Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 94: Lãnh địa của bản vương​




Share by: lazyboyvn​
- Chạy mau! Con nhện (Huyết Sắc Tri Chu) tới tìm ngươi!
Giọng nói lo lắng, âm thanh quen thuộc, vừa nghe thấy Thẩm Phong đã xác định đó là thanh âm của tiểu thiên sứ Đại Vũ!
Tưởng rằng từ biệt hôm qua phải mấy hôm nữa mới gặp lại, không nghĩ tới vừa tỉnh dậy đã nghe thấy thanh âm của nàng, trong lòng Thẩm Phong không kiềm được mà vui mừng.
Nghe thấy âm thanh cảnh báo của nàng, khiến cho hắn nhất thời càng cao hứng hơn.
- Thật? Lúc nào bọn chúng tới?
Thẩm Phong cười, hắn đang rầu rĩ muốn thử xem sự ngưu bức của hệ thống Windows, không nghĩ tới Huyết Sắc Tri Chu lại tự đưa mình tới cửa.
Nếu ở ba phút trước, hắn có lẽ sẽ khổ não vì địch nhân quá đông nhưng bây giờ hắn chỉ mong Huyết Sắc Tri Chu tới càng nhiều càng tốt.
Khà khà, có hệ thống trong tay, ta nắm cả thiên hạ!
- Bọn chúng đã đến dưới lầu!
Bỗng nhiên Đại Vũ than nhẹ một tiếng, nói:
- Thật xin lỗi, là do ta phát hiện quá muộn, bọn họ đã đến trước cửa nhà trọ của ngươi, tổng cộng có mười một tên. Ngươi chạy mau, từ cửa sau chạy trốn! Coi như... Coi như chạy không thoát cũng phải cố chống đỡ, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới!
Vừa dứt lời, bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng đóng cửa và tiếng bước chân dồn dập. Không tới mười giây sau tiếng động cơ mô tô cũng vang lên đinh tai nhức óc,
Từ thanh âm cũng có thể đoán ra tâm tình lo lắng khẩn trương của nàng.
Trong lòng Thẩm Phong ấm áp, hắn ôn nhu an ủi:
- Đừng lo lắng, ta có biện pháp vượt qua, không có việc gì đâu.
- Ngươi nhất định phải cầm cự!
Trong giọng nói của Đại Vũ không cách nào che dấu sự lo lắng và sợ hãi.
Thẩm Phong cũng không biết phải giải thích như thế nào, bởi hắn cũng không thể nào nói về sự tồn tại của hệ thống, Huyết Sắc Tri Chu tới càng nhiều thì càng tốt?
Thẩm Phong không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đáp:
- Yên tâm, ta không có việc gì. Ngược lại là ngươi lái xe chậm một chút, chú ý an toàn, đừng để ta chờ một hồi mà không thấy.
Từ tư tâm, Thẩm Phong không muốn để cho Đại Vũ chạy tới, dĩ nhiên, coi như hắn nói, lấy tính khí quật cường của cô gái cũng nghe không lọt.
Oanh ——
Tiếng xe mô tô nổ vang trên đương cao tốc từ trong điện thoại vọng ra!
Đụng! Đụng! Đụng!
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng vật cứng va chạm!
Mấy giây sau, cửa sổ thủy tinh bị đập toái, cửa phòng khóa chặt cũng bị một cước đá văng!
Mười một tên áo đen từ của chính, cửa sổ, hoặc từ sân thượng, lục tục xông vào, trong khoảnh khắc liền đem Thẩm Phong bao vây trùng trùng.
Mặt Thẩm Phong đen lại.
F* you, cửa của lão tử, thủy tinh cũng của lão tử!
Chúng con mẹ nó đều là tiền do ta bỏ ra đó!
Cố nhẫn nhịn nhưng không thể nhịn a! Loại chuyện này tuyệt đối không thể nhịn!
Thẩm Phong nổi giận, định thần nhìn lại, phát hiện mười một tên đó toàn là người quen!
Cầm đầu là Cơ Thái Hiểu, mười người còn lại là Giáp Ất Bính Đinh Mậu Canh Tân Nhâm Quý!
- Ngay cả lão đại các ngươi cũng đã chết dưới tay ta mà bây giờ các ngươi vẫn còn gan tìm đến cửa?
Thẩm Phong cười nhạt không dứt, mười một tên bại tướng dưới tay, lại còn dám qua tìm cái chết?
