Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 23: Đứa con ghẻ nhà họ Viên




Viên Hoàn buông dây cương ra, đặt tay lên bờm ngựa vuốt ve, mặc cho nó thả bước đi về phía trước. Thỉnh thoảng nhìn thấy những người ven đường, hắn lơ đãng tiến vào phần danh bạ để nghịch trang cá nhân của họ. Chà, vị tiểu thư đang đứng cạnh vách vẫy tay liếc mắt đưa tình với mình là ai nhỉ, à cô ta làm kỹ nữ….. Ôi con mẹ nó chứ, thì ra là một gã đàn ông mũi to giả gái! Cha mẹ ơi, gã đó còn móc mũi nữa, buồn nôn quá! Trông ngôi nhà cũng có đồng ra đồng vô, chậc chậc, khẩu vị của thằng nào nặng như vậy? Khung chat của người đàn ông giả gái hiện lên trong đầu hắn,
Status mười giây trước:
“Mắc ị mà ngồi nhà xí cả buổi lại chẳng đi được! Mẹ kiếp, mình phải làm gì với bệnh táo bón đây?”
Ha ha! Cái này ngươi cứ hỏi cha ta, nước mật ong của ông ta trị táo bón nổi tiếng Tam Quốc.
Cứ như Viên Hoàn hết nhìn đông rồi lại ngó tay, thỉnh thoảng lén lút cười một mình làm đám Kỷ Linh tưởng hắn phát điên. Hơn nửa ngày sau Kỷ Linh mới dè dặt hỏi:
“Thiếu chủ, à…. Ngài có sao không?”
“Khụ khụ! Ặc… ta vẫn ổn, ngươi đừng lo. Chỉ là ta nghĩ đến một số việc nên buồn cười thôi.”
“Ra vậy, thế là tốt rồi. Ngài mà có chuyện gì không may, chủ công sẽ lột da ta ra treo lên cổng thành mất.”
Ồ quao?
Lão cha Viên Thuật thương yêu mình đến vậy sao?
Viên Hoàn cũng hơi do dự, khi hắn mở danh bạ Wechat ra mới phát hiện trong danh sách hệ thống hiển thị không có tên Viên Thuật. Bố khỉ, hai người là cha con, nhưng mở danh sách bạn bè ra lại không có tên cha mình, tin được không?
Cái quái gì thế này?
À hiểu rồi, độ thiện cảm đối với mình vẫn chưa đạt đến 100 điểm. Môi Viên Hoàn trề đến mức có thể treo hai kg thịt trên đó, đáng lẽ hắn phải đứng trước mặt Viên Thuật hỏi cho thật rõ, ngươi con mẹ nó đến cùng có phải cha ruột của ta hay không? Ta bày đủ trò ra để cho ngươi thoải mái trang bức, dát vàng lên tên tuổi của ngươi, vậy mà điểm hảo cảm vẫn không đạt đến 100 điểm!
Trong khoảnh khắc ấy, Viên Hoàn mẹ nó rất muốn hát bài ‘Lạnh lẽo’ cho bản thân mình!
Thế là hắn bận rộn tìm lại những ký ức xa xưa của cái thân thể mà linh hồn mình đang ở nhờ, bất chợt phát hiện hắn là con của vợ bé. Ngoài hắn ra Viên Thuật còn có một người con nữa tên là Viên Diệu, tên này cũng cùi bắp hệt như lão cha hố hàng của mình, nhưng hắn ta lại là con trưởng, còn do vợ cả sanh ra.
Con mẹ nó! Càng nghĩ càng đau trứng!
Trong lịch sử có mô tả một phần tính cách của Viên Thuật. Trong nhà Viên Bàng, Viên Thiệu sinh trước, là con trưởng nhưng là con của một a hoàn tư sinh rồi được ông ta lấy làm vợ lẽ, còn Viên Thuật sinh sau nhưng hắn lại là con vợ cả. Sau đó quý ngài minh chủ Viên Thiệu lại được bác là Viên Thành nhận làm con nuôi, trở thành người thừa kế của chi trên Viên Bàng, thế nên xét về ngôi thứ theo pháp luật thì Viên Thuật là em họ Viên Thiệu, tuy nhiên theo mặt huyết thống họ vẫn là anh em ruột. Vì nguyên nhân này nên Viên Thuật luôn coi thường Viên Thiệu. Mâu thuẫn nhen nhóm dần nhen nhóm từ lúc liên minh phạt Đổng, về sau Viên Thuật còn gửi thư cho Công Tôn Toản bảo rằng Viên Thiệu không phải máu mủ của dõng dòi nhà họ Viên. Có đánh chết Viên Hoàn cũng không thể ngờ lão cha hố hàng vì vậy mà đối xử tệ với cả mình, thường xuyên ghẻ lạnh, nói chuyện ác ý, cái gì không vừa lòng là lôi ra đánh chửi.
