Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 204: Thái Tử, bức vua thoái vị không? (19)




Sau khi thoát khỏi trường kỷ và tắm rửa sạch sẽ, Sở Mính ngây ngốc trên mặt đất một lúc.
Khi Khúc Nhạc mới đến không nhìn thấy trạng thái của hắn, lớn tiếng nói xong mới phát hiện có điều không đúng.
"Ngươi sao vậy?"
Y chưa từng nhìn thấy Thái Tử điện hạ như thế này. Quạnh quẽ, cô tịch, chạm nhẹ sẽ vỡ nát.
Đôi mắt Sở Mính khẽ nhúc nhích, còn chưa mở miệng đã thấy Tiêu thị vệ xông vào.
Trong đại điện rõ ràng chỉ còn điện hạ cùng một nữ tử, sao lại có giọng của nam nhân khác?
Tiêu thị vệ cảm thấy có thích khách.
Quả nhiên, vừa mở cửa liền thấy một hắc y nhân đang đứng cạnh Thái Tử điện hạ.
Y rút kiếm tiến lên công kích. Dạo này Khúc Nhạc còn đang lo không tìm được người tỉ thí nên không nói không rằng ứng chiến.
Thừa dịp tình huống chuyển biến, Tú Nhi ngã lộ nhào tới trước mặt Sở Mính, quỳ xuống.
"Điện hạ, Tú Nhi đã làm sai điều gì sao? Nếu nô tỳ hầu hạ không tốt, nô tỳ sẽ học. Xin điện hạ đừng gϊếŧ Tú Nhi!"
Nghe tên gọi kia, Khúc Nhạc sững sờ, bị Tiêu thị vệ chém một đao. Y né tránh đao tiếp theo, đi đến trước mặt cung nữ tự xưng là Tú Nhi kia.
"Ngươi là Tú Nhi?"
Giọng nói của nam tử mát lạnh, êm tai, tim Tú Nhi đập rộn ràng, vội gật đầu.
Thái Tử điện hạ không biểu hiện ác ý đối với nam tử này, nhất định là quen biết.
Tú Nhi cảm thấy ả có thể tìm được đường ra.
"Không đúng. Ngươi là Tú Nhi, vậy cô nương kia là ai?"
Tiêu thị vệ thấy Khúc Nhạc không có sát khí nên đứng ở một bên quan sát.
Nghe lời này của y, Tiêu thị vệ cũng như lọt vào trong sương mù.
Khúc Nhạc cũng đại khái hiểu ra Lăng Thanh Huyền lừa mình, cho nên quay sang hỏi Sở Mính: "Người kia là một cô nương biểu tình khá lạnh nhạt, hết sức kiệm lời, võ công cao cường, mặc y phục cung nữ."
Y càng nói, sắc mặt những người trong đại điện càng biến đổi.
Tú Nhi mím môi, không nói ra phán đoán của mình. Ả hiểu được, nam tử kia nhận lầm người.
Còn Sở Mính đột nhiên nhớ tới lời Khúc Nhạc nói lần trước, liên hệ với miêu tả lần này, hắn rốt cuộc biết người Khúc Nhạc muốn tìm là ai.
Hắn dựa vào một bên trường kỷ, cười khẽ một tiếng.
Chỉ có Tiêu thị vệ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Người tìm Thanh cô nương làm gì?"
"Thanh cô nương? Hóa ra tên nàng không phải Tú Nhi. Thật là nghịch ngợm." Khúc Nhạc khẽ cười, ngữ điệu cũng cao hơn một chút: "Đúng vậy, chính là nàng ấy. Nàng ở đâu?"
Y ngoảnh mặt nhìn về phía Sở Mính: "Ngươi đã đồng ý sẽ thực hiện một yêu cầu của ta. Ta muốn Thanh cô nương. Ngươi đem nàng cho ta đi."
Sở Mính cảm thấy huyết dịch toàn thân đang chảy ngược. Hắn nắm chặt tay vịn trường kỷ, không cảm nhận được đau đớn.
