Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 37: Đồ Nhi, Tới Tu Tiên (37)




Edit: Ochibi
“Mọi người bảo vệ tốt bản thân, đi mau!” Tề Viện ra lệnh, chúng đệ tử vội vàng lên theo.
Sương đen dần dần tới gần, mang theo mùi tanh và xú vị nồng đậm, Lăng Thanh Huyền nhìn chằm chằm trong chốc lát, cùng Mộ Lâm rời đi.
“Kia rốt cuộc là thứ gì? Quá quỷ dị!”
Đoàn người chạy tới mặt sau cục đá, thấy sương đen kia không tới, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Bị cái kia dính vào, cũng sẽ trở nên giống người trong thôn sao?”
Đây không phải ôn dịch, thật rõ ràng là thứ có liên quan đến yêu ma, sắc mặt bọn họ khó coi, nhìn Tề Viện, hy vọng nàng ta ra chủ ý, hiện tại bọn họ đều không đến gần được thứ kia.
【 Không ổn rồi, ký chủ, vai ác đang tiếp cận ma khí. 】
ZZ đột nhiên nhắc nhở, Lăng Thanh Huyền ngự kiếm muốn đi, mấy hài tử này chỉ cần không tới gần thứ kia, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng phải giải quyết chuyện tiểu gia hỏa kia rồi mới quay lại được.
Nhưng Tề Viện không suy nghĩ như vậy, nàng ta châm chọc nói: “Như thế nào, Lăng trưởng lão đang muốn lâm trận bỏ chạy sao?”
“Sư phụ?” Mộ Lâm cũng không rõ nàng tại sao đột nhiên ngự kiếm.
“Tùy các ngươi nghĩ như thế nào.” Lăng Thanh Huyền dặn dò trước khi đi, “Không muốn chết thì đừng tới gần thứ kia.”
“Lăng trưởng lão, ngươi thật cứ như vậy mà đi? Ngươi không màng an nguy của chúng ta sao?” Tề Viện thêm mắm thêm muối nói, lại nói thầm vài câu.
“Nàng ta, nàng ta thật đúng là chỉ lo cho mỗi bản thân, trước kia ta thế nào không phát hiện Lăng trưởng lão là cái dạng người này, mệt ta vẫn luôn kính ngưỡng nàng ta!”
“Mặc kệ chúng ta còn chưa tính, đệ tử thân truyền cũng mặc kệ, nàng ta thật đúng là tham sống sợ chết.”
Mộ Lâm quát bảo ngưng lại, “Quản miệng các ngươi cho tốt, sư phụ ta không phải người các ngươi có thể chửi bới.”
“Nàng ta cũng ném ngươi xuống rồi, ngươi còn giúp nàng ta nói chuyện, ngu muội!”
Thấy bộ dáng bọn họ muốn ầm ĩ lên, Tề Viện trấn an mọi người, sau đó lôi kéo Mộ Lâm âm thầm nói: “Tỷ mới vừa thấy Phong Giác, đệ nói xem có phải Lăng trưởng lão muốn đi tìm hắn hay không?”
Mộ Lâm giúp Lăng Thanh Huyền nói chuyện, Tề Viện vốn là không vui, thấy hắn còn lo lắng Lăng Thanh Huyền, càng thêm tức giận.
Nhưng mà cũng không có gì, nàng ta đã chuẩn bị một phần đại lễ cho Lăng Thanh Huyền, dưới chân núi này có một chỗ sơn động phong ấn ma khí tà ác, thích nhất người linh lực thâm hậu như Lăng Thanh Huyền, dù cho Lăng Thanh Huyền may mắn chạy ra, cũng sẽ bị thương.
Hiên tại nàng dẫn oán khí các đệ tử ra, chờ lát nữa cũng không ai cứu nàng.
Mà Phong Giác, nàng ta đã đoán được hắn sẽ theo tới, quả thực là tính xấu không đổi.
“Hắn theo tới?” Mộ Lâm thần sắc trầm trọng, sư phụ thật đi tìm hắn sao?
……
Trong sơn động đen nhánh, Phong Giác mở con ngươi.
Khi sương đen tiến đến, hắn cũng đào tẩu theo, nhưng trên đường ý thức bị gián đoạn, chờ lúc tỉnh lại, hắn đã ở trong cái hoàn cảnh đen như mực này.
Âm thanh lác đác lưa thưa truyền đến, hắn cầm linh kiếm trầm giọng, “Ai?”
Bức bách uy áp vô hình, có một âm thanh vọng ở trong đầu.
[ Biết vì sao ngươi không chiếm được tâm nàng không? Bởi vì ngươi quá yếu, không có thực lực, ai sẽ thích ngươi? ]
[ Giống như Mộ Lâm, hắn thiên tư ưu việt, hiện còn tới môn hạ của nàng, về sau, nàng thuộc về Mộ Lâm, ngươi cái gì cũng không phải. ]
[ Mạnh hơn đi, chỉ cần ngươi mạnh hơn, nàng mới có thể cúi đầu xưng thần với ngươi. ]
Phong Giác che lỗ tai lại, “Câm miệng!”
Tiếng hắn rống giận quanh quẩn trong sơn động, giơ linh kiếm, hắn vung trảm phía trước, nhưng sơn động này tựa như một con đường không có điểm cuối, hắn không ra ngoài được.
[ Đều bởi vì nguyên nhân do ngươi, mới chắp tay nhường nàng cho người, ngươi là phế vật vô dụng! ]
“Ta không phải! Không phải ta! Rõ ràng ta mới là người thắng lợi, ta không yếu, nàng vốn chính là sư phụ ta, không phải người khác, ta sẽ không nhường cho người khác!”