Lúc ấy Thẩm Phong không đem bọn chúng giết chết mà chỉ đem bọn chúng đánh cho bất tỉnh.
Điều này dĩ nhiên không phải hắn chân yếu tay mềm, càng không phải là quân tử lấy ơn báo oán.
Chẳng qua Thẩm Phong cho rằng mấy tên tôm tép này không đủ tư cách để hắn ra tay giết chết!
Vô luận nói như thế nào, cuối cùng Thẩm Phong vẫn là một gã trai tơ. Từ trước tới nay, đừng nói là giết người, ngay cả một con gà hắn còn chưa dám cắt tiết.
Hệ thống yêu cầu hay bị người đuổi giết cũng không thể để cho Thẩm Phong tùy tiện giết người.
Lần đầu tiên giết người, chung quy cần quyết tâm rất lớn.
Thẩm Phong không trốn tránh chuyện này, bởi vì hắn biết nhân từ đối với địch nhân là tàn nhẫn đối với chính bản thân mình, đối với người có dã tâm giết mình mà còn tỏ ra quân tử lấy ơn báo oán thì khác gì đi tự sát.
Thẩm Phong không phải là người có thể nhắm tịt hai mắt, mặc kệ lương tâm, giơ tay chém xuống, đem một tên giết chết.
Ít nhất vào lần đầu tiên, Thẩm Phong còn không làm được.
Hắn cần quyết tâm.
Mà mấy tên Đinh Mậu kia không có tư cách để hắn ra tay.
Nói khó nghe một chút, bọn họ còn chưa xứng để cho Thẩm Phong hạ quyết tâm giết người.
Ngược lại cái tên mai phục suýt chút nữa thành công giết hắn - Cơ Thái Hiểu đã để cho hắn hạ quyết tâm, chống lại "cảm giác xa lạ" cùng "tâm lí kháng cự".
Nhưng tiếc rằng An Đức Lỗ lại đúng lúc chạy tới cứu hắn một mạng.
Cũng vì vậy An Đức Lỗ xui xẻo kia đã trở thành vật phẩm tế lễ đầu tiên của hắn.
Sau khi giết chết An Đức Lỗ, đúng như theo dự đoán, tâm lí kháng cự trỗi dậy nhưng sự mệt mỏi cả thể xác lẫn linh hồn đã áp đảo nó, làm cho các cảm xúc mặt trái có cơ hội thăng hoa.
Chuyện gì cũng không khó, có khó chỉ là lần đầu tiên. Chỉ cần có lần đầu tiên, lần thứ hai, thứ ba không còn khó như vậy nữa.
Điều này đúng trong tất cả các trường hợp.
Nghe Thẩm Phong nói, Cơ Thái Hiểu giễu cợt:
- Ngươi cho rằng ta không biết ngươi dựa vào thần uy tinh linh đem An Đức Lỗ giết chết? Ta một mực núp tại tòa nhà cao nhất, dùng ống nhòm, tận mắt thấy cuộc chiến kia. Vì để ngừa vạn nhất, ta lén gắn một chiếc máy nghe trộm ở trên người An Đức Lỗ, những đoạn đối thoại trong trận đấu, bao gồm ngươi gọi là 'Thẩm Phong', bao gồm con tinh linh vẫn còn tồn tại kia... Ta đều nghe thấy hết! Ta mất tám tiếng đồng hồ tra xét sổ lưu trữ thông tin học sinh mới tìm ra địa chỉ của ngươi! Bây giờ, ngươi trốn không thoát!
Con ngươi Thẩm Phong co rút một cái, lạnh lùng nói:
- Chuyện của Đại Vũ...còn ai biết nữa không?
- Khẩn trương?
Cơ Thái Hiểu cười lạnh nói:
- Yên tâm, tạm thời ta còn chưa báo lên tổ chức. Dẫu gì con tinh linh kia khi không có Ngự Thần Giả thì cũng chẳng khác nào dê con lạc đàn. Chỉ cần giết ngươi, lại đi bắt nàng, ta có thể ngay lập tức trở thành Ngự Thần Giả! Chuyện tốt như vậy, đương nhiên ta chỉ muốn nhấm nháp một mình.
Thẩm Phong thở phảo nhẹ nhõm, nói: 
- Vậy thì ngươi không có cơ hội này.
