Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 184: Chú à, đừng dính lấy tôi (32)




Một điểm, chỉ thiếu một điểm nữa là hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu.
Tuần sau, giải thưởng cosplay mà nguyên chủ mong đợi sẽ được tổ chức. Giành được giải thưởng là có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến cuối cùng.
Khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, cô sẽ rời khỏi vị diện.
Người trên giường không biết đang lầm bầm câu gì, níu lấy quần áo của cô, kéo cô lên giường.
"Thân ái." Mùi rượu trong hơi thở hắn không quá nồng, chỉ nhàn nhạt.
"Sao vậy?"
Lăng Thanh Huyền tưởng hắn khó chịu, muốn đi lấy khăn lau cho hắn, lại bị giữ chặt không buông.
Thân thể nóng rực của Kỳ Dật đè lên cô, làm cô cảm thấy có hơi đau.
"Ở lại bên anh, có được không? Cùng anh già đi, có được không?"
Nhiệm vụ hoàn thành, cô sẽ rời đi, sẽ không ở bên hắn.
【Ký chủ, nhân vật phản diện muốn nghe thì ngươi cứ nói cho hắn nghe đi.】
Nói một câu cũng không mất miếng thịt nào, Lăng Thanh Huyền cũng không phải người đạo đức giả.
"Được, ở bên anh."
【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ ẩn giấu hoàn thành.】
Lăng Thanh Huyền sững sờ. Cô chỉ thuận miệng nói theo ý của ZZ, ấy vậy mà câu nói này lại trở điểm hảo cảm cuối cùng của Kỳ Dật.
Cô nhìn gương mặt ửng đỏ đang ngây ngơ cười của hắn, đưa tay nhéo vài cái.
"Nếu em lừa gạt anh thì sao?"
Biểu tình của tiểu gia hỏa trở nên hung ác: "Vậy anh sẽ liều mạng giữ em ở lại. Anh chỉ muốn em ở lại bên anh!"
Cô bị đặt trên giường, nam nhân cẩn thận từng li từng tí cọ xát lên người cô, hôn lên môi cô.
Không hiểu, Lăng Thanh Huyền không hiểu.
Nếu có người lừa cô, cô nhất định sẽ gϊếŧ không tha.
"Thân ái." Kỳ Dật siết chặt vòng tay.
Vốn dĩ hắn muốn mượn cớ say rượu, cùng cô thân mật, nhân tiện giành lại chủ quyền, nhưng thấy cô không chút hứng thú, hắn chỉ đành ôm cô, không làm gì khác.
Hắn bỏ cuộc, Lăng Thanh Huyền lại ôm lấy cổ hắn, chăm chú nhìn hắn mà hỏi: "Muốn?"
Hắn lập tức gật đầu: "Muốn."
Lần này cô không đè ép, thả mình vào dòng chảy ái tình của hắn, nhìn sâu vào đôi mắt của đối phương. Đôi mắt đen lay láy như mặc ngọc, có chút quen thuộc.
_______________________________________________________________________________
"Kỳ đại gia, anh chơi đá à? Ngồi cười như tên ngốc."
Hạ Kình cùng hắn đã khá lâu không gặp. Vừa gặp lại, Kỳ Dật đã bị cậu khinh bỉ.
Hắn liếc Hạ Kình: "Cậu không hiểu."
Cách mạng thành công, tầng lớp bị thống trị giành được chủ quyền độc lập, sao có thể không vui.
Mặc dù chỉ được một lần nhưng hắn thật cười không khép miệng lại được.
"Xì, tôi không cần hiểu. Lưu Hạ nhà tôi hầu hạ tôi vô cùng tốt. Tôi mới không thèm hâm mộ anh đâu."
Một ly rượu vào bụng, Hạ Kình liền nhận được tin nhắn.
Lưu Hạ: 'Uống rượu ít thôi. Về nhà kiểm tra. Anh hiểu đó.'
Cậu biến sắc, lặng lẽ đẩy ly rượu qua một bên.
"Anh định khi nào kết hôn với Lăng Manh?" Phải mau nói sang chuyện khác, cậu không thể uống nhiều. Bị phát hiện thì tối nay tàn một đời hoa.
Vấn đề này Kỳ Dật có suy xét qua: "Chờ cô ấy giành được giải thưởng, tôi sẽ cầu hôn. Cậu thì sao?"
Hắn đã biết chuyện của Hạ Kình cùng Lưu Hạ. Trước đây còn tưởng mình thích nam giới, kết quả, đứa bạn cờ hó mới là người lọt hố.
Có điều nhìn bộ dáng hiện tại của cậu, xem ra đã khá hơn nhiều, không còn quá bài xích.
Hạ gia tương đối coi trọng việc hôn nhân, nếu Hạ Kình thật muốn cùng Lưu Hạ ở bên nhau, chặng đường còn gian nan lắm.
"Lưu Hạ không nhắc tới chuyện này, cũng chưa từng đòi hỏi danh phận." Hạ Kình không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu.
Hiện tại điều mà cậu ghét ở Lưu Hạ, chính là anh cái gì cũng không đòi hỏi. Không cần danh phận, không cần được chấp nhận, chỉ cần được ở cùng Hạ Kình là đủ rồi.