Từng ký ức thuở nhỏ liên tiếp ùa về, Viên Hoàn năm chín tuổi từng đứng giữa trời đông đầy tuyết, cắn răng chịu đựng giá rét để chờ cha trở về, nhưng khi Viên Thuật đến chỉ nhìn hắn bằng một ánh mắt lạnh còn hơi cả tuyết mùa đông, một câu hỏi thăm cũng chẳng có chứ đừng nói đến chuyện ôm ấp, tay bắt mặt mừng với hắn.
Viên Hoàn từng làm rất nhiều việc, hi vọng có thể chiếm được một chút tình thương nhỏ nhoi của cha, ờ thì không cần phải thương yêu như Viên Diệu, nhưng mẹ nó ít ra cũng phải cho lão tử một câu khen ngợi thơm phức nào đó, hoặc một ánh mắt ấm áp tình cảm chẳng hạn. Nhưng không, bất kể Viên Hoàn cố gắng cỡ nào, đối với Viên Thuật, hắn chỉ là thứ thừa thãi.
Nhìn vào lần hội quân ở Toan Táo xem, Viên Diệu được cha giao cho vị trí trấn thủ Nam Dương, còn hắn phải lết xác theo Viên Thuật ngồi ngốc một chỗ, giả vở làm một đứa con có hiếu. Nếu không có sự kiện chém Hoa Hùng, từ đó Viên Hoàn bộc lộ tài năng kinh người, chắc có lẽ Viên Thuật cũng chả thèm liếc nhìn đứa con ghẻ này một lần.
Viên Hoàn tức đến mức cơn giận suýt làm tim ngừng đập, vậy là mình không thể dựa con mẹ nó dẫm vào lão cha chết bằm này rồi, tốt như cứ quyết chí tự cường, đợi một ngày nào đó không xa Viên Thuật phải chạy đến chỗ mình nhờ núp bóng từ bi, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Chỉ có như vậy cuộc sống bi thảm của hắn mới có thể thay đổi!
Vừa mới hí hửng cười nói vài giây, gương mặt Viên Hoàn bỗng trở nên lạnh lẽo hơn cả tuyết Côn Luân, làm những tướng sĩ xung quanh trông mà phát khiếp, chẳng dám đứng gần hắn nữa.
Bên trong Toan Táo đại doanh, quân trướng của Viên Thuật,
Thằng cha này vắt chéo chân lên bàn, dựa người vào lan can bên cạnh khẽ ngâm nga vài câu hát, bộ dánh dương dương đắc ý trông rất muốn đánh đòn, bên cạnh hắn có một người đàn ông già nua nhưng vẫn rất khỏe mạnh, gương mặt hồng hào, ông ta cười khẽ theo từng tiếng hát.
“Ha ha, Công Tượng, ngươi chưa nhìn thấy biểu cảm khi nãy của Tào A Man đâu. Cái mặt lừa ngốc đó hận không thể đào một lỗ để chui xuống trốn phức đi, nói thật ta và Tào A Man chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng chưa bao giờ ta thấy hắn như thế, thật sự rất tức cười, haha!”
Dáng vẻ hớn hở của Viên Thuật trong mắt chủ bạ Diêm Tượng chẳng khác gì một đứa trẻ được quà, nhưng hắn cũng nở nụ cười ấm áp, có vẻ đã bị bộ dạng này làm cảm động lây:
“Vâng thưa chủ công! Tào A Man từ nhỏ đã thông minh hơn người, trước giờ chỉ có hắn đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay, chưa từng ăn thiệt thòi nào từ thiên hạ. Nhưng ngài xem kìa, cuối cùng hắn ta cũng bại trong tay thiếu chủ.”
“Tất nhiên, ngươi còn phải hỏi, Viên Hoàn là con trai nhà ai chứ!”
Những khoảnh khắc đùa giỡn qua đi, Diêm tượng nhíu mày lo nghĩ:
“Nhắc mới nhớ, ta cảm thấy rất kì lạ, trước giờ ta sang nhà chủ công rất nhiều lần, chưa từng cảm thấy thiếu chủ thông minh đến thế, mà còn có cảm giác hắn hơi khờ khạo nhỉ?”
Viên Thuật liếc mắt nhìn Diêm Tượng đầy bất mãn, chép miệng:
“Ờ thì dòng dõi nhà họ Viên làm sao đẻ ra một thằng con khờ khạo được? Ngày bình thường nó rất….”
Nói đến đây, Viên Thuật đột nhiên câm nín. Đúng vậy, trong trí nhớ của Viên Thuật, thằng con xốc nổi nhà mình luôn mang một bộ dạng rụt rè, khác hẳn hình tượng thiếu niên anh hùng sẵn sàng chinh phạt khắp thiên hạ mấy ngày gần đây.
Diêm Tượng thấy vậy khẽ cười:
“Chủ công cũng cảm thấy có gì đó kì lạ phải không?”
“Được rồi, ta thừa nhận thằng nhóc này thay đổi nhanh quá.”
Viên Thuật đem hai Viên Hoàn đặt ở một góc nào đó trong tâm trí, quả nhiên khác biệt mười phần. Hắn nghĩ ngoài gương mặt giống nhau ra thì chẳng còn gì để so nữa cả.
