Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 287: Tên anh




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai chữ “Khó chịu!” vừa tủi thân, lại thống khổ khiến cho Hoắc Cảnh Thành đau lòng không thôi.
Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản nhưng anh cảm thấy cũng đau không kém.
Trên thực tế, mấy ngày nay, anh dễ chịu hơn cô chỗ nào chứ?
Cô không dây dưa, quan tâm đã khiến anh đau khổ. Ai có thể ngờ rằng, cô lại cùng người đàn ông kia...
Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, gương mặt Hoắc Cảnh Thành căng thẳng, cắn môi nói: “Đáng đời!”
Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn mở cửa xe, ôm cô vào trong xe. Cảnh Phạm có chút khó hiểu nhìn anh, sắc mặt anh lại nặng nề như vậy: “Ngồi yên, tôi đưa em đến bệnh viện!”
Giọng điệu không cho người khác phản bác.
Thậm chí, anh còn thắt dây an toàn giúp cô.
Cảnh Phạm định nói cái gì nhưng Hoắc Cảnh Thành đã ngắt lời cô: “Nếu em muốn giữ khoảng cách với tôi cũng không phải không thể nhưng không phải bây giờ!”
Cô mỉm cười, không nói gì, chỉ lẳng lựng nhìn anh.
Cuối cùng, Hoắc Cảnh Thành ngồi lên ghế lái, điều khiển xe về phía bệnh viện.
Hai người cũng không nói gì. Cảnh Phạm định hỏi Hoắc Cảnh Thành liên quan đến chuyện Mộ Vãn nhưng định mở miệng thì di động đặt bên cạnh không ngừng rung lên.
Cảnh Phạm tùy ý liếc mắt nhìn, đã thấy nhấp nháy hai chữ ‘Mộ Vãn’.
Hoắc Cảnh Thành nghe điện thoại, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Mộ Vãn, ngay cả Cảnh Phạm cũng nghe rõ.
“Cảnh Thành! Lúc nào anh tới thăm em? Em ở bệnh viện chán đến chết mất!”
“Lát nữa sẽ tới!” Hoắc Cảnh Thành nói.
“Vâng!” Mộ Vãn lại nói: “Lễ phục trong tiệc đính hôn đã đưa đến rồi. Hôm nay em muốn mặc cho anh nhìn. Em thích tất cả, không thể chọn được bộ nào cả. Anh có thể chọn một bộ cho em được không?”
Hơi thở Cảnh Phạm nặng nề.
Bàn tay để trên gối cũng căng thăng theo.
Cô làm như không nghe thấy gì, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho nên, hoàn toàn không biết người đàn ông bên cạnh đang dò xét cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Cô quay mặt đi như vậy khiến sắc mặt anh lạnh lẽo hơn, nói với Mộ Vãn một câu: “Em thích thì mua đi!”
Trong lòng Cảnh Phạm dần lặng xuống, giống như bị ngâm trong hầm băng.
Những điều muốn hỏi đều nuốt vào trong bụng.
Hoắc Cảnh Thành ném điện thoại vào hộc đề đồ, tiếng động kia không hề nhẹ khiến Cảnh Phạm giật mình, đột nhiên quay đầu lại.
Thấy sắc mặt anh không vui, cô không biết mình lại chọc giận anh lúc nào.
“Tại sao em lại xuất hiện ở đây?” Hoắc Cảnh Thành đột nhiên mở miệng.
Cảnh Phạm cũng đã soạn xong câu trả lời, đối đáp trôi chảy: “Tới thăm Tiểu Chanh. Không ngờ tới đây lại gặp anh. Tại sao anh lại ở bên cạnh Tiểu Chanh vậy?”
Dường như Hoắc Cảnh Thành nhớ tới cái gì, hỏi: “Sáng sớm hôm nay, con bé đã chạy tới chỗ tôi, nói tối qua con bé ngủ với em, đúng không?”
Anh hỏi tới đoạn này, quay mặt sang nhìn cô chằm chằm.
Cảnh Phạm bị anh nhìn có chút chột dạ, không biết rốt cuộc Tiểu Chanh nói cái gì nhưng chỉ có thể gật đầu: “Ừ!”
“Con bé còn nói...Tối qua em uống say, gọi tên tôi cả đêm! Là thật sao?”
Cảnh Phạm: 囧
Cô cảm thấy cực kỳ lúng túng. Đặc biệt là khi thấy ánh mắt người đàn ông đang nhìn mình chăm chú lại càng không biết làm sao: “Đứa bé nói linh tinh, sao có thể tin chứ?”
“Trẻ con nhất định sẽ không nói dối!” Hoắc Cảnh Thành vẫn nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nghe cô nói thật.
Cảnh Phạm cảm thấy mình không nói lại được anh. Đột nhiên cảm thấy buồn nôn, sắc mặt cô tái nhợt che miệng, không nói thành lời chỉ có thể vỗ anh, ý bảo anh dừng xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.