Thật là đáng ghét, cũng thật đáng yêu.
"Ầy, thật thảm mà."
"Không thảm chút nào. Lưu Hạ cái gì cũng nghe tôi, đâu giống tên thê nô như anh."
Kỳ Dật cười cười: "Tôi thích thì tôi chiều. Còn cậu có đắc ý thế nào cũng chỉ có thể nằm dưới."
Hai nam nhân sắp ba mươi tuổi, vừa uống rượu vừa khoe khoang nàng dâu nhà mình tốt đến mức nào, mình oai phong đến mức nào.
Sau đó Lăng Thanh Huyền cùng Lưu Hạ lần lượt nhận được điện thoại từ nhà hàng, bảo họ đến đón người.
Shota lạnh giá băng sương, ngự tỷ chân dài ngực khủng cùng ngồi vào taxi.
"Manh tương, lát nữa em phải che chở cho tôi. Tôi luôn cảm thấy Kỳ Dật nhà em muốn đánh tôi." Chuyện lần trước Kỳ Dật chưa kịp tính sổ, trời biết lần này trông thấy anh, hắn có dùng nắm đấm chào hỏi không.
Có đôi khi nam nhân chính là như vậy.
Lăng Thanh Huyền nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu nhàn nhạt: "Ai bảo anh đánh không lại."
Lưu Hạ: ... Không phải đánh không lại, chỉ sợ đánh thắng thì Lăng Thanh Huyền sẽ vì nam nhân nhà mình báo thù.
Đối đầu với Lăng Thanh Huyền, anh vẫn biết tự lượng sức.
"Đoàn chúng ta cũng xem như nhà mẹ đẻ của em. Che chở người nhà mẹ đẻ là việc nên làm."
Ngày thường Lưu Hạ cũng nói nhiều vậy sao?
Lăng Thanh Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về lời ZZ nói.
Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có thể từ bỏ khen thưởng, đổi lấy lựa chọn ở lại vị diện, cho đến khi thân  thể này tử vong.
Tiểu gia hỏa muốn cô ở bên hắn.
Bên hắn đến già.
Nhưng sinh hoạt vô vị là thứ Lăng Thanh Huyền luôn né tránh.
Le lói suốt ngàn năm, chi bằng trực tiếp lụi tàn.
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, ZZ đang đợi lựa chọn của cô.
"Ủa, cô gái kia trông cứ quen quen. Manh tương, em xem."
Suy nghĩ bị đánh gãy, Lăng Thanh Huyền nhìn về phía cửa sổ xe bên Lưu Hạ. Một cô gái quần áo tả tơi, ánh mắt trống rỗng, tay chống gậy, không biết đã trải qua chuyện gì.
ZZ báo tình hình cho cô: 【Đồ Tuyết Nguyệt bị đưa lên núi, trên đường chạy trốn té gãy chân.】
Nguyên chủ mất mạng, ả mất chân. Không phải không báo, chỉ là chưa báo.
Lăng Thanh Huyền thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Xe đến nói, Lăng Thanh Huyền mở cửa, cùng Lưu Hạ đi đón hai ông chú kia.
Kỳ Dật cùng Hạ Kình uống rượu, uống đến động thủ, ngươi ngắt ta nhéo, hận không thể tống cổ đối phương đi.
Phục vụ và quản lý căn bản khuyên không nổi, đến tận khi Lăng Thanh Huyền cùng Lưu Hạ tới, hai người họ mới như hai bé ngoan, được 'phụ huynh' đón về.
"Thân ái, Hạ Kình ăn hiếp anh."
Kỳ Dật dựa lên người cô, lim dim hai mắt.
Lần này là say thật, còn bắt đầu mách lẻo.
Hạ Kình bên kia cũng không kém, vừa giật vừa níu quần áo Lưu Hạ: "Tên chết bầm, đánh chết tên già dịch kia cho tôi."
Lăng  Thanh Huyền ngó Lưu Hạ: "Tên chết bầm?"
Lưu Hạ cười cười, vỗ mạnh lên mông Hạ Kình. Tên ngốc này, không biết giữ thể diện cho anh gì cả, về đến nhà phải cho một trận.
"Tôi đưa ảnh về. Manh tương, hai người cùng về sớm đi."
"Vâng."
Lên xe, Kỳ Dật không ngừng thì thầm bên tai cô, ở bên hắn được không, mãi mãi ở bên hắn được không.
Lăng Thanh Huyền cảm thấy muốn nổ não.
Về đến nhà, cô ném hắn lên giường, đè lại.
"Ở!"
"Ở bên anh! Ở bên anh!"
Còn muốn hỏi bao nhiêu lần nữa?
【Hệ thống nhắc nhở: Mời ký chủ tiếp tục sinh hoạt vui vẻ trong khoảng thời gian thân thể nguyên chủ còn duy trì cơ năng.】
Sau đó, Lăng Thanh Huyền lăn lộn Kỳ Dật đến tỉnh cả rượu.
Hắn nhìn gương mặt nhỏ hơi hơi u ám, câu muốn đổi chỗ cũng không dám nói.
Mặc người chà đạp, Kỳ Dật cảm thấy cô đang tức giận.
Trời đất bao la, dỗ dành bà xã là quan trọng nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.