Hồi xưa Viên Hoàn hay xấu hổ, nhút nhát.
Bây giờ Viên Hoàn gan lớn giọng lớn, tính cách vô cùng phóng khoáng.
Hồi xưa Viên Hoàn mỗi lần nhìn mình là rụt rè vì sợ làm gì sai rồi bị đánh.
Hiện nay Viên Hoàn thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ sáng như trăng, ngay cả Tào A Man mà hắn đánh giá lợi hại nhất trong thế hệ mình cũng ăn quả đắng.
Hồi xưa Viên Hoàn cầm đến kiếm là run cầm cập.
Giờ thì Viên Hoàn không chỉ cầm kiếm chém người như chém chuối mà còn đích thân dẫn quân lao lên chiến trường.
Hồi xưa….
Viên Thuật vô ý suy ngẫm hồi lâu, con mẹ nó chuyện này hết sức vi diệu, hắn có thể tìm ra một rổ những điểm khác biệt giữa hai người, à không, giữa quá khứ và hiện tại của một người mới đúng. Chưa kể chuyện này chỉ xảy ra kể từ lúc bắt đầu hội quân để thảo phạt Đổng Trác, tính ra chỉ vài ba tháng ngắn ngủi mà thôi.
Thật là ảo lòi!
Viên Thuật không khỏi hít một hơi thật sâu, đột nhiên hắn có cảm giác mình chẳng hiểu gì về đứa con này cả, giống như … người xa lạ quen thuộc vậy!
Diêm Tượng cũng bùi ngùi thở dài:
“Xem ra đúng như ta dự đoán, thiếu chủ ngày thường phải bỏ ra rất nhiều tâm tư. Chủ công à, ngài có nên quan tâm đến thiếu chủ nhiều hơn một chút không, cứ tập trung bồi dưỡng hắn, thành tựu tương lai của thiếu chủ sẽ không thể nghĩ bàn!”
Hiểu rồi, ngoại trừ việc lén lút bỏ công sức ra học tập và luyện tập ra, chẳng có lý do nào khác để giải thích về điều này cả. Viên Thuật im lặng cúi đầu hơn nửa ngày mới lặng lẽ thở dài:
“Hoàn nhi con ta cái gì cũng tốt, cái gì cũng giỏi. Nhưng tại sao thần thánh lại sắp đặt cho hắn làm con của nàng ấy. Thật sự đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc!”
Nói xong Viên Thuật nhẹ nhàng lắc đầu buồn bã, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đau lòng, cơn đau phát ra từ sâu trong tâm khảm.
Năm nay Diêm Tượng năm mươi tám tuổi, một phụ tá kì cựu trong tập đoàn nhà họ Viên và trực tiếp nhận lệnh từ Viên Thuật. Hắn đã nhìn Viên Thuật lớn lên, vì thế vô cùng hiểu rõ tính cách của chủ công nhà mình, có khi Diêm Tượng hiểu Viên Thuật còn hơn cả bản thân Viên Thuật.
Từ nhỏ đến lớn Viên Thuật đã xem thường xuất thân hèn kém của huynh trưởng Viên Thiệu, không ngờ ý nghĩ này lại tiếp tục áp đặt lên trên người Viên Hoàn. Điều này nghĩ bằng đầu gối cũng cảm thấy bất công. Giả sử Viên Hoàn dốt đặt cán may, an phận làm một gã thiếu gia nhà giàu xài tiền không phải nghĩ thì cũng thôi đi. Đằng này qua những biểu hiện chấn động thiên hạ vừa rồi, Diêm Tượng khẳng định rằng tương lai Viên Hoàn chính là người sẽ tiếp nối truyền thống đầy kiêu ngạo và tự hào của nhà họ Viên, thậm chí còn tỏa sáng hơn cả cái danh mỹ miều ‘bốn đời tam công’ nữa.
“Chuyện này… Chủ công, xin hãy nghĩ lại, mặc dù thiếu chủ là con thứ, nhưng cuối cùng thì hắn vẫn là con của ngài, là hậu duệ nhà họ Viên, xin chủ công hãy hiểu cho hắn, đừng nên đối xử bên nặng bên nhẹ.”
Viên Thuật rũ áo, bỏ ngoài tai lời Diêm Tượng can ngăn, ra hiệu cho hắn lui ra ngoài:
“Công Tượng, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình….”
*Viên Diệu: con trưởng của Viên Thuật, sau khi Viên Thuật thua trận đã chạy nạn và đầu quân cho Lưu Huân, khi Lưu Huân bị Tôn Sách giết chết, Viên Diệu đầu quân cho Tôn Sách, phục vụ hai đời nhà họ Tôn là Tôn Sách và Tôn Quyền. Ông làm đến chức lang trung( quan quản lý thị vệ, không phải thầy thuốc) và con gái ông cưới Tề Vương Tôn Phấn, con thứ năm của Tôn Quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.