Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 107: Thê chủ, hôn một cái (14)




Máu tươi từ miệng vết thương trào ra như hoa hồng nở rộ.
Giang Ly nhìn chằm chằm cỗ thi thể kia, khí huyết cuồn cuộn, hôn mê bất tỉnh.
【Ây da, ký chủ, ngươi dọa nhân vật phản diện ngất xỉu rồi kìa.】ZZ thét lên, hiển nhiên bị cảnh tượng vừa rồi làm kích động.
Bổn tọa không phải đã trưng cầu ý kiến của ngươi sao? Là ngươi nói ả có thể gϊếŧ.
【...】Xin lỗi, được chưa?
Lăng Thanh Huyền thăm dò hơi thở của Giang Ly, rất yếu ớt. Thân thể hắn còn đang phát run.
Hẳn là bị phát độc nên ngất đi.
Đem hắn về phủ cứu trị quá lãng phí thời gian, Lăng Thanh Huyền tìm một kiến trúc đổ nát gần đó, đem hắn đặt trên cỏ còn hơi ẩm ướt.
【Ký chủ, ký chủ, mau cứu nhân vật phản diện, hắn sắp không xong rồi. 】Kiểm tra nhịp tim của Giang Ly, ZZ móng heo nắm chặt, vô cùng khẩn trương.
Trăng khuyết chẳng biết từ bao giờ đã hoàn toàn lộ ra, lãnh quang sáng rõ vẩy lên lông mi khẽ run của Giang Ly.
Lăng Thanh Huyền nhìn hắn, một lúc lâu vẫn không duỗi tay.
Nhân vật phản diện trúng độc mà chết, nàng về sau không cần thời thời khắc khắc đề phòng hắn ám sát nữa.
【Ký chủ, ngươi có thể thu thập điểm hảo cảm mà. Độ hảo cảm cao thì nhân vật phản diện đâu muốn gϊếŧ ngươi nữa.】
Hiện tại độ hảo cảm là bao nhiêu?
【...】ZZ có chút muốn yên lặng.
【Độ, độ hảo cảm đạt 10 điểm. Nhưng mà so với trước đây đã là gấp đôi rồi còn gì ~~】
Lăng Thanh Huyền hững hờ tìm củi khô nhóm lửa. Ánh lửa làm không khí ấm áp một chút nhưng Giang Ly vẫn thống khổ mà kêu rên thành tiếng.
【Oa oa oa, người ta khóc cho ngươi coi, ký chủ!】ZZ gấp đến độ dậm chân, 【Ký chủ, hắn là phu quân của ngươi đó. Nể tình danh phận, ngươi cứu đi mà ~~】
Vì cái gì ngươi luôn muốn bổn tọa cứu một người lúc nào cũng âm mưu ám sát bổn tọa?
【Bởi... Bởi vì...】ZZ không có quyền hạn, không thể nói.
Lăng Thanh Huyền khảy củi lửa, đem Giang Ly kéo qua, vén khăn che mặt, cho hắn ăn một viên thuốc.
ZZ cẩn thận từng ly từng tí không dám nói lời nào.
Quần áo trên người bị lôi kéo, Giang Ly có chút thanh tỉnh. Hắn mở mắt thấy Lăng Thanh Huyền liền giãy dụa, lại ho ra máu, bất quá lần này thổ huyết xong cảm thoải mái hơn không ít.
Hắn cảm thấy không còn thống khổ như trước nữa, chỉ là trên người vẫn đang đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đưa tay sờ lên mặt, khăn che mặt vẫn còn, không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm/
Lăng Thanh Huyền còn chưa phát hiện ra thân phận của hắn.
"Ngươi cời quần áo của ta làm gì?" Hắn hơi thở mong manh, âm thanh ám ách. 
"Ướt, sẽ cảm lạnh."
Cảm lạnh sẽ phát nhiệt, phát nhiệt sẽ sốt cao, sẽ lâm bệnh.
