Hệ Thống Xuyên Không Vương Phi Muốn Lật Trời!

Chương 137: Hắc Hoá 2





Thanh Ly từ đâu biến ra một con dao găm nhỏ kề sát cổ Tiêu Dạ Thần.
Đôi mắt nàng đỏ ngầu hằn lên tia máu có thể thấy hiện giờ nàng đang rất tức giận.
Hắn trầm mặc một hồi lâu như vậy là đang nghĩ gì đây đao đã lề lên cổ rồi mà một chút phản ứng cũng không có.
Tiêu Dạ Thần đưa tay đẩy con dao ở cổ ra rồi nhắm xuống vị trí tim mà đâm vào.
- Nàng muốn giết thần thì phải đâm vào chỗ này...cổ không có tác dụng với ta đâu.
Tiêu Dạ Thần khàn giọng cười đôi mắt thâm sâu của hắn chăm chú nhìn biểu cảm của Thanh Ly như thể hắn sợ bỏ sót một chi tiết nhỏ nhất trên khuôn mặt nàng vậy.
Nàng hơi dao động vốn định doạ Tiêu Dạ Thần một chút mà hắn lại muốn chết thật.
Thanh Ly sững người tại chỗ...!Hôm nay hắn làm sao thế? Não bị thiếu giây thần kinh nào à hay thức lâu quá đầu óc không tỉnh táo gây ảo giác.
Bà nó! Giờ thì hiểu sao người đời lại cứ truyền miệng nhau nói "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân" rồi! Nhìn hành động điên khùng của hắn so với kiếp trước thì còn tưởng hai người khác nhau đấy.
Dù Thanh Ly có là người ghi thù nhỏ nhen đến mức nào thì nàng sẽ không bao giờ đẩy hắn đến chỗ chết bởi làm như thế tim nàng sẽ lại đau...!rất đau...
Thấy Thanh Ly bất động tại chỗ Tiêu Dạ Thần không chần chừ mà nắm lấy tay nàng đâm con dao vào sâu.
Máu từ nơi đó chảy ra ướt hết cả một vùng xiêm y dọc theo lưỡi dao thấm lên tay của nàng với hắn.

Thanh Ly sững sờ trong chốc lát chưa kịp định thần chuyện gì thì Tiêu Dạ Thần đã ngã khụy xuống sàn mắt nhắm nghiền.
- Tiêu Dạ Thần...!Tiêu Dạ Thần...!chàng...
Nàng hơi hoảng vội lôi hắn lên giường kiểm tra vết thương.
Cũng may con dao này nhỏ nếu không hắn đã lên bàn thờ ngắm gà rồi.
Thật là! Chẳng hiểu Tiêu Dạ Thần nghĩ cái gì nữa...!rõ là lúc trước hắn đâu dễ dãi như vậy.
Xoẹt! Thanh Ly xé nát phần áo trước ngực dùng tiên pháp chữa lành vết thương cho hắn.
Tuy đã chữa khỏi nhưng nội thương vẫn còn nàng phát hiện ra ma khí trong cơ thể hắn đang cắn ngược lại với tiên khí.
Cứ tiếp tục như thế hắn sẽ chết! Nhưng...tại sao tiên khí của hắn lại đang tự tiêu hao nhiều như vậy nàng nhất định phải điều tra nguyên nhân.
Tình cảnh của Tiêu Dạ Thần bây giờ như cá nằm trên thớt bất kì ai cũng có thể giết hắn.
Nếu như đại chiến các giới xảy ra ngay lúc này thì...
- Thanh Ly...đừng...!nàng đừng nhảy...đừng rời xa ta.
Bỗng Tiêu Dạ Thần mơ hồ nói một câu cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Ly.
Có vẻ hắn đang gặp ác mộng hai tay xiết chặt lấy nệm trên trán đổ rất nhiều mồ hôi.
Nàng gỡ tay hắn ra nắm chặt.
Nóng quá...Bỏng tay mất! Nàng đưa tay lên trán hắn sờ thử...Hừ! Cứ tưởng làm thần thì cao ngạo lắm chắc giờ cũng bị sốt như phàm nhân thôi.
- Người đâu!
Nghe thấy nàng gọi người hầu từ ngoài đi vào.
Thanh Ly dặn họ đủ điều từ bốc thuốc cho đến sắc ra bát cho hắn sau đó nói ra những điều tối kỵ của Tiêu Dạ Thần và kêu họ phải cẩn thận không được để người ngoài biết.
Đoán chừng chút nữa Dương Nhất với Hạ Kì sẽ đến đây nên nàng cũng không cần phải bận tâm.
Có điều chút nữa nàng quên mất còn một nhân vật nữa...
- Ra đi...Thư Nhiễm! Ta biết cô đang ở đây.
Thanh Ly đi về phía chiếc bàn được kê ở gần cửa sổ ngồi xuống uống một ngụm trà vừa đi vừa nói.
Giây sau một thiếu nữ mặc y phục của cung nữ bước ra Thư Nhiễm cung kính hành lễ.

