Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 117: Thê chủ, hôn một cái (24)




Cơn hoảng hốt trong một khắc kia, Giang Ly về đến phòng còn chưa tan đi mất.
Thân phận phu thị sắp trở thanh chính phu, còn thân phận sát thủ của hắn, lại không xứng được nàng yêu thích.
Mỗi câu nàng nói, đều được hắn khắc ghi trong lòng.
Làm sao bây giờ? Hắn không muốn để nàng phát hiện.
Dựa vào mép giường, hắn lấy ra gói thuốc bột kia, suy nghĩ cũng không biết đã bay về đâu.
________________________________________________________________________________
Tin tức Lăng Thanh Huyền nâng phu thị thành chính phu đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành.
Đương nhiên cũng truyền đến tai Thượng Quan Như An, mang theo nhiệm vụ Hoàng Phủ Vi giao cho, y lần nữa tìm tới cửa.
Bất quá lúc này trên dưới vương phủ vội vàng giăng đèn kết hoa, chỉ có Liễu Trình đến chiêu đãi hắn.
"Lần này ta tới, là muốn hỏi điện hạ đối với hôn ước giữa hai ta có gì không hài lòng? Vì cái gì còn chưa cưới ta vào cửa, lại còn để phu thị kia ngồi vào ghế chính phu?
Liễu Trình vẻ mặt khó xử. Chuyện này vốn là ông không đúng, năm ngoái không nên tự ý đáp ứng, bây giờ làm ảnh hưởng không tốt tới danh dự con nhà người ta.
Nhưng ý của Lăng Thanh Huyền rất rõ ràng, nàng sẽ không cưới ai khác.
"Như An à, ngươi có ngưỡng mộ nữ tử nào không?"
Thượng Quan Như An trong đầu nghĩ tới Hoàng Phủ Vi, ngoài miệng trả lời là Lăng Thanh Huyền.
So sánh hai nữ nhân này, Hoàng Phủ Vi nhất định càng hấp dẫn người hơn, vì đạt được hứa hẹn vị trí quân phi, y nguyện ý dốc hết sức lực hỗ trợ.
"Nhưng mà..." Liễu Trình không biết nên nói thế nào, không thể làm gì khác hơn bảo y: "Ngươi trước vào hoa viên đi dạo một lát đi. Chờ Uyên nhi bãi triều hồi phủ, sẽ cùng ngươi nói rõ."
"Vâng."
Y cũng không phải thật sự muốn đi dạo hoa viên, mà là tìm mấy chỗ khuất, thả xuống chứng cứ vu hãm Lăng Thanh Huyền.
Bệ hạ muốn diệt trừ nàng, vậy ở bên người nàng không phải quyết sách sáng suốt.
"Ngươi đang làm gì?" Sau lưng truyền đến giọng nam thanh thúy, Thượng Quan Như An thân hình khựng lại, ngoái đầu nhìn lại thấy là Giang Ly, biểu tình có chút buông lỏng.
"Thì ra là ngươi, Giang phu thị." Y trào phúng cười, "À không, mấy ngày nữa, ngươi sẽ là Lăng vương chính phu."
Giang Ly cảnh giác nhìn y: "Bệ hạ bảo ngươi tới?"
"Ngươi biết rồi sao?" Thượng Quan Như An cười nói: "Nói đến, ta còn tưởng ngươi đối với Lăng vương là thật tâm, chẳng ngờ ngươi cũng là nhãn tuyến bệ hạ an bài bên người nàng."
Mặt cắt không còn giọt máu, Giang Ly siết ống tay áo.
"Ngươi nói, nếu ta tố giác thân phận của ngươi với Lăng vương, ngươi còn có thể ngồi được lên vị trí chính phu sao? Nói nghiêm trọng một chút, Lăng vương không chừng sẽ gϊếŧ chết ngươi đó."
Chỉ một động tác giận trừng  mắt, Giang Ly tư sắc cũng đã khiến người tâm sinh ghen ghét.
Thượng Quan Như An ghi hận trong lòng, lời nào có thể kích động đến hắn đều treo hết trên miệng.
"Ngươi dám!"
Từng chữ cảnh cáo âm trầm đến cực điểm thoát ra khỏi miệng.
Lệ chí đen tuyền như thấm máu thâm nhập nhân tâm.
Thượng Quan Như An xem thường: "Ta có gì mà không dám. Có bệ hạ cho ta chống lưng, chẳng lẽ ngươi dám ra tay với ta sao?"
Bên cạnh là bụi hoa kiều diễm, bàn tay trắng nõn của Giang Ly bẻ đi một cành, đem đầu nhọn chỉ vào Thượng Quan Như An.
"Thượng Quan Nhu An, ta là sát thủ, ngươi không biết sao?"
"Ta động một ngón tay thôi cũng có thể làm ngươi vĩnh viễn ngậm miệng. Bệ hạ cũng thế, điện hạ cũng vậy, ngươi chết rồi, còn có thể nói được gì?."
Không nghĩ tới mình lại bị uy hiếp ngược lại, Thượng Quan Như An thất thố lui lại phía sau: "Ngươi muốn gϊếŧ ta?"
Giang Ly hừ lạnh. Một tên yếu gà, không chịu nổi một đòn, còn dám chạy tới đây uy hiếp hắn.
Hắn tạm thời sẽ không thật sự ra tay với Thượng Quan Như An, hù dọa một chút là được.
"Bớt lời vô nghĩa, Thượng Quan Như An, quản miệng của ngươi cho tốt, bằng không..."
Bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi tới, Giang Ly ánh mắt khẽ động, đem nhánh hoa quẹt mu bàn tay chính mình bị thương sau đó ném xuống, quay người nhào vào vòng ôm ấp của người vừa tới.
