Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 244: Huyết bộc, ngươi thật ngọt (26)




Tốc độ may quần áo của ZZ đúng là đỉnh của chóp, chỉ mới hai ngày đã hoàn thành.
Lăng Thanh Huyền thật nghi ngờ trước khi trở thành heo, nó là một thợ may.
【...】Nó thật sự chỉ là một bé heo mà thôi!
Lấy màu đen làm chủ đạo, chỉ vàng sang trọng lượn quanh các góc thành hoa văn dây leo, bên cổ áo thêu hoa tường vi trắng.
Ống tay áo có nút thắt lấp lánh như kim cương, cũng không biết ZZ lấy ở đâu ra.
Âu phục nam giới được nó thiết kế thành độc nhất vô nhị, nhưng lại vô cùng phù hợp với dáng người Dạ Mộc.
Bên trong là áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là âu phục ZZ  đích thân may, Lăng Thanh Huyền cảm thấy tiểu gia hỏa của nàng càng điển trai hơn.
"Đây là...?" Dạ Mộc nhìn chính mình trong gương. Âu phục tô đậm thêm khí chất nửa thanh triệt nửa âm u của hắn, toàn thân toát lên vẻ thần bí lại sang trọng.


Lăng Thanh Huyền mặc váy đỏ đen, hoa văn bụi gai cùng hoa hồng quấn quanh. Một dải lụa đỏ cột quanh chiếc cổ duyên dáng.
"Thiết kế riêng. Rất hợp."
Lăng Thanh Huyền duỗi tay giúp hắn vuốt phẳng nếp uốn, bị Lợi Sâm đứng một bên thu hết vào tầm mắt, gương mặt lộ vẻ âm tàn.
"Nữ vương, hắn chỉ là một huyết bộc, thân phận thấp kém, không xứng mặc loại trang phục này đứng cạnh ngài."
Hai người đứng trước gương, mặc trang phục gần như kiểu dáng tình nhân, đặc biệt xứng đôi, rồi lại làm người ta nhịn không được muốn ác độc chia rẽ họ.
"Hắn không xứng, ngươi xứng?" Lăng Thanh Huyền liếc gã một cái: "Lợi Sâm, nơi này không thiếu quản gia."
Để tránh gương mặt co giật bị trông thấy, Lợi Sâm bụm mặt, nói xin lỗi rồi lui xuống.
"Thân ái." Dạ Mộc cười ôm lấy tay nàng, cúi đầu hôn lên má nàng một cái.


Nụ hôn đó nhẹ nhàng như lông vũ phớt qua, Lăng Thanh Huyền nhìn hắn: "Sao vậy?"
Dạ Mộc đưa tay: "Cà vạt, không biết thắt."
Cái này cũng không biết, ngươi có phải đàn ông hay không?!
Lăng Thanh Huyền nhận lấy cà vạt, Lợi Sâm liền tiến đến: "Loại chuyện vặt vãnh này, để ta làm là được."
Lăng Thanh Huyền nghiêng người né tránh, tùy tiện thắt một nút kết.
【......】Ký chủ, ngươi làm ơn nghiêm  túc tí được không? Thắt cái kiểu gì vậy hả?
Lợi Sâm: ...
Dạ Mộc: ...Nàng dâu muốn siết chết hắn?
Dạ Mộc nới lỏng cà vạt, cong môi cười, đi theo phía sau Lăng Thanh Huyền.
Cỗ xe sang trọng được bảo mã kéo, Lợi Sâm ngồi phía trước, cùng mã phu điều khiển ngựa. Trong xe ngựa, lung la lung lay, Lăng Thanh Huyền nhắm mắt dưỡng thần.
"Thân ái."
Dạ Mộc kêu một tiếng, Lăng Thanh Huyền xem như không nghe thấy.