Phong giác không biết chính mình đang nói cái gì, trong lúc nói năng lộn xộn, một cổ hắc khí đánh vào trên người hắn.
[ Quy thuận ma đạo của ta, ta sẽ khiến ngươi mạnh hơn ngay. ]
[ Ngươi sẽ trở nên lợi hại hơn nàng, chặt chẽ nắm giữ nàng trong lòng bàn tay. ]
Loại kỹ xảo mê hoặc nhân tâm này, Phong Giác cũng từng nhìn thấy trong sách, hắn biết mình không thể tin, nhưng mà trong đầu xuất hiện các loại hình ảnh Mộ Lâm cùng Lăng Thanh Huyền thân mật tiếp xúc.
Nàng tự tay chỉ đạo hắn ta, giúp hắn ta khâu vá quần áo, cùng hắn ta hôn môi, nắm lấy tay hắn ta, hắn ta và nàng, sóng vai đi tới……
“A ——!”
Vừa nghĩ đến hết thảy mình có được đều sẽ trở thành của người khác, đầu Phong Giác sắp nổ tung, hắn vung kiếm loạn xạ, kiếm kia cũng không biết ném đi đâu rồi, trên tay còn bị va va đập đập, máu tươi thấm ra bị hắc khí hấp thu, trong mắt sắc bén của Phong Giác hiện lên ánh sáng màu đen.
Lăng Thanh Huyền tìm được Phong Giác ở một chỗ sơn động, hắn nằm trên đất hơi thở yếu ớt, trên người có không ít vết thương nhỏ vụn.
Thân thể này thật dễ gây chuyện, sau khi Lăng Thanh Huyền giúp hắn chữa thương, thì đưa hắn về Huyền Thanh điện.
Kết giới núi Huyền Thanh dao động một chút, nàng không nhận thấy được khác thường khác, ZZ cũng không báo trị số gì, nàng lại về tới thôn trang kia.
Lúc này Tề Viện không có chiến thuật chỉ huy, các đệ tử đều bị vây bên trong sương đen.
Bọn họ đáng lẽ đợi ở phía sau cục đá, đột nhiên nghe thấy có tiếng hài tử kêu, mấy người nhìn Tề Viện, hy vọng nàng ta có thể ra quyết định, tại thời khắc mấu chốt như vậy, Tề Viện tự nhiên là động thân mà ra, dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, nàng ta cùng Mộ Lâm ra ngoài nhìn xem tình hình.
Hai người thấy một tiểu hài tử ngồi khóc dưới đất, xung quanh không có người lớn, Tề Viện liền để cho bọn họ cùng nhau nhìn xem nàng ta chiếu cố hài tử như thế nào.
Không nghĩ lúc này mùi máu tươi dày đặc vọt tới, cách đó không xa có mấy thôn dân động tác vặn vẹo đi đến, trên tay bọn họ còn cầm gà vịt sống mà gặm.
‘ Những thôn dân đó, đều không ăn đồ ăn bình thường. ’
Khuôn mặt bọn họ cứng đờ, mặt phiếm hắc khí, tròng mắt màu đen nhìn bọn hắn chằm chằm, hàm răng dính máu cười toe toét.
‘ Nghe nói bệnh này sẽ lây bệnh, dính vào không cứu được. ’
Bên tai là những gì bọn họ thảo luận lúc trước về tin đồn, lúc này thấy những cảnh tượng đó, các đệ tử nhát gan sợ tới mức hồn phi phách tán, trực tiếp tránh phía sau Tề Viện và Mộ Lâm.
“Sư tỷ! Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ.”
Bước chân Tề Viện ngăn không được mà phát run, tay hài tử mà nàng ta nắm rét lạnh thấu xương, cúi đầu vừa thấy, nơi nào là hài tử, rõ ràng cũng là quái vật, nàng ta vội vàng ném ra.
Hài tử hu hu khóc thê thảm, những người lớn đó nhanh chóng tụ tập hướng bên này.
“A! Chạy mau!” Chúng đệ tử kinh hoảng thất thố,” Tề Viện sư tỷ! Cứu mạng với! “
Tốt xấu gì cũng là đệ tử Càn Khôn Môn, như thế nào có thể chật vật như vậy, Mộ Lâm gọi ra linh kiếm, xung phong chạy lên phía trước.
Chỉ là lúc kiếm chém tới bọn họ, nháy mắt tuôn ra máu, máu tươi dính vào trên quần áo Mộ Lâm, hắn vội vàng cởi áo ngoài ra, quần áo kia nhanh chóng bị màu đen ăn mòn, phát ra mùi tanh tưởi.
“Trời ạ, máu bọn họ cũng không thể chạm vào!” Các đệ tử không thể không gia nhập chiến đấu, chỉ là trận chiến này, căn bản trốn không thoát, những quái vật đó đã chặn đường ra.
“Ngự kiếm!” sắc mặt Tề Viện ngưng trọng mở miệng.
Bọn họ sôi nổi ngự kiếm đào tẩu, chỉ là đệ tử đầu tiên hướng lên trên, lập tức rơi xuống dưới, thân thể hắn run rẩy vài lần, theo sau hai mắt vừa mở ra, biến thành mắt đen.
“Hắn, hắn bị lây bệnh!”
“Bên trên cũng có sương đen, không thể đụng vào, mau xuống dưới đi.”
29/2/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.