Hệ Thống Vô Liêm Sỉ Buộc Ta Câu Nhân

Chương 4: Rời Khỏi






Tống Tử Duệ sau khi vận khí xong liền đứng dậy hướng chính viện mà tới, bây giờ y phải đi gặp thúc phụ của y và thê tử của ông ta, y muốn đòi lại hết những gì họ đã nợ nguyên chủ, cũng như là vì mình.Thúc phụ này là anh trai ruột của phụ thân nguyên chủ, người này từ nhỏ đã vô cùng ghen ghét Tống Tử Lâm phụ thân nguyên chủ nên lúc nào cũng gây khó dễ, ức hiếp và có ý định giết chết Tống Tử Lâm, bởi vì sao lại như vậy? Haizz chỉ có thể nói bởi hai từ "Địa vị", có địa vị chính là có tất cả, ở cái thế giới cường giả vi tôn này thì người nào nấm đấm mạnh, tài nguyên nhiều thì chính là vua một cõi.Chính vì lẽ đó nên Tống Cảnh Bình thúc phụ nguyên chủ mới tìm cách loại bỏ người có khả năng tranh giành địa vị của hắn.
Tống Tử Duệ y dám chắc chắn cái chết của phụ mẫu nguyên chủ phần lớn là do Tống Cảnh Bình gây nên.Nếu đã sử dụng thân xác của nguyên chủ thì cũng nên thay nguyên chủ giải quyết phần ân oán này rồi.

Những gì bọn họ nợ ngươi và phụ mẫu ngươi ta sẽ thay ngươi bắt họ trả lại, một chút cũng không cho thiếu, vì vậy hãy an tâm đi gặp gia đình của ngươi đi Tống Tử Duệ, ta sẽ thay ngươi sống thật tốt.Từ nơi ở của Tống Tử Duệ nếu muốn đến chính viện cần phải đi 1 canh giờ, đến lúc y đến nơi thì đã là giữa trưa rồi.Tại chính viện lúc này có hai nữ nhân đang ngồi ở trên bục cao, dung mạo hai người này có thể nói vô cùng bình thường nhưng ăn vận lại loè loẹt, sặc sỡ, thần thái ngạo mạn.
Nhìn như vậy chắc chắn cho dù là người lạ cũng biết họ là chủ nhân của nơi này, chủ mẫu- Ngô Bạch Nhược và con gái của mụ-Tống Liên Hoa.Hai người đang say sưa nói chuyện với nhau thì Tống Tử Duệ bước vào khiến hai người im bặt.- Tham kiến phu nhân, tiểu thư- Ngươi....đến đây làm gì?- Thưa phu nhân chuyện là hôm qua ta trong lúc ngủ liền nằm mộng thấy cha nương của ta về báo mộng.Ngô Bạch Nhược nghe thế liền cứng cả người, Tống Tử Duệ không nhìn cũng biết đây là có tật giật mình, y chỉ hơi nhếch mép một chút sau đó liền nhập tâm vào vai diễn của mình.Hai mắt y đầy ánh nước, bờ vai run run.
Thỉnh thoảng còn phát ra vài âm tiết uất ức- Phu nhân, hức...!hức họ nói..
nói ta là một hài tử không tốt, không những làm phiền ngài mà sơn trang của họ không được chăm sóc cẩn thận, còn nói ta không nên ở đây.
Ta có hỏi họ lí do tại sao nhưng họ không trả lời.

Ta đã nói họ rằng đây là chủ ý của phu nhân, họ nên tìm phu nhân để bàn bạc.Ngô Bạch Nhược nghe vậy liền cứng cả người, tay đang nâng chén trà cũng không kìm được mà làm rơi vỡ cả chén trà.- Ngươi...!ngươi nói cái gì!- Ta...ta nói cha nương của ta định tìm người nói chuyện về việc sơn trang của họ.Rầm!!! Ngô Bạch Nhược đập bàn một cái.- Hồ nháo! Người đã chết rồi, ngươi nói vậy còn ra thể thống gì.Tống Tử Duệ trong lòng cười lạnh, xem ra bà già này cũng dễ đối phó a.- Ta...!ta chỉ nói rằng ta nằm mộng thấy họ thôi mà, phu nhân cần gì phải tức giận như vậy a.Ngô Bạch Nhược tức giận, siết chặt bàn tay lại, nhãi con này vậy mà dám nói chuyện như thế với bà ta.
Bà ta không chịu nổi nữa liền cầm lấy chén trà gần đó ném về phía Tống Tử Duệ.
Tống Tử Duệ nhanh chóng né được, y lùi ra phía sau vài bước, trong lòng không khỏi mắng bà ta mấy câu.Tống Liên Hoa từ đầu đến giờ mãi xem kịch hay khi thấy nương mình bị dắt mũi như thế liền lên rũ mắt từ tốn cất tiếng.- A Duệ à, nương mấy hôm nay đang không khoẻ trong người, ngươi đừng làm người nặng thêm nữa, có gì từ từ nói.- Tỷ thật biết nói đùa, ta làm sao mà dám làm bệnh tình phu nhân nặng thêm chứ.
Không chừng là do ngài ấy TÍNH KẾ vì sơn trang nhiều quá nên mới vậy đó a.Tống Tử Duệ nhấn mạnh hai chữ tính kế này khiến cho Ngô Bạch Nhược tức không thở nổi.
Còn Tống Bạch Liên thì trong lòng thầm mắng xả Tống Tử Duệ mấy câu.

Dù vậy nhưng Tống Bạch Liên vẫn một bộ dạng tươi cười không thay đổi.- A Duệ à ta biết ngươi oán nương nhưng ngươi phải hiểu nổi khổ của bà, bà chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.- Liên nhi à, con đừng nói nó nữa, ta vì nó lo đến mất ăn mất ngủ mà giờ nó lại dám nói chuyện với ta như thế này đây.Tống Tử Duệ trong lòng cười lạnh một tiếng, thật là nực cười, hai con mụ ngu ngốc này, lấy mất sơn trang của cha nương nguyên chủ rồi còn giả bộ đáng thương, thật đúng là vô liêm sỉ, haa kĩ nữ còn muốn lập bàn thờ.
Tống Tử Duệ không thèm nói chuyện vô nghĩa nữa trực tiếp nói rõ lí do mà mình đến đây.- Hôm nay tôi đến đây là muốn lấy lại sơn trang của tôi mà cha nương đã truyền lại.
Bà định lấy luôn hay sao?- Ngươi...!ngươi đây là ý nói ta chiếm đoạt sơn trang của ngươi sao?- A Duệ à dù sao đệ vẫn còn nhỏ, chuyện sơn trang nương chăm nom giùm đệ là chuyện bình thường, có gì thì từ từ nói.- Từ từ nói? Hôm nay tôi phải lấy lại sơn trang của cha nương, tôi muốn rời khỏi đây..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.