Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 60: Huyết Sắc Tri Chu Muốn Giết Ngươi




Ở một vùng ngoại ô hoang vu, lúc này, trong căn nhà bỏ hoang tụ tập mấy chục người, mỗi một người trong đó đều mặc bộ quần áo màu đen và trên áo có vẽ hình của một con nhện đỏ như máu.
Trên mình con nhện có đánh các chữ số khác nhau, mấy chục người tựa như một dãy số thứ tự nào đó..
Giữa mấy chục con người, có hai hình vẽ con nhện bất đồng với những người khác, hình dáng phức tạp hơn, sắc đỏ của máu càng đậm hơn một chút.
Hơn nữa trên hình vẽ, ngoài số thứ tự còn có một chữ cái đứng trước đó, một người là N85797, một người khác chính B4141.
Mấy chục người đều là thành viên Huyết Sắc Tri Chu, những người quần áo đen mà không có các kí tự khác thì thuộc cấp bậc thấp nhất: Thuộc hạ.
Mà hai kí tự kia đại biểu cho tước vị: Vương tước, Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước, đây là sáu tước vị do nữ hoàng ban hành.
N đại biểu Nam tước, B thì đại biểu Bá tước.
Người có số thứ tự B4141 có đôi mắt xanh, da thịt trắng noãn, tựa hồ là người da trắng đến từ Tây Vực.
Nam tước số thứ tự N85797 là một thanh niên tóc ngắn, nếu nhân viên Đoàn Thiên Đường ở chỗ này thì sẽ kinh ngạc vô cùng, bởi vì thanh niên kia chính là nhân tài mới nổi của đội Đoàn gia - Cơ Thái Hiểu.
- An Đức Lỗ Bá tước, ta tới gặp ngài, là vì Lang Thù Công tước ban bố nhiệm vụ, thương lượng hợp tác hút việc.
Cơ Thái Hiểu chào hỏi bằng lễ tiết Tây phương, nhẹ giọng nói.
- Hợp tác?
An Đức Lỗ nhíu mày, giễu cợt nói:
- Ngươi cho rằng ngươi có tư cách cùng Bá tước nói chuyện hợp tác?
Cơ Thái Hiểu chỉ là một Nam tước vừa được tấn thăng cách đây không lâu, mà An Đức Lỗ chính là một vị Bá tước lâu năm, hai người, vô luận thực lực hay địa vị cũng có chênh lệch nhất định.
Mấy chục người áo đên bên trong công xưởng đều là thuộc hạ của An Đức Lỗ, Cơ Thái Hiểu đến một thân một mình, lại dám cùng hắn nói chuyện hợp tác?
Khóe miệng An Đức Lỗ hiện lên một nụ cười hài hước.
- Bàn về thực lực và nhân lực, quả thật ta không có tư cách.
Cơ Thái Hiểu mặt không đổi sắc nói:
- Nhưng, tình báo trong tay ta thì ngài nhất định cảm thấy rất hứng thú.
An Đức Lỗ ánh mắt híp lại.
- Có ý gì?
Cơ Thái Hiểu trầm giọng nói:
- Cô gái mà Lang Thù Công tước muốn giết kia, bây giờ ở đâu, chắc hẳn An Đức Lỗ Bá tước còn không biết? Nhưng ta nghe nói Tô Thương Bá tước cũng nhận nhiệm vụ này, nếu để cho hắn phát hiện ra thiếu nữ kia trước. An Đức Lỗ Bá tước, ta e rằng chúng ta sẽ tay không mà đi về, dẫu sao từ trước đến nay, nhiệm vụ mà Tô Thương Bá tước hoàn thành tỷ lệ vẫn là một trăm phần trăm. Nếu như ngài biết thiếu nữ đó ở nơi nào, đã sớm tự mình lên đường rồi... Rất đúng dịp, ta vừa vặn biết thiếu nữ bây giờ ở đâu.
Cặp mắt An Đức Lỗ híp thành một khe hở nhỏ, ánh mắt giống như một thanh đao nhọn quét qua thanh niên trước mắt, theo An Đức Lỗ rơi vào yên lặng, trong căn nhà bỏ hoang tràn ngập sát khí lạnh như băng.
Môi mấy chục người áo đen kia trắng bệch, cơ thể khẽ run rấy.
Trán Cơ Thái Hiểu rịn ra tí mồ hôi lạnh, nhưng vẫn đứng nghiêm, thẳng tắp, nhìn chăm chú cặp mắt của An Đức Lỗ.
- Có chút ý tứ.
An Đức Lỗ mở mắt, ngay cả sát ý ngưng kết cũng trong nháy mắt tản đi.
- Nói một chút coi, con mồi đáng yêu kia bây giờ ở đâu?
...
...
Giữa trưa, phố Thiên Đường vẫn ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt. Những người khách hàng rộn ràng, lân la giữa biển hàng hóa mênh mông.
Thẩm Phong hướng tới khu vực bán quần áo, trên đường, người đến người đi qua lại không dứt. Những cô em khi đi dạo phố nếu phát hiện ra chỗ nào đông đúc thì dĩ nhiên phải tránh hoặc đề phòng lũ xú nam nhân chuyên lén sờ ngực. Thẩm Phong không biết điều đó, hắn còn chưa cởi xuống nữ trang, đi lên liền bị đưa đẩy, sau đó bắt đầu bị mấy người bên cạnh chèn ép.