Tiêu thị vệ lại đáp: "Thanh cô nương đã bị đuổi khỏi Đông cung, không còn là người của Đông cung nữa."
Nam tử này làm sao ấy nhỉ? Vừa mở miệng đã đòi người. Cũng may Thanh cô nương đã không còn là người của Đông cung. Nếu không thật sự bị tên này đòi đưa đi thì làm sao bây giờ?
Ai cũng nhìn ra được điện hạ đối với Thanh cô nương hoàn toàn bất đồng. Có Thanh cô nương ở đây, điện hạ ít gϊếŧ người hơn hẳn.
Phải nói là từ ngày có Thanh cô nương, y không cần phải lo lắng điện hạ "trái gió trở trời".
Thanh cô nương, Thanh cô nương,... Ả tiện nhân Tiểu Thanh đó rốt cuộc có gì tốt, lại được nhiều người ưu ái như vậy?
Đến cả hơi thở của Tú Nhi cũng nhiễm lên lửa giận.
Khúc Nhạc nhíu mày: "Đuổi đi rồi?"
Y quay qua Sở Mính: "Có phải ngươi khi dễ người ta không? Nàng rõ ràng tốt như vậy, còn..."
"Nói xong chưa?" Sở Mính nghiêm mặt, tỏa ra khí lạnh.
Khúc Nhạc biết Sở Mính tức giận, cả sát khí cũng che giấu không được. Dù sao người muốn tìm cũng không ở nơi này, có tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
"Vậy ta đi trước."
Y thành thạo nhảy cửa sổ rời đi, Tiêu thị vệ  trợn trừng mắt, cảm thấy mình phải gia cố đại điện một chút.
Y cúi xuống, trông thấy Tú Nhi đang quỳ dưới đất, dò hỏi: "Điện hạ, xử lý nàng ta thế nào?"
Tú Nhi khẩn trương, trong nháy mắt nghe thấy lời Sở Mính, mặt cắt không còn giọt máu.
"Gϊếŧ."
Chỉ một chữ, làm toàn thân Tú Nhi không còn chút sức lực. Ả liều mạng giãy giụa: "Điện hạ! Đừng gϊếŧ nô tỳ! Điện hạ muốn nô tỳ làm gì cũng được. Đừng gϊếŧ ta! Đừng gϊếŧ ta!"
Ả run như cầy sấy, nói chuyện nhiều lần cắn trúng đầu lưỡi.
"Hửm?" Thiếu niên hơi hơi kéo dài giọng nói, hỏi: "Ngươi biết Tiểu Thanh đi đâu không?"
Tú Nhi khẽ giật mình, vội nói: "Tẩy Y Cục! Cho dù không ở Tẩy Y Cục thì cô cô của Tẩy Y Cục cũng sẽ biết! Cho dù cô cô không biết, Tư Mã Vân Y nhất định sẽ biết!"
Liên tiếp khai ra vài người, Tú Nhi thở cũng không ra hơi.
Điện hạ hình như chú ý đến Tiểu Thanh có hơi thái quá. Chẳng lẽ Tiểu Thanh chọc giận ngài ấy, ngài ấy muốn đuổi gϊếŧ Tiểu Thanh sao?
Không đúng, vậy cần gì phải đuổi nàng ta đi?
Tú Nhi nghĩ mãi mà không rõ, ả cũng không cần tiếp tục suy nghĩ nữa.
"Trượng hình."
Hai chữ nhẹ bổng, quyết định kết cục của ả.
"Điện hạ! Đừng mà! Đừng! Ta không muốn chết!"
Ả vừa hét vừa tháo chạy ra ngoài, Tiêu thị vệ đánh ả bất tỉnh, kéo ra ngoài chấp hành hình phạt đánh gậy đến chết.
Cửa chính mở rộng, Sở Mính cảm thấy thật lạnh.
