Ác ý kia thật sự quá rõ ràng.
Dạ Mộc không đáp lại, cầm sách trở về phòng.
Căn phòng đầy yên tĩnh, hệt như một ngục giam kín mít, còn hắn là tù nhân, bị nhốt ở nơi này, vĩnh viễn không có tự do.
Dựa vào nữ vương thật sự là lựa chọn chính xác nhất của hắn sao?
Nắm thẻ kẹp sách tuyệt đẹp kia trong tay, hắn bỏ vào ngăn tủ, khóa lại.
Sau nửa đêm, toàn bộ cung điện vẫn đèn đuốc sáng trưng. Phòng của Dạ Mộc đã tắt đèn, hắn đang thiu thiu ngủ, chợt cảm thấy giường lún xuống.
Hắn ngủ không sâu, vừa có động tĩnh liền tỉnh giấc.
Đôi mắt hổ phách chớp vài cái, nhìn chằm chằm vào người vừa mới trở về, đang lén leo lên giường hắn.
"Còn chưa ngủ à?"
Cảm nhận được hơi thở lạnh như băng của nàng, Dạ Mộc ôm nàng vào lòng: "Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?"
Suốt buổi hội nghị, Lăng Thanh Huyền ngồi ở chủ vị, ngáp lấy ngáp để.
Không phải nàng tắc trách mà vì giờ giấc sinh hoạt của nàng đã điều chỉnh cho trùng với Dạ Mộc. Hội nghị thâu đêm là cái quỷ gì vậy chứ!
Một đám Huyết tộc báo cáo việc dạo gần đây huyết liệp trở nên càn rỡ và nguồn cung ứng nhân loại giảm đi, muốn Lăng Thanh Huyền nghĩ biện pháp.
Lăng Thanh Huyền bèn trả lời: Nàng muốn thiết lập hiệp ước hòa bình cùng nhân loại.
Đề nghị này chọc giận cả đoàn thể, nhóm Huyết tộc dĩ nhiên không đồng ý.
Nhưng không tán thành thì sao chứ? Có thể trở mặt với Lăng Thanh Huyền à?
Bọn họ đánh không lại mới buồn.
Hội nghị tiến hành được một nửa, Lăng Thanh Huyền đứng bật dậy, làm cả phòng sợ tới mức không dám tranh luận nữa.
Lăng Thanh Huyền để lại một câu rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nghĩ đến việc bị bỏ đói thời gian thật dài, Lăng Thanh Huyền quyết định lén lút đi xin tí máu.
Nàng ở ngay trước mặt Dạ Mộc cởi chỉ còn một lớp váy mỏng, Dạ Mộc nhìn mãi cũng thành quen.
Lăng Thanh Huyền xốc chăn lên, chui vào.
Thân thể nàng chẳng khác nào khối băng, Dạ Mộc ôm lấy nàng, đột nhiên hỏi: "Muốn cắn ta không?"
Hơi thở của thiếu niên phả ngay đỉnh đầu, Lăng Thanh Huyền ngước mắt nhìn hắn.
Quoa, tiểu giả hỏa cuối cùng cũng chịu cho nàng cắn rồi à?
Không đúng, nói không chừng là bẫy.
Nàng mà gật đầu, tiểu gia hỏa sẽ nghĩ nàng là một Huyết tộc không khống chế được du͙ƈ vọиɠ của mình.
Thế là sau một hồi cân nhắc, nàng trả lời: "Không muốn."
"Vậy ngủ đi." Trong đêm tối, đôi mắt Dạ Mộc lập lòe đốm sáng, hô hấp dần dần bình ổn.
Lăng Thanh Huyền vốn nên ngủ say chợt mở bừng mắt, thuần thục cầm lấy ngón tay Dạ Mộc, cắn một cái.
Cảm thấy ngày tháng làm quỷ hút máu, chỉ có thể dựa vào tiểu gia hỏa mà sống qua ngày.
_______________________________________________________________________________
Buổi sáng, Lăng Thanh Huyền vẻ mặt bình tĩnh rời giường, tạm biệt Dạ Mộc sau đó về phòng thay quần áo.
"Nữ vương Lâm Đạt?" Giọng nói trong trẻo của thiếu từ bên cạnh vang lên.
Lăng Thanh Huyền ngoảnh mặt sang, thấy bộ dạng nhẹ nhàng, khoan khoái của Á Khắc.
"Hử?"
"Buổi sáng tốt lành. Ngài đói bụng chưa?"
Á Khắc ngày nào cũng mặc loại trang phục rộng thùng thình, phô bày mảng lớn da thịt đẹp mắt nơi cổ.
Cổ cùng xương quai xanh lộ hẳn ra sẽ khơi dậy du͙ƈ vọиɠ của Huyết tộc.
"Tàm tạm." Tối qua hút trộm máu của tiểu gia hỏa, bây giờ cũng không đói lắm.
Á Khắc đưa ngón tay lên môi, khẽ cắn. Y nghiêng đầu lộ ra chiếc cổ duyên dáng, huyết dịch trong thân thể tràn trề sức sống xuyên thấu qua da thịt mà tản mát ra ngoài.
"Muốn hưởng dụng ta không, nữ vương?"
Lăng Thanh Huyền chớp mắt vài cái, đồng tử đỏ tươi hết sức tỉnh táo. Hoàn toàn không bị dụ hoặc.
Hai người đứng ngay trước cửa Dạ Mộc, chỉ vài giây sau, cửa bị kéo ra.
Mái tóc đen của hắn hơi lộn xộn, còn có vài sợi vểnh lên. Hắn thở hổn hển, trong thấy thiếu niên tóc vàng kéo quần áo, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn hắn.
