Lúc nãy đứng phía sau Lăng Thanh Huyền chính là vị đại thẩm kia.
Ý thức được mức độ hung hiểm của chuyện vừa rồi, bả thấy như trước mắt như quay cuồng.
Ả... Ả vậy mà có thể nhẫn tâm đến mức này.
Ngả Lỵ bị đuổi khỏi thôn, sau này có đem xương hối lộ Đại Hoàng, nó cũng sẽ không cho vào.
Khi Lăng Thanh Huyền chuẩn bị bỏ đi, thôn trưởng gọi nàng lại.
"Nữ vương, xin ngài chăm sóc cho Dạ Mộc."
Bọn họ đều e sợ Huyết tộc nhưng Lăng Thanh Huyền lại cho họ cảm giác hết sức an tâm.
Tựa như tin tưởng nàng là lựa chọn chính xác nhất.
Lăng Thanh Huyền gật đầu một cái, biến mất trước mặt bọn họ.
Bị giày vò cả đêm, các thôn dân đều không chợp mắt tiếp được.
Nhất là đại thẩm. Bà vừa khóc vừa xin lỗi thôn trưởng, hứa từ nay tuyệt đối không tùy tiện đưa người lạ về thôn nữa.
Ngả Lỵ mất đi chỗ trú an toàn cùng súng bạc, chật vật lê bước trong khu rừng.
Không biết Huyết tộc kia có đuổi theo không?
Có khi nào đêm nay ả sẽ phải bỏ mạng hay không?
Càng nghĩ, tim ả càng đập như trống bỏi.
Không được, ả phải trở về liên minh huyết liệp.
Thành viên của tiểu đội kia chắc đã chết hết rồi, bây giờ ả trở về, thêm mắm dặm muối là có thể được vinh danh.
Thở hổn hển vài hơi, ả mò mẫm trong núi rừng giữa đêm đen.
Còn thôn trang kia, ả nhất định sẽ trở lại trả thù!
_____________________________________________________________________________
【 Ký chủ, lần này ngươi vậy mà không động thủ với nữ chính. Rất đáng khích lệ nha! 】
【Ầy, không.】
Vậy câm miệng đi.
【...】Khóc thút thít!
Không thể gϊếŧ nữ chính thì làm nữ chính khó chịu vậy.
Lăng Thanh Huyền xác định mục tiêu hết sức rõ ràng.
Khi nàng trở về cung điện đã là nửa đêm. Lăng Thanh Huyền nhấc chân chuẩn bị lên lầu, một bóng người bỗng xuất hiện ở bên cạnh, dọa nàng suýt chút nữa tung một cước.
"Nữ vương." Lợi Sâm cung kính nói: "Hai tên của liên minh huyết liệp đã tỉnh lại. Ngài có muốn tiến hành thẩm vấn không?"
Tối nay thật đúng là bận rộn mà.
Sinh hoạt về đêm của nàng quả là phong phú.
"Đi."
Dưới lòng đất của cung điện, có một địa cung giống như ngục giam.
Mỗi một gian phòng chính là một lồng giam bị khóa lại.
Khi Lăng Thanh Huyền cùng Lợi Sâm bước xuống, những chiếc lồng sắt kia liền phát ra âm thanh.
Lăng Thanh Huyền nhìn qua một lượt, có chừng bảy, tám huyết bộc, ngoại hình đều không tệ.
Có người nhìn nàng đăm đăm đầy thù hận, có người bàng quan ngồi trong góc, có người ánh mắt đầy mong đợi nhìn nàng.
"Nữ vương! Uống máu của ta, uống máu của ta đi! Cầu xin ngài đưa ta ra ngoài! Ta muốn được đi theo ngài!"
Những huyết bộc này đều sạch sẽ, tinh tươm, nhìn không khác gì nhân loại bình thường, một ngày ba bữa đều có người hầu săn sóc, còn có cả chỗ cho họ giải trí.
Thế nhưng về mặt tâm lý thì rất khó nói.
Huyết bộc kích động dị thường kia thò tay ra khỏi lồng giam, thời điểm sắp đụng tới Lăng Thanh Huyền, bị Lợi Sâm bẻ trật khớp, đẩy trở về.
"A! A! Tay của ta!"
"Đau quá! Đau quá!"
Ánh mắt Lợi Sâm lạnh thấu xương: "Còn kêu nữa, ta sẽ gϊếŧ ngươi."
Huyết bộc kia cắn tay, cố hết sức nhịn đau, gã không muốn chết.
Lăng Thanh Huyền mắt nhìn thẳng, cùng Lợi Sâm tiến vào tận cùng bên trong, nơi giam giữ hai huyết liệp.
"Huyết tộc!"
Màu tóc cùng màu mắt của Lăng Thanh Huyền quá mức thuần khiết, quá đặc trưng. Hai huyết liệp kia thấy nàng đi tới, kích động muốn móc súng.
Nhưng lại phát hiện trên người mình không có món vũ khí nào cả.
"Mở khóa."
Chìa khóa nằm trong tay Lợi Sâm, nghe Lăng Thanh Huyền nói vậy, lập tức khuyên răn.
"Nữ vương, bọn chúng cũng có chút nguy hiểm."
Có trời biết huyết liệp còn có phương pháp săn gϊếŧ huyết liệp nào khác hay không.
