nữa. Bà chủ đặt tô mì bốc khói nghi ngút lên bàn cho cậu, rồi tiếp tục quay sang la mắng con gái một hồi. Cậu nhìn tô mì, lấy đũa gảy nhẹ vài cái chả buồn ăn. Không hiểu sao câu nói của bà chủ cứ vang lên trong đầu cậu. Bỏ tiền trên bàn, cậu bước ra khỏi tiệm, đột nhiên cậu nghĩ tới đêm đó, cái đêm người đó đứng một mình trong con hẻm, hỏi cậu:”Tôi đang ở đâu?” bằng chất giọng không thuộc về con người.
Miên man suy nghĩ, cậu bất giác tới con hẻm nọ. Lùi lại một bước, nhưng giống như có gì đó thôi thúc, đẩy cậu về phía trước. Bên trong vẫn một mảnh tối đen, mùi ẩm mốc lởn vởn bên trong khoang mũi cậu. Đi đến nửa đường, không có chuyện gì lạ, cậu mới thở phào một cái, cố đi nhanh để rời khỏi con hẻm “Lộc cộc” Tiếng bước chân trong không gian nhỏ hẹp đặc biệt vang vọng. Màn nhĩ đột ngột cậu run mạnh, đôi chân như đông cứng trên mặt đất. Rõ ràng ở đây chỉ có mỗi mình cậu, sao lại có tới hai tiếng bước chân!
“Tôi biết rồi…!” anh đứng trước mặt cậu, thảng thốt…. sợ hãi… và cô đơn. Cảnh vật trước mặt cậu vẫn như thế, nhưng thời gian đã thay đổi. Dưới ánh mặt trời, cậu thấy một người đàn ông trẻ tuổi vận sơ mi đang chạy dọc theo vệ đường, một tay cầm hoa, tay kia là giỏ xách. Trong chớp mắt, lòng bàn chân anh như dính xuống lòng đường, cả người ngã xuống… Nắng loá từ kính xe, thân người bất động dưới lòng đường nóng cháy…
Ánh mắt thê lương nhìn cậu, nụ cười chỉ còn một nửa bối rối trước cậu. Bả vai lộ xương cùng cánh tay chỉ còn chút gân máu run run đưa về phía cậu. Con đường lại quay về thời khắc đắm mình trong bầu trời đêm, mọi người vội vã đi lại. Bóng anh rung rinh mỗi khi có người vô ý xuyên qua…
Nhưng cậu lại chọn cách bỏ chạy. Một con ma, làm sao cậu chấp nhận đây. Khi bóng cậu càng xa, anh cũng mờ dần, rồi tan đi mất.
~~~
Phòng trọ căn nào cũng giống nhau, ẩm thấp và u ám, thời gian qua, từ một thiếu niên vui vẻ rạng rỡ bên bạn bè, sau khi gặp biến cố, lại trở thành một con người thẫn thờ và bất chấp. Cậu luôn trách mình quá hèn nhát, để rồi tự biến bản thân trở thành một phần tử gàn dở giữa xã hội. Không còn sợ hãi, chỉ có cô đơn.
Một đêm mưa, sấm chớp liên hồi, trong bóng đêm dày đặc, cậu thắp một ngọn nến lẻ loi giữa căn phòng bừa bộn, miệng thầm hỏi “Anh đang ở đâu…”
Bàn tay xương xẩu từ bên phía ánh sáng của cây nến không thể rọi qua, nhè nhẹ đưa ra giữa làn khói mỏng, u ám rợn người “Anh ở bên em…”
Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.