Va chạm, trên dưới, trái phải, 1, 2, 4,...
Thẩm Phong không khỏi xúc động, con phố này quả thật danh xứng với thực...
Nơi đây là thiên đường.
Càng đi lên phía trước, Thẩm Phong ngạc nhiên phát hiện mọi người xung quanh rất hay nhìn mình, bất quá phần lớn họ đều có ánh mắt quái dị, hại Thẩm Phong còn tưởng rằng mình để lộ ra tung tích. Sau đó, hắn mới phát hiện duyên cớ, nguyên lai là mình đang đeo một chiếc khăn che mặt.
Ở Tinh Diệu Quốc, lụa mỏng che mặt là một trang phục tương đối quái dị, cũng coi như là phong tình dị vực, tự nhiên sẽ để cho mọi người chú ý.
Thẩm Phong lập tức lấy khăn che mặt xuống,sở dĩ hắn phải che mặt, hoàn toàn xuất phát từ nỗi sợ với Triệu Tiểu Hi, đầu óc nha đầu kia bé tẹo, nhưng ngược lại nàng có trực giác kinh người, thậm chí chỉ nhìn ánh mắt có thể nhận ra hắn, nếu không phải đeo kính áp tròng thẩm mỹ, Thẩm Phong cũng muốn sắm một cái kính đen.
May hiện giờ Tiểu Hi không có ở đây, tiệm quần áo lúc mình gửi đồ cách khá gần. Nhanh chóng cởi xuống nữ trang, đã không còn gì phải lo lắng cả.
Đến, chính là chỗ này.
Thời gian vui sướng thật ngắn ngủi, bất tri bất giác đã tới của hàng.
Thẩm Phong đi về phía trước, vừa mới đi qua cửa, bỗng nhiên, một bóng người quen thuộc từ trong tiệm quần áo đúng lúc hướng ra ngoài!
Áo trắng váy trắng, tóc dài màu đen bù xù che mặt, người đó là thiếu nữ Đại Vũ!
Tại sao nàng lại ở chỗ này!
Thẩm Phong ngây dại.
Nếu Đại Vũ ở chỗ này thì Triệu Tiểu Hi chắc chắn phải ở bên cạnh?
Lau mồ hôi, hắn vừa tiêu sái đem khăn che mặt vứt bỏ, suy nghĩ đã không có gì để lo lắng, đảo mắt một cái đã ngược lại?
Có cần xui xẻo như vậy hay không?
Không được, mau lui!
Thẩm Phong vội vàng xoay người, muốn thừa dịp thiếu nữ chưa kịp phát hiện ra mình mà đánh bài chuồn.
Nhưng xoay người còn chưa đi hai bước, một bàn tay trắng nõn từ phía sau nắm lấy tay phải của hắn, kéo lại.
Thẩm Phong ngạc nhiên quay đầu, thấy Đại Vũ chẳng biết lúc nào đã chạy đến phía sau mình, đôi mắt màu xanh ngọc bích chăm chú nhìn hắn.
- Tìm được ngươi rồi.
Nàng nói.
Thẩm Phong ngây ngẩn, ý gì vậy? Nguyên lai không phải vô tình gặp được, mà là thiếu nữ tìm hắn? Cơ mà làm sao nàng biết mình ở chỗ này?
- Đi cùng ta!
Không kịp đặt câu hỏi, thiếu nữ đã mở miệng trước, không nói lời nào kéo tay hắn, đi dọc theo con phố tựa hồ muốn mang hắn đi nơi nào đó, trong giọng nói của nàng mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng.
Chuyện gì xảy ra?
Nàng muốn mang mình đi nơi nào?
Đầu óc Thẩm Phong mơ hồ, muốn đặt câu hỏi nhưng lại nghĩ tới thân phận mình bây giờ đang là người câm, trong lúc nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể mặc cho thiếu nữ kéo mình đi về phía trước.
Tay của thiếu nữ nhu nhược không xương, bóng loáng như ngọc, hơi lạnh lẽo, nắm rất thoải mái.
Nói thật Thẩm Phong không ngại cùng một cô em nắm tay, một bước hai bước ba bước bốn bước nhìn trời, nhìn sao một ngôi hai ngôi... Không đúng, bây giờ là ban ngày, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi.
Tóm lại, Thẩm Phong không ngại ngùng khi bị cô em kéo đi, nhưng hắn cực kỳ không thích loại trạng thái bị động này.
Ít nhất, hắn phải biết đối phương muốn đi nơi nào, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao để cho hắn đi theo.
Vì vậy Thẩm Phong dùng sức kéo thiếu nữ lại, hai chân bất động như núi, đợi đến khi thiếu nữ quay đầu, lập tức dùng ánh mắt và biểu tình để biểu đạt nghi hoặc.
Thiếu nữ hiểu ánh mắt của Thẩm Phong, quay đầu nhìn bốn phía, bỗng nhiên đi về trước một bước, đem môi sáp lại gần một bên tai Thẩm Phong, dùng thanh âm trầm thấp, rù rì nói.
- Huyết Sắc Tri Chu muốn giết ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.