Giá lạnh rét buốt, cái lạnh như thâm nhập vào xương tủy tất cả mọi người.
Kiệt Đặc ôm cánh tay bị gãy, được thuộc hạ đỡ lên.
"Nữ vương Lâm Đạt!"
Ông ta cùng những Huyết tộc khác quỳ một chân xuống.
Thực lực của nữ vương trong lòng bọn họ đều rõ ràng, nếu không thì cớ gì bọn họ phải tranh nhau lập công đến sứt đầu mẻ trán chỉ để cầu một giọt máu của nàng làm phần thưởng.
Kiệt Đặc đau mà không dám kêu.
Đã đến nước này, ông ta còn gì mà chưa hiểu nữa chứ.
Nhân loại kia là huyết bộc của nữ vương, và bọn họ vừa mạo phạm hắn một cách triệt để.
"Nữ vương, nghe ta giải thích. Ta không biết nhân loại này là huyết bộc của ngài. Hơn nữa, ý định của ta vốn là muốn bắt hắn để dâng lên cho ngài."
Lăng Thanh Huyền không muốn nghe giải thích. Đôi đồng tử đỏ tươi lạnh lùng, ngạo mạn của nàng nhìn xuống từ trên cao, toàn thân khí thế sắc bén, đầy nguy hiểm.
Huyết tộc vốn sinh tồn dựa vào việc hút máu nhân loại. Máu của đồng loại tuy có thể ức chế cơn đói nhưng không phải biện pháp lâu dài.
Dân cư của thôn trang này tương đối nhiều, nếu như từ bỏ sẽ tổn thất rất lớn.
Nhưng mà...
Kiệt Đặc cúi đầu, thở dài: "... Dạ, nữ vương."
"Đứng lên đi."
Quỳ lạy quy mô lớn như vậy thật khiến nàng trông cứ như ác bá.
Kiệt Đặc cùng thuộc hạ đứng dậy: "Nữ vương, chuyện hôm nay là ta không đúng. Ngày khác nhất định sẽ đến tạ lỗi."
Bọn họ muốn gấp rút rời khỏi, bị Lăng Thanh Huyền gọi lại.
"Trả viên đạn lại đây."
Viên đạn Dạ Mộc bắn ra lúc nãy vẫn còn trên người Kiệt Đặc, lấy về có thể dùng thêm lần nữa, không thể lãng phí.
Lăng Thanh Huyền còn chưa tiến lên động thủ, Kiệt Đặc đã cắn răng, moi viên đạn còn đẫm máu tươi, cung kính dâng đến trước mặt nàng.
"Nữ vương, bọn ta có thể đi được chưa?"
"Ừ."
Lăng Thanh Huyền dùng khăn tay lay sạch viên đạn, ngoái đầu nhìn lại, đưa cho Dạ Mộc.
Thiếu niên tóc hơi rối, đứng như trời trồng, biểu tình phức tạp, cau mày nhận lấy viên đạn.
"Trời tối rồi, để ta đưa người đến cửa thôn rồi sẽ về ngay."
Tiểu gia hỏa vừa đẹp vừa thơm, trời biết lát nữa có xuất hiện Huyết tộc nào nữa không, nàng lại phải cứu thêm chuyến nữa thì phiền lắm.
Dạ Mộc cầm súng: "Ngươi vẫn luôn đi theo ta sao?"
Lăng Thanh Huyền vẻ mặt đứng đắn: "Không có, ta đi ngang qua."
Dạ Mộc thuyết phục chính mình, nhờ có nàng xuất hiện, hắn mới có thể sống sót, không cần thiết phải miệt mài truy vấn những chuyện đó.
Dạ Mộc nhìn lông vũ và lá cây trên tóc nàng, duỗi tay giúp nàng gỡ xuống.
"Đi thôi."
Dạ Mộc đồng ý để nàng đi cùng mình.
Bóng của hai người in xuống mặt đường nhưng trước sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
Lăng Thanh Huyền nhìn mũi chân, thỉnh thoảng lại liếc qua bàn tay đang đong đưa của hắn.
Muốn dắt tay.
Khoảng cách giữa hai người bị kéo gần lại, mu bàn tay ngẫu nhiên cọ qua nhau một chút.
Dạ Mộc nhìn thẳng phía trước, tâm trí lại không biết đã bay tới phương nào.
Tại lần thứ n hai bàn tay chạm vào nhau, thiếu niên nắm lấy tay nàng.
Hắn không được tự nhiên mà nói: "Đường trơn, cẩn thận một chút."
"Ừ!"
Bước chân hai người cùng nhịp, đi đến cửa thôn, Đại Hoàng trông thấy họ liền điên cuồng vẫy đuôi.
Lăng Thanh Huyền bắt đầu tìm tòi trong không gian.
【 Ký chủ, van xin ngươi đừng móc xương người ra nha. Coi chừng dọa nhân vật phản diện sợ bây giờ! 】
Lăng Thanh Huyền ném ra một khúc xương, ZZ nhìn một chút, thở phào nhẹ nhõm. Cũng may không phải.
Nhìn thái độ thân mật của Đại Hoàng đối với Lăng Thanh Huyền, Dạ Mộc lại tin lời nàng lúc trước thêm một phần.
Có lẽ nàng thật sự đang bảo hộ cho thôn làng.
"Đến rồi, ngươi vào đi." Lăng Thanh Huyền buông tay hắn ra, Dạ Mộc cảm thấy trong lòng có chút trống vắng.
"Còn ngươi?"
"Ta quay về."
Nàng không chút do dự xoay người, Dạ Mộc giữ chặt lấy tay nàng.
Đây là hành động bản năng, Dạ Mộc cũng không biết mình đang muốn gì.