Giang Ly mím môi, thấy nàng cũng không có cởi hết y phục của mình, lúc này mới ngước mắt nhìn nàng.
Ánh lửa chiếu xạ trên mặt nàng, dường như có chút ấm áp lại xen lẫn hàn băng.
Hắn nhớ tới cảnh tượng nàng gϊếŧ người khi nãy, sạch sẽ lưu loát, chính hắn cũng không làm được như thế.
"Tại sao lại cứu ta?"
Nàng nhận ra hắn là người muốn ám sát mình, vì sao còn ra tay cứu giúp.
Rõ ràng trong lòng hắn đều là ý nghĩ muốn gϊếŧ nàng, nàng lại cứu mạng hắn.
Rõ ràng chỉ cần khoát tay liền có thể gϊếŧ chết hắn.
"Tiện tay."
Hắn mới không tin đâu.
Lòng bàn tay lạnh như băng dán lên trán hắn, vết thương do chủy thủ gây ra hơi hơi cọ xát lên da hắn, làm hắn tâm sinh bực bội.
"Ngươi sờ ta làm gì?"
"Ngươi mà chết sẽ rất phiền."
"..."
Trong một khoảnh khắc, Giang Ly chợt có cảm giác muốn đem khăn che mặt tháo xuống,  cho nàng biết người vẫn một mực muốn ám sát nàng chính là phu thị của mình.
Nhưng hắn lại không dám.
Thấy tinh thần của hắn không tệ, Lăng Thanh Huyền buông hắn ra, đem quần áo vừa cởi ra khi nãy ném cho hắn: "Tự mặc."
【...】ZZ thật muốn truyền thụ chiêu dùng cơ thể để sưởi ấm, nhưng bây giờ nó hơi sợ sợ, chỉ có thể yên tĩnh làm một bé heo xinh đẹp.
Thân thể phát lạnh, củi lửa chỉ có thể sưởi ấm được một chút. Giang Ly run rẩy ôm lấy quần áo, đôi mắt không tự chủ được mà liếc về phía Lăng Thanh Huyền.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy Lăng Thanh Huyền nhất định là trong quá trình ám sát đã yêu thích hắn.
Lúc trước thì ôm ôm ấp ấp cùng nhau ngủ, bây giờ còn cứu hắn.
Nàng có một vị hôn phu, còn có một thân phận khác của hắn là Giang phu thị, còn ngấp nghé một thích khách.
Lăng nhăng!
Gặp một người, thích một người, hừ!
Giang Ly quay đi, không nhìn nàng.
Quả nhiên nữ nhân đều là cặn bã.
"Ngươi cứ tự nhiên."
Thời điểm hắn còn đang hỗn loạn, Lăng Thanh Huyền đã đứng dậy. Nàng cởi áo khoác trên người vứt lên người hắn, thuận tiện ném qua một bình thuốc.
Nàng phải trở về ngủ.
"Ngươi, ngươi cứ như vậy mà đi?"
Không đi thì phải một mực ngồi nghe tiếng lòng của ngươi.
Bổn tọa sợ nhịn không được tiễn ngươi về với cát bụi.
Lăng Thanh Huyền không trả lời, nhoáng một cái rời đi.
Giang Ly nắm vuốt áo khoác của nàng, chậm rãi đem khăn che mặt lấy xuống.
Viên lệ chí trên dung nhan tinh xảo như vẽ rồng điểm nhãn, đem tư sắc của hắn nâng đến cực hạn.
Khoác lên y phục của nàng, mở bình thuốc ra, đưa về phía ngọn lửa.
Một lúc lâu sau, hắn thu tay, lần đầu tiên dùng thuốc nàng cho mình.
Dù sao mạng này là nàng cứu, độc chết coi như trả cho nàng.
Đáng tiếc thuốc này hiệu quả rất tốt, hắn thể lực dồi dào thu dọn một chút liền thừa dịp bóng đêm hồi phủ.
