Lợi Sâm nhìn nhân loại yếu ớt trong tay mình.
Chỉ cần dùng sức thêm chút nữa là cổ hắn sẽ gãy lìa.
Thế nhưng thiếu niên này dáng dấp xinh đẹp đến quá đáng, mấy ngày gần đây còn được nữ vương đại nhân độc sủng, nếu gϊếŧ hắn, nữ vương đại nhân nhất định sẽ trách tội gã.
Chết cũng chẳng đáng sợ nhưng nghĩ đến việc không thể tiếp tục ở lại bên cạnh nàng, hầu hạ nàng, Lợi Sâm đầy mặt là lệ khí.
Lợi Sâm thả tay ra, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên kia.
Huyết bộc trong địa cung từ lúc Lợi Sâm xuất hiện đều im thin thít, trốn vào một xó.
"Khụ khụ! Khụ khụ!"
Dạ Mộc nhíu mày, khó chịu mà xoa cổ.
Tên quản gia này!
Xuất quỷ nhập thần. Khóa cửa lỏng lẻo kia, là cố ý bẫy mình?
Hắn phát giác được điều ấy, nhìn chòng chọc vào Lợi Sâm.
"Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ theo đúng sự thật mà bẩm báo nữ vương. Ngài ấy xử trí ngươi thế nào, thì đó chính là kết cục của ngươi."
Dạ Mộc nhìn một lượt những nhân loại kia, trong lòng khí huyết cuồn cuộn.
Huyết tộc một tay che trời, phải đối kháng thế nào đây?
________________________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền ngồi trên ghế.
Chỉ mới ngủ một giấc, quần áo tiểu gia hỏa sao lại nhem nhuốc thế này? Trên cổ còn xanh xanh tím tím?
Lợi Sâm báo lại hành vi hôm nay của Dạ Mộc, chờ Lăng Thanh Huyền định đoạt.
Nhớ tới lúc tìm thấy Lăng Thanh Huyền trong phòng Dạ Mộc, ánh mắt gã như thể sắp tuôn trào nọc độc.
Tên nhân loại hèn mọn kia!
Thế mà dám ở cùng một phòng với nữ vương.
Hắn cúi thấp đầu, mặt không biểu cảm.
Nàng sẽ xử trí thế nào đây?
Gϊếŧ chết?
Hay nhốt hắn cùng với những người kia?
"À." Lăng Thanh Huyền chống tay lên trán, lãnh đạm lên tiếng.
"Lợi Sâm."
"Vâng."
"Hôm nay ngươi có thả nhóm huyết bộc ra phơi nắng không?"
Chuyện nàng dặn dò ngày hôm qua, gã cứ tưởng là hứng khởi nhất thời, lại thêm việc xử lý Dạ Mộc, cho nên gã bỏ sót.
"... Không, thưa nữ vương."
"Không hoàn thành chuyện ta giao phó, phải chịu trừng phạt gì?"
Ngữ điệu của nàng không hề lên xuống, chỉ là đôi đồng tử màu máu kia dán chặt lấy Dạ Mộc.
Lợi Sâm quỳ một chân xuống: "Chịu hình phạt đóng cọc. Nữ vương, ta sẽ tự đi lĩnh phạt, nhưng chuyện nhân loại này làm..."
"Hắn là người của ta. Trong cung điện này, hắn muốn làm gì thì làm. Chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của ta thì chuyện gì cũng có thể."
Tạm thời không có.
【Thế ngươi còn nói chi vậy?】Thật lo nhân vật phản diện sẽ coi là thật.
Bổn tọa hù dọa bọn họ thôi.
Thiếu nữ cao quý, thanh nhã dùng giọng điệu bình thản, nói ra những lời khiến người nghe khiếp sợ không thôi.
Dạ Mộc ngẩng đầu, trong mắt đong đầy cảm xúc không tên.
Lợi Sâm không kiềm chế được mà lộ ra răng nanh. Gã dùng bờ môi che lại, cố hết sức không để Lăng Thanh Huyền nhìn thấy.
"Lợi Sâm, ngươi nghe hiểu được chứ?"
"... Đã hiểu."
Vốn tưởng có thể khiến nữ vương chán ghét nhân loại này mà vứt bỏ hắn, không ngờ hắn lại chiếm cứ một vị trí quan trọng đến vậy trong lòng nữ vương.
Phải diệt trừ!
Nhất định phải mau chóng diệt trừ!
'Cạch'
Súng lục bằng bạc tinh xảo, nhỏ xinh được đặt lên bàn, Lợi Sâm đứng bật dậy: "Súng của huyết liệp!"
Lăng Thanh Huyền không ngó ngàng đến gã, đẩy súng lục đến trước mặt Dạ Mộc.
"Bên trong còn ba viên đạn, bắn trúng trái tim có thể làm Huyết tộc tạm thời mất đi năng lực hành động. Dạ Mộc, cất kỹ."
Lồng ngực Dạ Mộc phập phồng, hắn nhìn Lăng Thanh Huyền, đưa tay cầm lấy khẩu súng.
"Nữ vương! Không thể!" Lợi Sâm vội ngăn cản: "Hắn là nhân loại, nắm giữ súng huyết liệp sẽ tạo thành uy hiếp cho Huyết tộc."
"Ta cho hắn để phòng thân, ngươi có ý kiến?"
