Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 297: Anh chờ em




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Vẫn chưa.” - Hoắc Cảnh Thành lật tập hồ sơ trên bàn - “Buổi sáng có chút bận, không đủ thời gian để ăn.”
Cảnh Phạm nghiêm khắc nói: “Sao anh lại ăn cơm không đúng giờ như trước rồi? Lời bác sĩ Hạ dặn anh xem như gió thoảng bên tai à?”
Hoắc Cảnh Thành thích cô nói chuyện với mình như vậy, so với thái độ lạnh như băng lúc trước quả nhiên khiến người ta thoải mái hơn nhiều. Cho dù cô đang trách cứ anh, anh vẫn vui vẻ lắng nghe.
“Dạ dày em bây giờ sao rồi, tốt hơn chút nào không? Còn muốn ói không?” - Anh hỏi.
“Thoải mái hơn nhiều rồi, tạm thời không còn cảm giác muốn ói. Mà này, anh đừng có đánh trống lảng.”
“Nếu em không muốn nói, vậy thế này đi.” - Hoắc Cảnh Thành nói - “Em mua thức ăn ngoài mang lên cho tôi, tôi ở văn phòng đợi em.”
Cảnh Phạm suy nghĩ một chút: “Sao anh không bảo trợ lý Trần mua cho?”
Nếu bây giờ cô đi mua rồi mang đến sợ rằng đã quá giờ cơm trưa luôn rồi.
“Không muốn đi?”
“Không phải.”
“Hay là chê tôi phiền phức?”
“Cũng không phải.”
“Vậy mau đi mua đi. Lúc nãy không phải còn ở trong điện thoại nói muốn ‘cảm ơn’ tôi sao? Mới sáng sớm đã phải đưa em đi bệnh viện, lãng phí không ít thời gian của tôi, đến giờ này tôi vẫn còn chưa ăn gì đâu. Vì thế, em mang bữa trưa đến, hai chúng ta xem như hòa.”
Cảnh Phạm nói một tiếng ‘vâng’ nhưng vẫn cảm thấy có chút lúng túng khi phải đem cơm đến văn phòng anh.
Tầng cao nhất có bao nhiêu người như vậy, bao nhiêu con mắt đang nhìn như thế. Tin đồn giữa cô và Hoắc Cảnh Thành huyên náo đến nỗi mọi người đều biết. Hiện tại, tin anh cùng Mộ Vãn đính hôn cũng lan truyền rộng rãi y như thế.
Việc cô mang bữa trưa cho anh ở trong mắt người ngoài nhìn thế nào cũng không đơn thuần.
Bên kia, Hoắc Cảnh Thành nghe được cô trả lời, mới hài lòng cúp điện thoại.
Cảnh Phạm uống cháo xong lại uống thuốc, lúc này mới gọi taxi rời khỏi biệt thự.
Cô tìm vài nhà hàng, xem đi xem lại, mãi mới tìm được một nhà hàng thanh đạm sạch sẽ, gói cơm mang về Hoàn Vũ.
“Cảnh tiểu thư, cô mua cơm rồi sao?” - Phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Cảnh Phạm đang lo lắng làm sao đem cơm cho Hoắc Cảnh Thành liền thấy Lục Kiến Minh từ bên ngoài đi về phía cô.
Cô hỏi: “Anh ăn chưa?”
“Ừ. Mới vừa cùng mấy đồng nghiệp ăn cơm căn tin.” - Lục Kiến Minh phất phất tay. Đám nhân viên trẻ tuổi bên cạnh anh nhìn Cảnh Phạm cười, xem như chào hỏi.
Cảnh Phạm cũng gật đầu đáp lại.
Lục Kiến Minh bảo bọn họ lên trước, thấp giọng cười nói với Cảnh Phạm: “Nhưng Hoắc tổng còn chưa ăn.”
Mọi người trên tầng cao nhất đều cho rằng Hoắc tổng hôm nay vui vẻ vì Mộ Vãn, chỉ mình anh hiểu, niềm vui này không phải vì Mộ Vãn mà cực kỳ liên quan đến vị ở dưới lầu kia.
Cảnh Phạm liếc nhìn đồng hồ, đã được một lúc rồi.
“Đây là bữa trưa của Hoắc tổng. Tôi còn có việc, không mang qua được. Anh giúp tôi mang tới nhé.” - Cảnh Phạm đem hộp cơm trong tay đưa cho Lục Kiến Minh.
Lục Kiến Minh gật đầu tiếp nhận, cười nói: “Hoắc tổng trưa nay nhất định sẽ ăn rất ngon đây.”
Cảnh Phạm mỉm cười: “Chỉ mong anh ấy sẽ thích!”
Thời gian đã không còn sớm, Lục Kiến Minh tạm biệt Cảnh Phạm, cũng không trì hoãn nữa, mang theo cơm trưa lên lầu.
Trần Lộc vừa vặn từ văn phòng đi ra, nhìn thấy phần thức ăn ngoài Lục Kiến Minh cầm trong tay liền lắc đầu, thấp giọng nói: “Tôi đã đưa một phần thức ăn đi vào thế nhưng Hoắc tổng chẳng thèm động tới. Nói đúng hơn là ngay cả liếc cũng thấy phiền.”
“Đó là cậu đưa. Còn phần thức ăn này, tôi bảo đảm anh ấy không chỉ ăn, mà còn ăn ngon nữa kìa.”
“Thật sao? Ai mang đến vậy?” - Trần Lộc hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.