Ít nhất trước mắt, thân phận của hắn còn chưa thể bại lộ.
_________________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền ngủ một giấc đến hừng đông, không kịp ăn sáng đã theo lệ tảo triều, đồng thời biết được chuyện lý thú xảy ra đêm qua.
Tỉ như một bộ phận quan viên lại nhận được kiếm và ngân lượng.
Lại tỉ như tổ chức sát thủ xảy ra ẩu đả, chết không ít người. Sáng nay thời điểm quan phủ đi nhặt xác, bên cạnh có chữ viết nhắc nhở máu có độc.
Lại tỉ như căn nhà cũ hoang phế kia đột nhiên xuất hiện ma trơi.
Không thể không nói, chuyện qua bọn họ truyền tai nhau trở nên vô cùng đặc sắc.
Lăng Thanh Huyền ôm bụng, muốn về nhà ăn sáng.
Hết chuyện rồi, tan họp.
Lý Như chào hỏi cũng bị nàng phớt lờ, trực tiếp lên xe ngựa.
Nhưng về đến nhà, chờ đợi nàng không phải đồ ăn sáng, mà là đủ loại bánh ngọt hoa hòe lòe loẹt.
"Thê chủ, đây là thị thân đích thân làm, muốn nếm thử một chút sao?'
Giang Ly bưng đĩa, bánh ngọt màu sắc đặc biệt xinh đẹp, chỉ là hình dạng có chút khó nói nên lời.
ZZ, nhân vật phản diện đột nhiên làm điểm tâm cho bổn tọa là có ý gì? Muốn độc chết bản tọa sao?
Nàng hôm qua còn cứu mạng tiểu vô lương tâm này, không nghĩ tới độc nhất là lòng dạ đàn ông.
【... Ký chủ, ngươi có Độc Tâm Thuật sao không dùng?】
Lăng Thanh Huyền dưới ánh mắt vạn phần mong chờ của Giang Ly, chọn lấy một khối bánh ngọt thoạt nhìn hơi giống heo đen.
ZZ: (ΩДΩ)
Giang Ly một phần muốn báo đáp ơn cứu mạng, một phần muốn lấy được tín nhiệm của nàng.
Lúc bấy giờ mới đi làm điểm tâm, đương nhiên, đây cũng là lần đầu hắn xuống bếp.
A Gia ở bên canh khẩn trương đến mức thở mạnh cũng không dám.
Công tử nhà cậu chịu học cách lấy lòng điện hạ rồi, cậu thật vui mừng!
Bánh ngọt gần sát bờ môi, Lăng Thanh Huyền sắc mặt không tốt lắm.
Không thể ăn, cái này tuyệt đối không thể ăn.
Khẽ cắn một miếng nhỏ, Lăng Thanh Huyền bỏ xuống.
ZZ, bổn tọa có thể trực tiếp chỉ ra khuyết điểm của hắn không?
【Không thể! Xin ký chủ nhận xét một cách uyển chuyển!】
Vì thế Lăng Thanh Huyền uyển chuyển xoay người sang một bên: "Nuốt không vô."
Ăn hết một cái tuyệt đối có thể độc chết nàng.
【...】THẦN LINH ƠI! KHÔNG PHẢI UYỂN CHUYỂN NHƯ VẬY!! ○几
Chiếc đĩa tựa hồ truyền đến âm thanh vỡ vụn, nhưng vẫn được Giang Ly giữ vững trên tay.
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thê chủ hẳn là càng ưa thích điểm tâm do Thượng Quan công tử làm?"
Hình dáng đâu có khác mấy, hắn đã tận lực.
"Của hắn, ta không ăn."
Nhưng của Giang Ly làm thì nàng nếm thử.
Giang Ly gượng cười mang cái đĩa đã vỡ nát lui ra. Cái trò nấu ăn quỷ quái này! Hắn phải đổi chiêu khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.