Lợi Sâm bị đôi đồng tử đỏ tươi kia quét tới, hai chân mềm nhũn, quỳ mọp trên mặt đất, không cách nào đứng dậy nổi.
Là uy áp của nữ vương.
Lăng Thanh Huyền đứng dậy, ôm bụng.
Tạm thời không đói lắm, có thể nhịn được.
Mặt trời lên đến đỉnh đầu, Lăng Thanh Huyền ngáp một cái. Buồn ngủ.
Người hầu trong cung điện bị cưỡng ép thức dậy, trói hai tay của các huyết bộc, đưa bọn họ ra vườn ngắm hoa, phơi nắng.
Trải qua thời gian dài bị giam giữ, niềm vui lần nữa được đứng dưới ánh mặt trời khiến nước mắt họ chảy dài.
Nhóm người hầu che một cây dù đen thật lớn, núp kỹ thân hình trong bóng râm.
Bọn họ không giống Lăng Thanh Huyền không sợ hãi ánh mặt trời, chỉ có thể hết sức thận trọng bảo hộ chính mình.
Có sự trông coi nghiêm cẩn của nhóm người hầu, phạm vi hoạt động của các huyết bộc chỉ gói gọn trong vườn hoa này, không được đi nơi khác.
Lăng Thanh Huyền ngồi trên ghế cùng phơi nắng, có chút mơ màng sắp ngủ.
Nhìn đầu nhỏ đang gật gà gật gù của nàng, Dạ Mộc đứng phía sau đột nhiên cảm thấy may mắn.
May mắn nàng có thể bước ra ánh dương ấm áp, chứ không phải súc mình trong bóng tối.
Khẩu súng bạc ở ngay trong túi, Dạ Mộc tâm tình ủ dột, không rõ nàng rốt cuộc muốn làm gì.
"Lâm Đạt."
"Hửm?" Lăng Thanh Huyền đang mơ mơ màng màng, giọng nói cũng mềm mại hơn một chút.
Đầu quả tim khẽ run, Dạ Mộc ghé mắt: "Không có gì, chỉ là gọi ngươi thử thôi."
"Ờ."
Vẫn là giọng điệu quạnh quẽ kia nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác không giống.
Những huyết bộc đang tắm mình dưới ánh nắng, có người nhanh chóng thích ứng, có người không dám ngẩng đầu, còn có người đang suy nghĩ thất thần, không biết đang thơ thẩn chuyện gì.
"Lâm Đạt."
"Chuyện gì?"
Nói thêm mấy chữ không được à? Bực á!
Lăng Thanh Huyền gõ đầu mấy cái, cố tỉnh ngủ.
Dạ Mộc thử hỏi: "Ta có thể về thôn một chuyến không? Ta thăm cha mẹ cùng thôn dân một lát sẽ về ngay."
Thiếu nữ một lúc lâu cũng chưa trả lời, Dạ Mộc cho rằng đã chạm đến giới hạn chịu đựng của nàng, chuẩn bị nói sang đề tài khác.
Lăng Thanh Huyền gật đầu: "Có thể."
Nàng dâu về nhà mẹ đẻ, được chứ.
Dạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lại nở trên môi: "Lâm Đạt, cảm ơn."
Lăng Thanh Huyền không nhìn hắn.
Tiểu gia hỏa không cho cắn, giữ ở bên cạnh càng làm nàng đói hơn.
Bầu không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh, đột nhiên một huyết bộc phát cuồng xô đẩy người hầu, khiến người đó ngả ra đất, chỗ tiếp xúc với ánh mặt trời bốc lên khói đen.
Người hầu đó lo bảo hộ bản thân, không thể phân tâm ngăn cản huyết bộc bỏ trốn.
Lúc huyệt bộc chạy đến chỗ hàng rào, trong lòng Dạ Mộc khẩn trương, thiếu nữ đang ngồi phía trước hắn thuấn di đến trước mặt huyết bộc kia.
"Cút ngay! Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!"
Huyết bộc kia điên cuồng mà động thủ, khoảnh khắc đó Dạ Mộc thế mà lo lắng, lo lắng nàng sẽ bị thương.
Hắn nhấc chân, chạy về phía trước mấy bước, lại phát hiện huyết bộc kia đột nhiên an tĩnh, bất động.
Đồng tử đỏ tươi hơi lóe sáng, huyết bộc bị thao túng.
"Quay lại, không được phép tới gần nơi này."
Huyết bộc hai mắt vô thần, gật đầu một cái: "Vâng."
Người kia ngoan ngoãn trở về đội ngủ.
Đáy lòng Dạ Mộc bỗng nhiên phát lạnh.
Huyết tộc cao cấp có thể điều khiển tâm trí. Nếu một ngày nào đó, nàng tâm huyết dâng trào, phải chăng cũng sẽ thao túng hắn?
Lăng Thanh Huyền trở lại bên cạnh Dạ Mộc, duỗi tay muốn nắm lấy tay hắn, lại bị hắn tránh khỏi.
"Sao vậy?"
Không phí một binh một tốt, còn không cần động thủ, năng lực này rất tiện lợi.
Chỉ là sắc mặt tiểu gia hỏa có hơi kỳ quái.
"Không, không có gì. Lâm Đạt, ta có thể về nhà ngay bây giờ không?"
Hắn không biết phải dùng biểu tình gì để đối mặt nàng, chỉ có thể né tránh.
"Có thể, để ta đưa..."
"Không cần, chỉ cần có bản đồ, ta có thể tự mình trở về."