Xuất phát lúc hoàng hôn, đến được chỗ của phu nhân Khải Cát Nhĩ thì trời đã tối muộn, nàng phải tranh thủ ngủ bù, nếu không lát nữa sẽ buồn ngủ.
"Thân ái."
Liên tục kêu hai tiếng, Lăng Thanh Huyền đều không để ý, Dạ Mộc từ đối diện chuyển sang ngồi cạnh nàng, vươn tay kéo nàng gối đầu lên vai hắn.
"Mệt thì dựa vào ta mà nghỉ."
Nàng cọ qua cọ lại, tìm một vị trí thoải mái mà dựa.
Dạ Mộc ôm lấy nàng, trong lòng cảm thấy thỏa mãn. Đồng thời, đáy mắt hắn cũng trở nên u ám, nghĩ đến buổi tiệc của Huyết tộc đêm nay.
_______________________________________________________________________________
Cung điện của Khải Cát Nhĩ, gọi là một tòa thành cũng không phải nói quá. Bên ngoài được khảm kim cương cùng đá quý, lộ ra vẻ phù hoa.
Ngoài cửa lớn, người hầu mặc đồng phục đặc chế màu đỏ xếp thành hai hàng dài hơn mười mấy mét, khom lưng hành lễ với khách quý.
Phu nhân Khải Cát Nhĩ mặc lễ phục đỏ như máu, lộ ra bờ vai ngọc ngà, cổ xẻ sâu đến ngực, trên tai đeo một viên bảo thạch cực lớn, khiến người thấy phải trầm trồ. 
Dáng người mụ thướt tha, chỉ cần đứng một chỗ cũng không ngừng có Huyết tộc đến vấn an, vươn tay muốn hôn hành lễ.
Mụ cự tuyệt tất cả, đôi môi đỏ rực cong lên thành một nụ cười đầy thích thú.
"Phu nhân Khải Cát Nhĩ, cảm ơn lời mời của ngài. Đêm nay, ngài như một vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, mỹ lệ chói mắt."
"Phu nhân Khải Cát Nhĩ, ngài làm cho tim ta cũng phải rung động. Ôi, ngài mới đẹp làm sao!"
Khải Cát Nhĩ ngẩng đầu, hưởng thụ những lời xua nịnh.
Vó ngựa lộc cộc, cỗ xe quý phái dừng lại. Lợi Sâm xuống xe, mở cửa xe, đưa tay lên, muốn đỡ người bên trong xe xuống.
"Khí tức này, thật mạnh!"
"Đó không phải Lợi Sâm sao? Một quản gia Huyết tộc thuần khiết cao quý, trong xe là... nữ vương Lâm Đạt!"
Huyết tộc đứng cạnh Khải Cát Nhĩ, cùng tất cả Huyết tộc khác đều ngoái nhìn, không ai không mong  chờ người trong xe bước xuống.
Khải Cát Nhĩ cũng nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa kia, đáy mắt đầy điên cuồng, khát máu.
Cái danh nữ vương đại nhân này, có thuộc về nữ nhân kia hay không, còn chưa chắc đâu.
Chúng Huyết tộc chờ mong, lại thấy Lợi Sâm đổi sắc mặt, rụt tay lại.
Chiếc chân thon dài, thẳng tắp bước ra, thiếu niên mặc trang phục quý phái, tao nhã được thiết kế riêng xuất hiện trước mặt mọi người, như thiên sứ thánh khiết bất khả xâm phạm.
"Nhân loại? Sao lại có một thiếu niên xinh đẹp như vậy chứ? Hắn là huyết bộc sao?"
"Thơm quá! Máu của hắn thơm quá ~"
"Ta muốn cắn hắn. Hương vị của hắn nhất định ngon vô cùng!"
Có vài Huyết tộc thậm chí đã lộ ra răng nanh bén nhọn.
Uống máu nhân loại thời gian dài như vậy, là thượng đẳng hay hạ đẳng cũng có thể phân biệt được. Máu của nhân loại này, vừa ngửi đã biết vô cùng thơm ngọt.
Hơn xa những nhân loại bọn họ từng nhấm nháp.
Chân bọn họ khẽ động, tựa như muốn xông lên phía trước.
Khải Cát Nhĩ hơi giật chóp mũi, chớp đôi mi cong vút như quạt hương bồ, ưỡn ẹo thân thể, nhìn thiếu niên kia, khẽ liếm môi son.
Mùi vị không tệ, thật muốn nhìn dáng vẻ của hắn lúc cúi đầu xưng thần.
"Thân ái."
Sắc trời tối tăm, ánh trăng sáng rọi, thiếu niên hơi ngẩng đầu, cong lưng đầy duyên dáng và tao nhã, ngón tay thon dài, trắng nõn, không chút tì vết đưa vào trong xe.
Giọng hắn êm tai đến cực độ, làm người nghe hận không thể kề tai đến gần.
Từ trong xe ngựa, một cánh tay nhỏ nhắn, trắng như tuyết vươn ra, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay hắn.
Lễ phục tinh xảo, gương mặt nhỏ cao quý, xinh đẹp lại lạnh lẽo, phối hợp với khí chất làm người hít thở không thông.
Nữ vương Huyết tộc giáng lâm, khiến tất cả Huyết tộc có mặt quỳ bái.
"Nữ vương đại nhân!"
"Lâm Đạt nữ vương!"
Lấy nàng làm trung tâm, một dòng khí khuếch tán ra. Nhóm Huyết tộc đầu tóc hơi rối, dán mắt vào nền đất, không dám nhìn nàng.
Mấy Huyết tộc vừa rồi nói muốn hút máu Dạ Mộc, vừa quỳ đến nửa đường đã biến thành khói đen, tử vong.
Vẻ mặt Khải Cát Nhĩ vốn còn nhẹ nhõm, nhưng tại giờ khắc này, sắc mặt cứng lại, thân mình không khống chế được mà quỳ rạp xuống đất.
Lễ phục mỹ lệ, tinh xảo lấm lem bụi đất, mụ phẫn nộ, trên thân lại như bị ngàn cân đè nặng, không cách nào dậy nổi.
Nữ nhân đáng chết đó!
Tiếng giày da cộc cộc, bước trên mặt đất, lại như gõ vào lòng mỗi người.
Lăng Thanh Huyền dắt tay Dạ Mộc, từng bước một đi đến trước mặt Khải Cát Nhĩ.
"Thật không ngờ Khải Cát Nhĩ ngươi sẽ hành đại lễ với ta như vậy đó."
Tiếng nói lạnh lẽ, như băng sương nện vào mặt mụ.
Khải Cát Nhĩ cắn răng, ngước mắt, nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trong mắt Lăng Thanh Huyền, lộ ra răng nanh.
Gương mặt tao nhã của mụ trở nên dữ tợn.
"Cung nghênh nữ vương đại nhân!" Mụ gằn từng tiếng.
Không ngờ thực lực của nữ nhân này lài cao đến vậy.
Rõ ràng nàng thức tỉnh còn muộn hơn mụ mấy năm.
Lăng Thanh Huyền dẫn theo Dạ Mộc đi vòng qua mụ: "Cẩn thận đôi mắt của người. Đừng nhìn chằm chằm vào huyết bộc của ta."
Giọng điệu kia như thể muốn lập tức móc mắt của mụ ra vậy.
Khải Cát Nhĩ cảm ứng một chút liền biết, nàng muốn khống chế Dạ Mộc.
Lăng Thanh Huyền nói dứt câu, Khải Cát Nhĩ run chân, lảo đảo một cái, lại chật vật quỳ rạp trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.