Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 115: Thê chủ, hôn một cái (22)




Sao trông tiểu gia hỏa cứ như muốn ăn thịt người vậy?
Lăng Thanh Huyền vừa mở miệng, sau bình phong đã truyền đến thanh âm duyên dáng: "Xảy ra chuyện gì? Tiểu thư?"
"Không có việc gì, tiếp tục tắm đi." Lăng Thanh Huyền duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đem tú ông và A Gia nhốt ở bên ngoài. "Về nhà."
Thời điểm xoay người kéo tay Giang Ly, bị hắn vung đi.
Trên mu bàn tay bị đánh đỏ lên, Lăng Thanh Huyền đôi mắt bình tĩnh.
Tiểu gia hỏa giỏi nha, học được bạo lực gia đình rồi.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, Giang Ly không bình tĩnh lại được. Nghe tin thê chủ nhà hắn tiêu một vạn lượng đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi, tim hắn khổ sở đến muốn nổ tung.
Đã thế tên hoa khôi kia, lại còn đang tắm!
Hắn đã tới tận đây rồi, nàng còn có thể thản nhiên hạ lệnh bảo nhân kia tiếp tục tắm, căn bản coi hắn như không tồn tại.
Thở không ra hơi, hắn sắp hít thở không thông mà chết.
"Tiểu thư?
Phượng Liên tắm xong, từ bên kia bình phong lộ ra nửa khuôn mặt. Gương mặt còn dính nước dị thường vũ mị, cùng Giang Ly là hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Giang Ly gắt gao cắn môi, đến mức chảy máu cũng không phát giác.
"Không ngờ tiểu thư lại thích hai người cùng hầu hạ." Phượng Liên cười khẽ hai tiếng, thân thể trần trụi chậm rãi bước ra.
Giang Ly hai mắt trừng lớn, gắt gao giữ chặt vạt áo Lăng Thanh Huyền, hung hăng hôn xuống đôi môi anh đào khẽ nhếch kia.
Không cho phép nhìn, hắn không cho phép nàng nhìn thân thể người kia.
Bờ môi bị hôn đến nứt ra, Lăng Thanh Huyền nếm được máu tươi của mình cùng hắn, huyết dịch giao hòa, mang theo tanh ngọt.
Giang Ly hôn bá đạo cùng dồn dập, muốn đem lực chú ý của nàng hoàn toàn bắt lại.
Thân thể của nàng bị hắn đẩy đến cạnh bàn, cấn nàng đến đau thắt lưng.
"Nè, ngươi cướp khách nhân của ta làm gì? Tiểu thư, ta... Ặc!"
Nắp trà trên bàn ném tới, trên trán Phượng Liên nổi lên một cục u, hoàn mỹ té xỉu trên mặt đất, lộ ra mông to trơn bóng.
Nam nhân này nói thật là nhiều.
Giang Ly bất mãn nàng phân tâm động thủ đánh người, cắn cắn đầu lưỡi của nàng mà trừng phạt.
Bị đau, Lăng Thanh Huyền bóp vào hôn của hắn.
Tiểu gia hỏa bạo lực gia đình đến nghiện rồi đúng không?
"Ưʍ..."
Giang Ly nhột đến sốc hông phải buông lỏng nàng ra, không nghĩ quá nhiều, gắt gao bắt lấy đôi tay nàng, không cho nàng sờ, lại hôn tới.
Không có khăn che mặt cản trở, hôn đến phá lệ thông thuận, tăng thêm hắn từng bước ép sát, khí tức phân không rõ là của ai.
Đến khi Giang Ly thở không nổi, buông lỏng nàng ra, kéo theo tơ bạc.
Đối lập với hắn hơi thở hỗn loạn, chật vật lộn xộn, Lăng Thanh Huyền thở dốc chỉ có biến hóa thật nhỏ. 
Viên lệ chí phản chiếu đáy mắt phiếm hồng, dưới ánh nến lập lòe bắt mắt.
Nước mắt một giọt nối tiếp một giọt, trượt xuống đến sườn mặt.
Giang Ly lại như vô tri vô giác, thở hổn hển mấy hơi, tiếp tục hướng xuống gặm môi nàng.
Lăng Thanh Huyền thở dài một tiếng nhẹ đến không nghe thấy, kéo hắn ra.
Đầu ngón tay lạnh lẽo tại hốc mắt của hắn nhẹ lau, giọng nói của nàng mềm đi vài phần: "Đừng khóc."
Cánh môi đỏ thắm của Giang Ly khẽ nhếch, nước mắt trượt dài đến bên môi, thật mặn, thật chát.
Sống lâu như vậy, Lăng Thanh Huyền không phải lần đầu thấy nam nhân khóc. Thế nhưng Giang Ly khóc, hoàn toàn ngoài dự kiến.
Hắn vẫn luôn rất hiếu thắng, chưa từng tỏ ra yếu thế.
Nàng làm hắn thương tâm sao?
Nước mắt hắn rơi vào lòng nàng, nổi lên từng đợt gợn sóng.
"Ưm!"
Đôi môi ướt át mang theo chút ấm áp hôn lên gương mặt hắn, từng chút từng chút, đem nước mắt xử lý sạch.
Mặn, chát, nhưng nàng cũng không dừng lại.
Lông mi cong vút quét vào trên mặt, hơi ngứa, lại mang theo từng đợt tê dại.
Con tim nóng nảy bất an dưới sự an ủi đặc hữu của nàng, dần dần bình tĩnh lại.
