Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 62: Ngoại Truyện Phong Giác + Hứa Hướng Dương




Editor: Ochibi
【 Vị diện 1: Vai ác Phong Giác 】
Ta tên Phong Giác, tên này không phải cha mẹ đặt cho ta.
Ta biết bọn họ không phải cha mẹ ruột của ta, nhưng họ đã nuôi ta lớn, ân dưỡng dục, ta dốc hết sức lực trả lại.
Từ nhỏ, ta không được yêu thích, phụ thân dạy ta khả năng chạy trốn, không phải để ta tự bảo vệ mình, mà để khi bán được ta vào một nhà làm hạ nhân, chờ bọn họ nhận được tiền, để ta biết chạy trốn.
Ta chạy trốn vô số lần, bọn họ kiếm được vô số ngân lượng.
Nếu ta không chạy về theo thời gian quy định, ta sẽ bị phụ thân đánh chửi.
Mẫu thân thường sẽ khuyên phụ thân đánh ta nhẹ chút, nhưng đó không phải biểu hiện yêu ta, mà là yêu tiền, đánh ta hỏng rồi, bọn họ cần tiền khám bệnh, cần thời gian khoảng cách, không có lợi còn thiệt thòi.
Ta biết định vị của mình là gì, cũng biết mình không thể cứ tiếp tục như vậy, nhưng ta quá đơn thuần, quá thiện lương, hoàn toàn phụng hiến bản thân cho cha mẹ.
Ta vẫn luôn hướng tới người tu tiên, bọn họ là người theo đuổi đại đạo, có thiên tư, sẽ trở thành người tu tiên ưu tú, không lo ăn mặc, cũng có thực lực.
Ta muốn thành người như vậy.
Nhưng có người nói với ta, thiên tư ta cực kém, căn bản không chạm được đến cửa, có lẽ cả đời này của ta, cũng cứ như vậy.
Cho đến khi ta gặp nàng, Lăng Thanh Huyền, Lăng cô nương, tuy rằng nàng luôn mang khuôn mặt lạnh, nhưng chuyện nàng làm, đều vì trợ giúp ta.
Ta không nơi trở về, chỉ có thể đem hy vọng sống sót, áp đặt trên người nàng.
Phần chấp niệm này, làm nội tâm ta nảy sinh mặt âm u, càng lúc càng lớn.
Ta bắt đầu sinh ra chiếm hữu mãnh liệt với nàng, tựa như tiểu hài tử lần đầu tiên có đồ vật mình thích, ôm không buông tay, cũng không cho người khác xem hay chạm vào.
Trên đời có nhiều người ưu tú hơn ta như vậy, nhưng người bên cạnh nàng, chỉ có ta.
Cất giấu phần dã tâm này, ta làm ra chuyện vượt khỏi quan hệ thầy trò với nàng.
Mừng thầm, khiến đại não ta thiếu oxy, khi đó nguyện vọng của ta chỉ có một, chính là vĩnh viễn có thể ở bên nàng.
Mặc kệ nàng có để ta ở trong lòng hay không, nàng vẫn là người ta giấu ở đầu quả tim.
Người ngoài mơ ước, đồng môn trào phúng, ta đều không cho phép, nhưng ta không có thực lực, có lẽ ta mạnh hơn, mạnh hơn cả nàng, là nàng có thể hoàn toàn thuộc về ta.
Mà ma đạo đã lợi dụng điểm này, tâm trí ta bị ăn mòn, tất cả đầu óc đều muốn giữ lại nàng, nàng chỉ có thể là của một mình ta.
…… Ta nhập ma, nàng là chướng của ta.
Nhưng nàng không làm sai gì cả, nàng tận chức tận trách bồi dưỡng tiểu đồ đệ, kẻ có ý đồ tràn đầy với nàng.
Ta thẹn xuất hiện trước mặt nàng, lại không chịu nổi thấy nàng thân mật với người khác.
Mỗi lời nàng nói, đều khắc vào trong cốt tủy của ta, dư vị cam khổ.
Khi ta rốt cuộc ức chế không được tà niệm đối với nàng, ta hoàn toàn không cứu được, trời cao đang trừng phạt ta, đối với người yêu quý ta như thế, ta lại hồi báo thế này.
Nàng nói, đồ nhi bổn tọa, có thể nào nhập ma.
Ma lực cả người ta bị chuyển tới trên người nàng, mà tất cả linh lực trên người nàng đều đến trong thân thể ta, linh lực có hơi thở nàng, lần này nàng thật sự thuộc về ta.
Nhưng nàng lại phải đi, ngay cả một lời cuối cùng cũng chưa dặn dò ta, cứ như vậy tiêu tán trước mặt ta.
Ta duỗi tay bắt lấy, là một mảnh hư vô.
Trên tay là tơ hồng lúc trước thầy trò thụ lễ, là ràng buộc giữa thầy trò, hoá ra nàng vẫn luôn không cắt đứt.
Ta nắm chặt sợi tơ hồng, máu tươi tẩm đầy nó.
Sư phụ, mang theo linh lực của người, cùng nó.
Cùng cực cả đời, ta cũng phải tương ngộ với người lần nữa!
……
Vị diện 2: Vai ác Hứa Hướng Dương】
Tôi tên Hứa Hướng Dương, mẹ hy vọng tôi hoạt bát và toả sáng, có thể trưởng thành thành một chàng trai ngay thẳng.