Hắn lấy chiếc chăn kia đắp lên người, lưu luyến mùi hương Lăng Thanh Huyền lưu lại.
_____________________________________________________________________________
Bát quái trong hoàng cung yên tĩnh một thời gian, lại bắt đầu có tin tức mới.
Tỷ như Đông cung lại chết một cung nữ.
Tỷ như Tam hoàng tử có ý đồ bất chính với Quốc Sư, bị kéo dài thời gian cấm túc.
Tỷ như sắp đến Tế Thiên Thịnh Điển, thứ nữ kia của Tư Mã gia lại sắp tiến cung dạy nhạc khúc.
Lăng Thanh Huyền nằm trên võng trong Chiêm Tinh Lâu, Tiểu Lục ở một bên hầu hạ.
"Quốc Sư, Tế Thiên Thịnh Điển ba năm một lần, trang phục đã làm xong rồi, ngài xem thử."
Xiêm y cùng trang sức màu băng lam đặt trên khay, Lăng Thanh Huyền không nhìn dù chỉ một lần.
"Quốc Sư?"
"Hôm qua ai tới?"
Tiểu Lục nuốt nước bọt: "Thái Hậu, bà ta muốn hỏi nhân duyên của Tam hoàng tử cùng Tư Mã tiểu thư."
Vừa dứt lời, khay vỡ thành hai mảnh, xiêm y và trang sức không chút tổn hại rơi trên tay Tiểu Lục. Nàng ta run rẩy quỳ xuống.
"Thái Hậu muốn diệt trừ Thái Tử điện hạ! Hỏi ta long mạch của Tam hoàng tử!"
Người nằm trên võng thảnh thơi lật xem quyển lưu trình của Tế Thiên Thịnh Điển.
"Ngươi trả lời thế nào?"
Tiểu Lục hiểu rõ không thể lừa được nàng, đúng sự thật mà nói:  "Quốc Sư mỗi tháng chỉ có thể trả lời tối đa hai lần. Ta nói đã vượt quá số lần, không thể trả lời."
"Ừ."
Tiểu Lục quỳ một hồi, phát hiện Lăng Thanh Huyền không tức giận mới chậm rãi đứng lên, lần nữa sắp xếp mọi thứ.
"Quốc Sư, lần trước Hoàng Thượng tới đây, tiết lộ muốn ban hôn cho Thái Tử điện hạ, hỏi ta đích nữ Tư Mã gia, Tư Mã Vân Thiến như thế nào."
"Khi đó Tư Mã Vân Y uy hiếp ta, ta nói bọn họ không hợp. Quốc Sư, Tư Mã Vân Y này lòng tham không đáy. Một bên câu Tam hoàng tử, một bên lại muốn thu hút sự chú ý của Thái Tử điện hạ."
Tiểu Lục thận trọng nói: "Quốc Sư, có phải khí vận của ngươi vẫn chưa lấy lại được không?"
Lăng Thanh Huyền liếc xéo: "Làm sao ngươi biết?"
"Chiêm Tinh Đài mờ mịt, tối tăm, chờ Quốc Sư lấy lại được vận khí sẽ lần nữa mở ra."
Tiểu Lục cũng nghĩ kỹ rồi, tạm thời Lăng Thanh Huyền sẽ không gϊếŧ nàng ta, chi bằng cứ nghe lời, chờ lấy được tín nhiệm rồi tính.
Xem ra trước tiên cần phải xuống tay từ Tư Mã Vân Y.
Lăng Thanh Huyền xuống khỏi võng, dưới lầu liền có người thông báo.
"Thái Tử điện hạ đến!"
【Woah, nhân vật phản diện tới ngươi hả, ký chủ?】
Lăng Thanh Huyền cảm thấy không phải, dù sao nàng cũng không lộ ra sơ hở nào.
Tiểu Lúc khẽ nhếch miệng, lại nghe Lăng Thanh Huyền nói: "Ngươi tiếp đi."
Tiểu Lục: ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.