"Sao vậy?"
"Hay... Hay là vào trong ngồi một lát đi?"
Nàng đối đãi với hắn rất tốt nhưng hắn thì chưa từng biểu hiện chút thiện chí nào với nàng.
Dạ Mộc muốn thử xem, có phải nàng thật sự khác biệt với những Huyết tộc khác hay không.
Vào giờ này, hầu hết thôn dân đều đang ăn cơm chiều, mùi cơm chín bay ra từ mỗi căn nhà tranh nhỏ bé.
Dạ Mộc không có ý định kinh động người khác, lặng lẽ đưa Lăng Thanh Huyền hướng đến nhà thôn trưởng.
Mẫu thân của hắn đang bưng canh rau dại, nhìn thấy con trai nhà mình đột ngột xuất hiện ở cửa chính, vui mừng đến làm rơi cả bát canh.
Lăng Thanh Huyền lướt tới như cơn gió, chụp lấy bát canh, vẻ mặt lạnh lùng đặt lên bàn.
"Nữ vương đại nhân!" Bà che miệng, không dám lớn tiếng.
Trời ơi, con trai trở về thì thôi đi, còn đưa theo Huyết tộc, bà có hơi sợ hãi.
"Chuyện gì vậy? Lẩm nhẩm lầm nhầm." Rèm phòng bếp được vén lên, thôn trưởng cũng nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, cố hết sức mới làm mình trấn định lại được.
Sau khi Dạ Mộc giải thích một lượt, Lăng Thanh Huyền cầm chén đũa, được tiếp đãi như khách quý.
"Mẫu thân, Lâm Đạt không ăn thức ăn của nhân loại." Dạ Mộc cầm lấy chén đũa trong tay Lăng Thanh Huyền, đặt ở trước mặt mình.
Thôn trưởng phu nhân ngượng ngùng: "Thật xin lỗi."
Bọn họ vốn là thôn dân chất phác.
Huyết tộc lần trước làm hại thôn trang không phải Lăng Thanh Huyền, nàng còn cứu giúp thôn dân, ấn tượng của đôi vợ chồng đối với nàng càng thêm tốt.
Nhưng mà nhìn Dạ Mộc tự nhiên lấy đồ vật trước mặt nàng như vậy, vẫn có hơi lúng túng.
Thôn trưởng do dự: "Hay là, ta đem con gà mái già ra chiêu đãi ngài?"
Máu gà sao?
Lăng Thanh Huyền nghiêm túc lắc đầu, chỉ vào Dạ Mộc: "Ta có hắn là được, không cần chiêu đãi ta."
Hai vợ chồng sững sợ, phức tạp nhìn Dạ Mộc.
Vì thôn trang, con trai nhất định đã trả giá rất nhiều.
Biết con trai lần này chỉ là về thăm bọn họ một lát, hai vợ chồng tránh nói đến những vấn đề nhạy cảm, trên bàn cơm chỉ kể những chuyện xảy ra trong thôn gần đây.
Mọi người đều bình an, Dạ Mộc nhìn Lăng Thanh Huyền, yên tâm ăn cơm.
Sau bữa cơm, Lăng Thanh Huyền lên nóc nhà hóng gió, còn Dạ Mộc bị thôn trưởng gọi vào phòng.
Thôn trưởng xoa xoa tay, lúc này mới lo lắng hỏi: "Con trai, con chưa bị cắn sao?"
Dạ Mộc gật đầu. Đến tận bây giờ, nàng cũng chỉ liếm máu từ vết thương trên mặt và ngón tay của hắn, chứ chưa hề cắn hắn.
Hơn nữa mỗi lần trước khi hạ miệng đều sẽ trưng cầu ý kiến của hắn.
Vành tai Dạ Mộc hơi nóng lên, hắn đưa tay chà xát.
"May quá, thật là may quá." Thôn trưởng nói lời ý vị sâu xa: "Tuy nữ vương Lâm Đạt nhân từ nhưng nói cho cùng, nàng vẫn là Huyết tộc."
"Con trai, Huyết tộc là kẻ địch của nhân loại. Con phải nhớ kỹ điều này, vĩnh viễn bảo trì cảnh giác, bình viễn không được tùy tiện tin tưởng."
Dạ Mộc siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi: "Phụ thân, trước hết nghe kế hoạch của con chút đi."
Hai cha con chau đầu thương lượng một hồi lâu, Dạ Mộc mới ra ngoài.
Hắn từ phía dưới nhìn mái tóc bạc bồng bềnh đón gió của Lăng Thanh Huyền trên nóc nhà, có một loại cảm giác cô tịch trào dâng.
Bắt một cái thang, hắn trèo lên, lưu loát ngồi bên cạnh nàng.
"Về thôi?"
Lăng Thanh Huyền nghe ZZ thông báo giá trị hắc hóa của hắn đã về không, lên tiếng: "Có thể cho ta cắn một cái không?"
【Phụt! Ký chủ, ngươi như vậy sẽ làm nhân vật phản diện hắc hóa đó!】
【Ủa? Chuyện gì thế này?】ZZ nhìn trị số thay đổi, khóe miệng giật giật.
Ký chủ nói muốn cắn, độ hảo cảm của nhân vật phản diện thế mà tăng lên?
"Không được."
Thiếu niên cười tỏa nắng, lời lẽ lại thẳng thừng cự tuyệt.
Lăng Thanh Huyền vén mái tóc bị gió thổi loạn, vừa thả tay xuống, hơi thở thiếu niên đã tới gần.
Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh giữa màn đêm, giọng nói trầm thấp, êm tai.
"Nhưng mà... có thể hôn một cái."