Nữ vương của gã không thể bị tổn thương được.
"Mở."
Khóa được mở ra, Lăng Thanh Huyền bước vào, hai huyết liệp lập tức lui đến ven tường.
Dáng vẻ chiến hữu của họ bị chuyển đổi vẫn rõ mồn một trước mắt, họ là huyết liệp nhưng cũng chỉ là nhân loại thôi.
Cũng biết sợ hãi.
Lăng Thanh Huyền cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
"Các ngươi muốn tìm Ngả Lỵ không?"
Một nữ huyết liệp đột nhiên nổi giận: "Ả hèn hạ đó! Bọn ta còn tìm làm gì, ả tốt nhất là phơi thây hoang dã đi!"
Lúc đó nếu không phải Ngả Lỵ đẩy đội của bọn họ ra để bảo toàn cho bản thân thì họ cũng không đến mức toàn quân bị diệt.
Thật không ngờ được, cô gái đó có thể nhẫn tâm như vậy.
Nam huyết liệp kia có vẻ cũng không muốn nhắc tới Ngả Lỵ.
Nhìn phản ứng của họ, Lăng Thanh Huyền cảm thấy nữ chính thật đúng là khiến người căm hận.
"Còn có một chuyện, ta muốn cho các ngươi biết."
Lăng Thanh Huyền liếc về phía Lợi Sâm: "Lợi Sâm, ngươi ra ngoài trước đi."
Thính lực của Huyết tộc rất tốt, chờ Lợi Sâm ra ngoài, Lăng Thanh Huyền liền nhìn vào mắt hai huyết liệp, truyền tin tức cho bọn họ.
Loại thao túng này vô cùng phí sức.
Lăng Thanh Huyền nói xong, bụng đã đói meo.
Hình như nàng chưa từng được no bụng.
Ngày ngày đều muốn cắn tiểu gia hỏa.
Hai huyết liệp nhìn nàng, không thể tin nổi.
"Lợi Sâm, tiễn khách. Ra khỏi khu vực quản hạt của ta, sinh tử không còn liên quan đến ta nữa."
Lợi Sâm khom lưng: "Dạ, nữ vương."
Gã có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng.
Nữ vương là tồn tại cao cấp hơn gã, thuật thao túng nàng dùng trên nhân loại, gã không thể giải được.
Khi lần nữa đi qua từng hàng lồng giam kia, Lăng Thanh Huyền dặn dò Lợi Sâm: "Gọi bác sĩ khám cho bọn họ. Còn nữa, mỗi ngày đúng giờ thả họ ra ngoài phơi nắng."
Ở chỗ này một thời gian quá dài, Lăng Thanh Huyền thật lo lúc thả bọn họ đi, toàn bộ đã hóa điên hết rồi.
Xem ra phải tìm người tư vấn tâm lý cho bọn họ.
... Thật là phiền phức.
Hay là thưởng cho các Huyết tộc khác đi.
【Ký chủ! Phương án đầu của ngươi rất tốt á. Phiền phức chỗ nào đâu? Ngươi không phải có quản gia hay sao? Ngươi chỉ tay năm ngón là được rồi mà.】
ZZ thật lo âu ký chủ nhà mình vì ngại phiền mà dẫn đến phát sinh thảm án.
Thế là Lăng Thanh Huyền giao hết mọi việc cho Lợi Sâm, sau đó trở về phòng.
Nàng đặt tay lên nắm cửa, lại không mở ra.
Bước chân nhích sang bên cạnh một chút.
Lại nhích một chút.
Tới trước cửa phòng nhân vật phản diện, nàng mới vặn tay nắm cửa.
Cố gắng làm âm thanh nhỏ nhất có thể, nàng đóng của, thuấn di đến bên giường.
Trong căn phòng đen nhánh, tầm nhìn của nàng lại rất rõ ràng, nhìn thấy thiếu niên cuộn tròn nghỉ ngơi trên giường.
Nàng ngồi xuống, cẩn thận, chăm chú nhìn hắn.
Vết thương trên mặt Dạ Mộc đã gần như khép miệng.
Hầy, không có chỗ để hút máu.
Ngón tay mới bị gai đâm, chắc là sẽ không lành nhanh như vậy đâu.
Lăng Thanh Huyền vươn hai ngón tay nắm ngón tay bị thương hôm nay của hắn đến trước mặt mà quan sát.
... Vậy mà lành rồi.
Nhân loại thời nay vết thương đều lành nhanh như vậy à?
【Ký chủ, nước bọt của ngươi có thể đẩy nhanh tốc độ khép lại vết thương nha.】
Bổn tọa có một ý tưởng.
【 Gì?】
Nếu nước bọt của bổn tọa có thể làm vết thương lành miệng nhanh hơn, vậy bổn tọa liếm một lượt toàn bộ vết thương trên người hắn, chẳng phải sẽ nhanh khỏi hơn à?
Lời này thật có lý nha!
ZZ tưởng tượng đến hình ảnh đó, không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Mắc cỡ chết lão trư!
Tay bị nắm lấy có chút không thoải mái.
Dạ Mộc vốn không ngon giấc, mí mắt khẽ nhúc nhích, khẽ hé mắt ra.
Đập vào mắt là đôi đồng tử màu đỏ sáng lên dưới ánh trăng của thiếu nữ.
Nàng đang làm gì vậy?!