Tôi đúng thật hoạt bát và toả sáng, nhưng lại trở thành giáo bá cao trung.
Ở trong mắt tôi, sức mạnh là trên hết, đánh không lại tôi, tất cả đều là đàn em tôi.
Còn các nữ sinh? Vậy thì không trong phạm vi suy xét của tôi, dù sao thì thanh danh bên ngoài của tôi khiến bọn họ không dám tiếp cận.
Nhưng mà, thật kỳ quái, nữ sinh tôi thấy ngay cửa WC, cho tôi một cảm giác quen thuộc.
Chỉ nhìn thoáng qua một cái, cô ấy rời đi không chút biểu cảm, nếu bây giờ tôi đuổi theo, có thể mất đi hình tượng giáo bá hay không?
Không biết vì sao, cô ấy cứ trong tâm trí tôi cả ngày, rõ ràng trông cô ấy cũng bình thường, thậm chí, không đẹp nữa.
Trong hẻm nhỏ lúc bị vây quanh, tôi chợt nảy ý trong đầu, kêu cô ấy, vốn dĩ chỉ vui đùa, không ngờ cô ấy thật sự đến, để cho tôi nhìn hình ảnh đánh nhau vô cùng xuất sắc.
Lúc trước mẹ đã định ra yêu cầu cho bạn đời tương lai cho tôi: Ôn nhu hiền huệ, hiểu tình đạt lý, dễ thương đáng yêu.
Tôi nhặt lá thư tình rơi trên mặt đất lên, tức khắc vứt bỏ yêu cầu người vợ tương lai mà mẹ đề ra.
Vợ tôi tôi chọn, là cô ấy.
Vừa vặn cô ấy cũng thích tôi mà.
Tôi ngốc nghếch tự luyến, ngây ngốc mà thích cô ấy.
Ngay cả trong mắt người ngoài, chúng tôi cũng không xứng đôi.
Sau đó lại có người nói, thư tình này không phải cô ấy viết, tôi tan nát cõi lòng, nhưng nhanh chóng vá nó lại.
Người tôi thích chính là cô ấy, chứ không phải thích phong thư tình kia, chờ sau này cô ấy thích tôi, viết cho tôi một phong là được rồi ~
Tôi bắt đầu lì lợm bám lấy cô ấy, muốn cô ấy gần gũi tôi, biết điều kiện sinh hoạt của cô ấy không tốt, tôi quyết định bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy.
Không ngờ cô ấy ngày càng đẹp, người xung quanh nhìn cô ấy ngày càng nhiều, tôi buồn bực.
Thật hy vọng thay đổi tuổi mười tám, sẽ không xảy ra trên người cô ấy, như vậy cô ấy vĩnh viễn chỉ có tôi thích.
Tuy rằng ý nghĩ này có hơi ích kỷ, nhưng tôi đối với cô ấy, không có sức chống cự.
Thật là kỳ lạ, có lẽ đời trước tôi nợ cô ấy, chỉ muốn tốt với cô ấy, còn không cần hồi báo.
Khi cô ấy không từ chối tôi, còn thừa nhận quan hệ giữa chúng tôi, dù không phải Tết Âm Lịch, từng đóa pháo hoa, cũng đang nở rộ trước mặt tôi.
Tôi thích cô ấy, muốn cho cô ấy biết, tôi vĩnh viễn thích cô ấy.
Mỹ mạo, tự tin, sự nghiêm túc, kiên trì của cô ấy khiến tôi mê luyến.
Là một giáo bá, đẹp trai, giỏi đánh nhau, tôi chưa bao giờ biết mình cũng có lúc nghiêm túc học tập.
Mà nguyên nhân chỉ bởi vì cô ấy.
Tôi muốn mãi bên cạnh cô ấy, vì thế tôi mới nỗ lực học tập, không để cô ấy bỏ lại phía sau.
Hơn nữa như thế, mới có thể thành người xứng với cô ấy.
Nhưng trên đời này luôn có người thích phá hư hạnh phúc của người khác.
Nữ sinh kia lúc trước là khuê mật tốt nhất của cô ấy, liên hợp với lưu manh, cùng nhau chặn đánh chúng tôi.
Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ, đối với con gái, chỉ có cô ấy nằm trong phạm vi suy xét của tôi, cô ấy là người tôi muốn bảo vệ.
Cho dù có phạm phải sai lầm không thể cứu chữa, tôi cũng muốn đứng phía trước cô ấy bảo hộ cô ấy.
Nhưng cô ấy ngăn cản, khi tôi khống chế không được trở nên thô bạo, cô ấy kéo tôi lại, cũng thay tôi thừa nhận một dao trí mạng.
Một khắc đó, tôi muốn đi cùng cô ấy, nếu cấp cứu thất bại, tôi sẽ theo cô ấy.
Trời cao vẫn chiếu cố tôi, cô ấy không có việc gì.
Lúc tôi cầu hôn cô ấy, biết rõ chúng tôi đã xác định quan hệ, nhưng tôi vẫn rất thấp thỏm.
Tôi không sợ cô ấy từ chối tôi, chỉ sợ cô ấy không cho tôi cơ hội.
Cuối cùng, cô ấy tiếp nhận rồi.
Tôi nở nụ cười toả nắng nhất, chỉ muốn cho cô ấy thấy.
Ngày tháng sau này, có em bầu bạn, đã đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.