Cơ Thái Hiểu cười lạnh nói:
- Không có tinh linh, không thể đánh lén, trong không gian chật chội này một mình ngươi đối mặt với mười một người chúng ta, người không có cơ hội chính là ngươi đó! Các anh em, giết hắn!
Cơ Thái Hiểu không nói nhảm nữa, ra lệnh một tiếng, mười tên áo đen không còn đủ kiên hẫn vội vàng xông về phía Thẩm Phong!
Khóe miệng Thẩm Phong hiện lên một nụ cười nhạt. Nếu Cơ Thái Hiểu tới vào hôm qua thì may ra hắn còn có cơ hội.
Nhưng hắn hôm nay, đã không phải là hắn ngày hôm qua!
- Bắt đầu chạy ứng dụng!
...
Ông ——
Thân thể mới vọt tới được một nửa, không gian bỗng nhiên sáng chói để cho Cơ Thái Hiểu không thể không nhắm mắt lại, tiếng ông minh đinh tai nhức óc làm hắn choáng váng.
Chỉ trong vài cái chớp mắt, tiếng ông ông ngừng lại, thế giới lần nữa quay về yên tĩnh, nhưng khi hắn mở mắt ra, thế giới đã thay đổi hoàn toàn.
Màu trắng vô biên vô tận bao trùm hết thảy, đây là một không gian màu trắng không nhìn thấy điểm cuối.
Đất đai dưới chân vẽ những đường thẳng màu đen, đem mặt đất cắt thành những hình lập phương vuông vắn.
Diện tích bề mặt của chúng vừa vặn để cho một người đứng trên đó.
- Nơi này là nơi nào?
Cơ Thái Hiểu kinh hãi, vừa rồi hắn vẫn ở trong nhà trọ rút đao xông về Thẩm Phong, vì sao trong nháy mắt xuất hiện ở địa phương kỳ quái này?
Nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Trong lúc Cơ Thái Hiểu suy tính, hắn theo bản năng đi về phía trước một bước.
Đinh!
Âm thanh tựa như ấn nhầm phải cái nút gì vang lên, Cơ Thái Hiểu sợ hết hồn, bỗng nhiên con ngươi hơi co rút.
Chỉ thấy bước chân hắn vừa xuống, những khối đất lập phương màu trắng biến thành màu xanh lá cây
Màu xanh lập phương đầy xung quanh lấy chỗ hắn ở làm trung tâm, hợp thành nhiều hình bất quy tắc.
Cẩn thận nhìn một chút, trên những khối đất trong hình có những con số xen kẽ.
Những con số đó bắt đầu từ 1 đến 4, trong đó số "1" chiếm nhiều nhất.
Cơ Thái Hiểu khẽ nhíu mày, những chữ số này có ý nghĩa gì?
Mảnh đất màu trắng cùng màu xanh lá cây có gì khác nhau?
- Nam tước đại nhân, nơi này là chỗ nào?
Bên trái bỗng nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc, Cơ Thái Hiểu vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện nguyên lai là tên Giáp. Truyen!YY
Cơ Thái Hiểu trầm mặc một lúc rồi lắc đầu.
Người quần áo đen Giáp lập tức nhấc chân hướng về phía hắn đi tới.
Cơ Thái Hiểu nhìn rõ ràng, sau khi tên Giáp đặt chân xuống những ô màu trắng, không gian sẽ vang lên những tiếng đinh đinh, sau đó xuất hiện một mảng lớn ô màu xanh lá cây.
Nhưng có lúc giẫm trên ô vuông màu trắng, cũng chỉ có kia một ô vuông biến thành màu xanh lá cây, đồng thời trên đó viết con số.
Đột nhiên! 
Con ngươi của Cơ Thái Hiểu đột nhiên co rút một cái, một bước người áo đen Giáp kia đạp xuống, lại xuất hiện hình vẽ lạ!
Không phải ô đất màu xanh, cũng không phải con số màu đỏ, mà là một cái khô lâu màu đen!
Đó là cái gì?
Nội tâm Cơ Thái Hiểu rung động, sau đó hắn còn chưa kịp há miệng phát ra âm thanh, một tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên!
Oanh! 
Lấy người áo đen Giáp làm trung tâm, vụ nổ lan tỏa ra tứ phía, tựa như đạp phải quả bom chứ không phải mìn!
Người áo đen tên Giáp bị vụ nổ nuốt mất!
Cùng lúc đó, một âm thanh vang lên trong không gian.
- Hoan nghênh các ngươi đi tới khu vực quét mìn của bản vương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.