"Đừng liếm." Giang Ly mềm nhũn đẩy nàng ra, âm thanh nhẹ như thể không còn chút sức lực.
Người này, sao có thể làm ra loại cử chỉ như vậy được.
Con tim rung rung từng cơn, như mầm non muốn phá đất chui lên khi xuân đến.
"Thê chủ đến đây, không cho thị thân một lời giải thích sao?"
Hắn liếc mắt sang bên, không muốn nhìn nàng, hai tay lại nắm chặt nàng không buông.
"Công sự, lấy tình báo." Nàng lời ít ý nhiều, cánh tay chắc là bị tiểu gia hỏa bóp đến bầm xanh rồi.
Chỉ là nhìn bộ dáng còn đang tức giận của hắn, nàng cũng không lên tiếng nhắc nhở.
Giang Ly hừ lạnh, thanh tuyến lại có chút ậm ờ: "Chỉ như vậy?"
"Ừ."
Bằng không thì còn vì cái gì, nàng căn bản không muốn ra cửa đâu.
Giang Ly miễn cưỡng tiếp thu giải thích của nàng, cũng là tự cho mình bậc thang. Bằng không hắn vừa nháo vừa khóc, thật mất mặt.
"Hồi phủ?" Lăng Thanh Huyến thấy hắn lệ quang lấp lóe, đề nghị.
"Ừ."
Dù sao tình báo cũng đã lấy được, Lăng Thanh Huyền đem hắn bế ngang lên, hắn kinh hô ôm cổ nàng.
Muốn ôm là ôm, một câu cũng không hỏi, suýt chút nữa hù chết hắn.
Nghe ngóng xong, Lăng Thanh Huyền ghé mắt hỏi: "Ta có thể ôm ngươi không?"
"..." Ngươi đã ôm rồi còn gì!!!!!!
Giang Ly vùi đầu vào ngực nàng, mới vừa khóc xong, toàn bộ hốc mắt cũng gương mặt đều đỏ lên, bị người ngoài trông thấy, mắc cỡ muốn chết.
Đại môn mở ra, bên ngoài yên tĩnh như đêm ba mươi, tú ông nhẹ nhàng thở ra, tiến lên đón chào: "Điện hạ."
Dựa theo lời kịch, Lăng Thanh Huyền lạnh giọng: "Việc hôm nay, không được lộ ra nửa chữ. Xử lý tốt sẽ có trọng thưởng. Nếu xử lý không tốt..."
"Tiểu nhân hiểu rõ, cung tiễn điện hạ." Tú ông trong lòng bồn chồn, Phượng Liên kia nửa ngày không kêu một tiếng, không phải bị diệt khẩu rồi đó chứ?
Đổ mồ hôi lạnh, tú ông khom lưng đưa tiễn Lăng Thanh Huyền ra cửa.
______________________________________________________________________________
A Gia hồi phủ trước một bước, lại nôn nóng đến quay tròn.
Tuy nói điện hạ đi dạo thanh lâu là không đúng, nhưng mà nữ tử vi tôn, công tử thân là phu thị không được can thiệp.
Huống chi lúc đó công tử khí thế hùng hổ, điện hạ lại trầm mặt nghiêm nghị, bọn họ sẽ không đánh nhau chứ?
Công tử nhà cậu nhu nhược như vậy, nói không chừng sẽ bị điện hạ trực tiếp đánh chết.
A Gia càng nghĩ càng hoảng, sầu đến bứt tóc.
Chờ mãi đến lúc cửa truyền đến tiếng vàng, cậu mới nhìn đến công tử nhà mình đang được Lăng Thanh Huyền ôm trong ngực.
"Công tử?" A Gia vội tiến lên, thấy Giang Ly nằm trong ngực Lăng Thanh Huyền hô hấp đều đều, đã ngủ mất.
Chỉ là sắc mặt hồng nhuận dị thường.
Lăng Thanh Huyền không nói một lời, ôm hắn đến tận giường mới buông xuống.
"Điện hạ, đêm nay nghỉ lại đây sao?" A Gia một đường đi theo, xem mặt đoán ý, muốn trợ công cho công tử.
Cơ hội tốt như vậy, cậu thật muốn đánh tỉnh công tử. Ngủ gì mà ngủ, mau dậy cộng độ lương tiêu đi kìa!
"Ừ. Ngươi lui xuống đi."
Lăng Thanh Huyền ngồi ở mép giường, giúp Giang Ly cởi đai lưng.
A Gia kinh ngạc. Điện hạ thế mà chủ động giúp công tử cởi đai lưng.
Cậu vội vàng gật đầu lui ra ngoài, đè nén nỗi lòng kích động.
Công tử, nỗ lúc chút nha!
Giúp Giang Ly đắp kín chăn, Lăng Thanh Huyền đưa tay miêu tả dung nhan của hắn, lòng bàn tay cọ xát viên lệ chí kia, có chút cảm giác không nói nên lời.
Ngủ mới quan trọng, khuya quá rồi.
Nàng thoát y lên giường, ôm lấy hắn.
Vốn tưởng rằng đêm ngắn, một giấc sẽ tới hừng đông.
Không nghĩ tới thời điểm nửa đêm, Lăng Thanh Huyền cảm thấy quần áo bị nới lỏng.
Còn đang buồn ngủ, một bóng người ngồi quỳ trên thân nàng, bàn tay ấm áp mang theo vết chai mỏng luồn vào trong tìm kiếm.
Nàng nghe thấy tiếng hít thở hơi nhanh của hắn, cùng tiếng nói phát run trong bóng tối.
"Thê chủ, muốn ta đi có được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.