"Ây cha, chẳng trách nữ vương không muốn hút máu của ta, hóa ra vừa mới uống của Dạ Mộc ca xong."
Dạ Mộc vô thức đưa tay sờ lên cổ, nhưng trên cổ bóng loáng, không chút dấu vết.
"Chào buổi sáng, Dạ Mộc ca, ngươi vừa mới rời giường à?"
Dạ Mộc cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao nữa.
Nghe thấy lời của hai người bên ngoài, hắn lập tức vọt thẳng tới mở cửa ra.
Hắn vẫn luôn không để nàng cắn, thế nhưng nàng đã từng nói chỉ muốn cắn mình hắn.
Hiện tại xuất hiện một thiếu niên khác, trong lòng hắn có chút hốt hoảng.
"Chào buổi sáng." Hắn trầm giọng, lui lại một bước, lần nữa đóng cửa lại.
Quyền quyết định là của nàng, chẳng lẽ hắn còn có thể ngăn cản nàng sao?
Dạ Mộc nắm chặt then cửa không buông tay.
Hắn mím môi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cửa mở ra, bên ngoài chỉ còn lại Lăng Thanh Huyền: "Lâm Đạt, có chuyện gì?"
"Mang giày vào."
Nàng chỉ là muốn nói câu này. Nói xong, nàng liền bỏ đi.
Dạ Mộc cúi đầu, hắn quả thật không mang giày.
Chỉ đơn giản một câu nhưng đáy lòng hắn lại có chút ấm áp là cớ làm sao thế này?
Tại bàn ăn.
Lăng Thanh Huyền ngồi ở chủ vị, uống hồng trà, lật sách. Á Khắc ngồi bên cạnh, Dạ Mộc vẫn như cũ ngồi đối diện.
Hai nhân loại dùng bữa sáng, nàng chỉ tới góp vui.
Dạ Mộc vừa cầm muỗng lên, thấy một tay Á Khắc duỗi xuống dưới bàn.
Động tác của hắn sựng lại, không còn thấy ngon miệng nữa.
Lăng Thanh Huyền thổi nhẹ khói trên mặt nước trà, vừa định nhấp một hớp, liếc thấy thiếu niên bên cạnh bắt đầu lộn xộn.
Á Khắc vươn tay qua, muốn đụng vào chân nàng. Nàng đặt chén trà xuống, cũng thả tay xuống dưới bàn.
Tương tác giữa hai người bị Dạ Mộc thu hết vào tầm mắt.
Hắn siết chặt cán muỗng, lòng bàn tay trắng bệch. Hắn không nhìn thấy cảnh dưới bàn nhưng hắn tưởng tượng ra được. Hai người hẳn là đang mười ngón đan xen, quấn quít lấy nhau.
"Ư..." Á Khắc khẽ kêu một tiếng, chân mày xinh đẹp nhăn lại. Thế nhưng biểu tình kia rơi vào mắt Dạ Mộc lại biến thành suиɠ sướиɠ, hưởng thụ.
Hắn không nhìn tiếp được nữa, vùi đầu ăn cháo.
Lăng Thanh Huyền dùng muỗng khuấy trà gõ lên bàn tay không quy củ kia một cái.
Nàng không ngờ Á Khắc sẽ phát ra âm thanh mập mờ như vậy.
Lớp trẻ thời nay thật là. Ái chà chà.
【Ký chủ, nhân vật phản diện hình như ghen rồi. Ngươi cách xa tên râu ria đó ra một chút đi.】
Lăng Thanh Huyền thu tay lại, đặt lên bàn. Nàng tiếp tục lật sách, chỉ cho Á Khắc một ánh mắt cảnh cáo.
Thăm dò một phen, Á Khắc biết nàng không thích nên không có tiếp tục.
Ngày tháng làm quỷ hút máu cũng khá nhàn rỗi.
Nhất là thời điểm ban ngày, không có Huyết tộc nào đến làm ầm ĩ.
Chỉ là nhìn cái miệng lải nhải không ngừng của Á Khắc, Lăng Thanh Huyền liền muốn ném y ra khỏi cung điện.
"Nữ vương, hoa hồng đỏ cùng tường vi trắng, ngài thích loại nào?"
Lăng Thanh Huyền lạnh mặt.
"Nữ vương, ngài thích hưởng dụng máu tươi vào giờ nào nhất?"
Lăng Thanh Huyền lạnh mặt.
"Nữ vương, tại sao..."
Lăng Thanh Huyền chụp bàn: "Ngươi rảnh lắm phải không?"
Á Khắc nở một nụ cười hồn nhiên: "Bởi vì ta tồn tại chính là để cung cấp máu tươi cho nữ vương nha."
Kỳ quái.
Đứa nhỏ này quá kỳ quái.
Khổ nỗi y không xuất hiện trong cốt truyện gốc nên Lăng Thanh Huyền cũng không đoán được y sắp tới sẽ ra chiêu gì.
Dạ Mộc nằm ở thảm cỏ cách đó không xa, nghe rõ từng câu từng chữ của hai người họ.
Á Khắc muốn dùng phương thức trực tiếp tìm hiểu về Lăng Thanh Huyền.
Thật ra hắn cũng muốn hiểu thêm về nàng, chỉ là...
Hắn không cởi mở được như Á Khắc.
Lăng Thanh Huyền đuổi Á Khắc đi, ngồi xuống cạnh Dạ Mộc: "Dạo này sao trông ngươi không có chút tinh thần nào hết vậy?"
Ngày nào nàng cũng tận lực khống chế, không hút quá nhiều máu, hắn sao lại ỉu xỉu thế này?