"Thê chủ ~" Hắn gọi đến thê thê lương lương, đem mu bàn tay chảy máu đưa cho Lăng Thanh Huyền vừa bãi triều trở về xem: "Thượng Quan công tử nói thị thân không xứng với vị trí chính phu, còn cầm nhánh hoa làm bị thương thị thân."
Bọn họ vừa giao phong, Lăng Thanh Huyền đã từ Độc Tâm Thuật biết được.
Tiểu gia hỏa ngay cả lúc uy hiếp người khác , cũng thật là hung manh. 
【...】Nhân vật phản diện rõ ràng là hung nghiêm túc. Thế quái nào vào mắt ký chủ đã thành hung manh rồi?
Lăng Thanh Huyền đón lấy tay hắn, thấy trên da thịt mịn màng trắng nõn có thêm một vết thương diễm lệ, mặt không đổi sắc nâng tay lên gần miệng, thổi hai cái.
ZZ nói thổi thổi, cái đau sẽ bay đi.
Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp phất qua mu bàn tay, Giang Ly sững sờ tại chỗ.
Nhìn nàng thần sắc nghiêm túc, hắn xấu hổ mà quên tiếp tục cáo trạng Thượng Quan Như An.
Mà dưới góc nhìn của Thượng Quan Như An, hai người đứng giữa vườn hoa, Lăng Thanh Huyền nhu hòa che chở, Giang Ly hồn nhiên nhu thuận, như một đôi thần tiên quyến lữ.
Y lại sinh ra một tí ti hâm mộ.
"Điện hạ, vết thương của Giang phu thị không phải do ta làm." Y muốn đánh vỡ cảnh tượng đẹp đẽ nhức mắt này.
Giang Ly ôm eo Lăng Thanh Huyền: "Thê chủ, ngài không tin thị thân sao?"
Hành vi vụng về của hắn, hi vọng không bị phát hiện.
Lăng Thanh Huyền rốt cuộc vươn tay, đặt lên má hắn, nhéo vào cái rồi nói: "Tin."
Lời của tiểu gia hỏa không tin cũng phải tin.
Giang Ly âm thầm quay quay Thượng Quan Như An làm mặt quỷ, nhân tiện cảnh cáo y chớ có lắm miệng.
Thượng Quan Như An: "..."
Đây là kinh thành đệ nhất mỹ nhân? Đệ nhất sát thủ?
Sao lại ấu trĩ quá vậy?
Trong lòng bực bội, gương mặt tú lệ của Thượng Quan Như An đổ mồ hôi: "Điện hạ, không nói chuyện này nữa, bao giờ thì ngài cưới ta vào phủ?"
Lăng Thanh Huyền cảm giác được thân mình Giang Ly cứng đờ, bất quá rất nhanh khôi phục bình thường.
"Bổn vương chỉ cưới một mình Giang Ly."
Chấn động, Thượng Quan Như An không dám tin, cả kính ngữ cũng quên mất, hỏi lại lần nữa: "Ngươi nói cái gì?"
"Thê chủ nói chỉ cưới mình ta, không bao giờ cưới người khác. Thượng Quan công tử chưa già đã lãng sao?"
"Ta không hỏi ngươi!" Thượng Quan Như An không tin, y không tin, Lăng Thanh Huyền thân là vương gia lại có thể đưa ra một hứa hẹn như vậy.
Ngay cả đương kim bệ hạ, cũng không thể hứa hẹn đến mức đó.
Giả sử y thật sự trở thành quân phi, cũng chỉ là người thứ nhất trong hậu cung của Hoàng Phủ Vi mà thôi.
Còn Giang Ly là hoàn chỉnh bá chiếm tất cả sủng ái của Lăng Thanh Huyền.
Bí mật như muốn phá miệng mà ra, y muốn nói cho Lăng Thanh Huyền biết, nam nhân nàng hết lòng sủng ái này, là sát thủ mà Hoàng Phủ Vi phái tới.
"Thượng Quan Như An, ngươi tổn thương phu thị của bổn vương. Từ nay về sau chưa được cho phép, không được tiến vào Lăng vương phủ nửa bước."
Lại bị giáng thêm một đòn làm Thượng Quan Như An hốc mắt đỏ lên.
Thông minh như y, dĩ nhiên biết Lăng vương chỉ đang tìm một lý do không cho y tiếp cận nàng mà thôi.
Giang Ly nhìn y chậm rãi nói: "Thượng Quan công tử, ta bị thương trên người, không tiện đưa tiễn, đi thong thả nha ~"
"Các ngươi!" Thượng Quan Như An chỉ vào hắn, lại chỉ vào Lăng Thanh Huyền, cuối cùng để lại một câu: "Tự giải quyết cho tốt!"
Bởi vì đố kỵ đả thương người, tổn hại hình tượng, chửi bới Lăng vương, ngữ khí bất kính, Lăng Thanh Huyền đơn phương giải trừ hôn ước cùng Thượng Quan Như An, đồng thời chiêu cáo ra ngoài.
Giang Ly dựa vào trong ngực Lăng Thanh Huyền hồi lâu mới nhìn nàng: "Nói, ngài có phải đang lợi dụng ta hay không?"
"Lợi dụng cái gì?"
Hắn nhìn chằm chằm mũi chân: "Lợi dụng ta để giải trừ hôn ước."
Lăng Thanh Huyền sờ sờ mặt hắn, từ khẽ vuốt biến thành nhào nặn: "Ừ, vậy thì đúng là lợi dụng ngươi."
Dù sao hậu viện của nàng chỉ có thể có một mình hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.