- Thần xin chúc mừng bệ hạ hồi phục kí ức và tu vi.
Hoá ra ngay từ đầu cô ấy đã biết nàng chính là Yêu Vương chủ nhân của mình nên ngay khi mới đến đây nghe nàng giới thiệu Thư Nhiễm không tỏ ra bất ngờ hay ngạc nhiên gì quá mà rất nhiệt tình hỏi tên Thanh Ly.
Mọi chuyện cứ như đã được an bài sẵn nhỉ...!Nàng chỉ cần chờ nó đến.
......................
Nói ra lần gặp mặt nhau ở phàm giới có lẽ là một cái duyên.
Trong lúc đi du ngoạn ở phàm giới Thanh Ly đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ một con hẻm vắng.
Khi đến nơi nàng phát hiện thấy có đám trẻ con ăn mặc rách rưới đang túm tụm vây quanh một cô bé nhỏ tuổi hơn.
Bé con kia có gương mặt xinh xắn đáng yêu đến mê hoặc người khác đến nỗi mấy vết bẩn trên mặt không thể che đi nước da trắng như tuyết.
Cãi nhau một hồi hoá ra là dành vài cái bánh bao cô bé xinh xắn kia vừa xin được.
Lũ nhóc thấy đứa bé không chịu giao đồ thế là giở thói ỷ lớn hiếp yếu.
Nhưng điều bất ngờ nhất mà Thanh Ly nhìn thấy chính là cô bé mang gương mặt yếu đuối nhu nhược kia thực chất là một đoá hắc liên.
Nó trừng mắt nhìn bọn họ rồi lao lên đánh nhau một trận.
Cuối cùng cô bé chỉ bị xây xát vài chỗ nhưng còn đám nhóc kia có đứa bị cào chảy máu có đứa thì bị đá đập vào đầu vừa khóc vừa kêu mẹ ơi.
Máu của chúng đã giây vào bộ xiêm y màu nâu rách rưới làm bộ đồ lem luốc.
Đợi khi lũ trẻ đi xa cô bé kia mới định thần được đồ đã bẩn nên lúng túng lau chùi.
Lau mãi cho đến khi máu lem nhem ra tay khắp người bốc mùi tanh nhóc con mới ngồi dựa vào tường ngồi khóc.

Khi nãy đánh người ta rất hùng hổ mà giờ lại yếu ớt như mèo con.
Nàng tiến đến trước mặt cô bé đưa tay nói.
- Này cô bé! Có muốn đi theo ta không?
Thật kì lạ! Ngay khi nhìn thấy nàng cô bé có hai bím tóc nhỏ trông rất đáng yêu kia lại nắm lấy tay nàng đòi bế.
Sau đó nàng đưa bé con đó về yêu giới dạy dỗ nuôi dưỡng rồi đặt tên cho nó là Thư Nhiễm hy vọng sau khi lớn vẻ ngoài mềm mại sẽ là lớp ngụy trang tốt để hoàn thành được việc lớn.
Chỉ là mấy tháng qua nàng ta ngụy trang rất tốt đến nỗi nàng không có một sự nghi ngờ hay phòng bị nào.
......................
- Thư Nhiễm cô cũng vất vả rồi! Ở đây không có ai bỏ lớp mặt nạ kia ra rồi ngồi xuống đây.
Nàng liếc qua một cái rồi vẫy tay kêu Thư Nhiễm ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nàng ta đáp một câu vâng rồi đưa tay lột lớp da đã hoạ bì ra.
Khuôn mặt tuyệt mĩ dần hiện ra hai hàng lông mày hơi cong nước da trắng mịn cùng đôi môi hồng căng mọng.
Cả người Thư Nhiễm toát lên vẻ đẹp của một tiểu bạch liên yếu đuối lại vô cùng mỏng manh dễ vỡ khiến nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn phạm thượng.
Sắc đẹp của bé con này cũng quá thượng thừa rồi nếu để tên hoa tặc Lãnh Tử Hiên kia thấy chắc nàng ta sẽ bị cuỗm đi mất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.