Hệ Thống Vô Liêm Sỉ Buộc Ta Câu Nhân

Chương 20: Hoàn Thành Nhiệm Vụ






Một luồng ánh sáng từ giao diện chui vào giữa mi tâm của Tống Tử Duệ.
Hàng loạt hình ảnh hiện ra trong đầu y.
Tống Tử Duệ đau đến nhe răng, đầu ong ong hai mắt nhắm nghiền ngất đi. ----------------------------------------------------------------------------------Một hồi lâu sau âm thanh ồn ào vang lên bên tai làm y khó chịu nhăn mặt.
Tống Tử Duệ chỉ nghe thấy từng tiếng thều thào vang lên bên tai không ngừng nhưng y không thể nào nghe ra được nội dung trong đó.
Y cố hết sức mở đôi mắt ra, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt y khiến y phải nheo lại.
Cùng lúc y mở mắt ra âm thanh lúc nãy lại biến mất, xung quanh im ắng đến đáng sợ.Đợi khi mắt đã thích ứng với ánh sáng Tống Tử Duệ mới lòm còm ngồi dậy, y đảo mắt khắp xung quanh một lượt để nhìn xem đây là đâu.

Tống Tử Duệ nhớ rõ y vừa sử dụng "tìm kiếm" thì bỗng nhiên có luồng sáng bay vào mi tâm của y, đầu Tống Tử Duệ lúc đó đau đến lợi hại, chịu không được liền ngất đi nhưng bây giờ y tại sao lại xuất hiện ở một nơi cây cối rậm rạp như thế này.Tống Tử Duệ cẩn thận nhìn ngắm xung quanh tìm đường đi, y chợt thấy một khoảng đất trống cách y mấy chục bước, nơi đó không có cây cối.
Cẩn thận bước đến đó Tống Tử Duệ liền kinh ngạc.
Khoảng đất trống này là một mỏm đá.
Y đứng trên này có thể nhìn thấy được từng dãy lầu ốc phía dưới kia.
Sắc hoa đào nở rộ cả một vùng trời, gió nhẹ lướt qua mang theo hương thơm thoang thoảng đến tận chỗ y.Điều quan trọng nhất là cảnh sắc phía dưới y nhìn có chút quen thuộc, dãy nhà đó, hàng cây hoa đào đó.....giống hệt Đào Hoa sơn trang.
Tống Tử Duệ nhíu nhíu mày lại, đăm chiêu nhìn chằm chằm cảnh sắc phía dưới.
Y nên xuống dưới xem thử một chút, rốt cuộc tại sao y lại ở đây chứ.Tống Tử Duệ xoay người nhanh chóng tìm đường xuống núi.
May mắn cho y là gần đó có một con đường mòn dẫn xuống phía dưới.
Tống Tử Duệ ba chân bốn cẳng đi xuống núi.
Mất 15 phút y mới xuống được chân núi.Nơi y đang đứng là phía sau của Đào Hoa sơn trang, vì đã từng dạo gần hết sơn trang nên y quen đường quen nẻo mà tiến về phía Tầm Nguyệt viện.
Đang đi đến khúc ngoặc thì y thấy một nữ tử tiến về phía y, không kịp trốn đi y đành chủ động lên tiếng.-- Ta vô tình bị lạc vào đây không biết cô...Y chưa kịp nói hết thì nữ tử đó liền đi xuyên qua người y, đúng vậy là xuyên qua.
Tống Tử Duệ hoảng sợ, y đưa hai tay chạm vào nhau....thế mà không chạm được.

Chẳng lẽ y lại chết rồi, aaaa y vừa mới sống lại không bao lâu thôi, y không muốn chết.- Hệ thống hệ thống ngươi có ở đây không, alo alo chim sẻ gọi đại bàng...!Không có tiếng đáp lại...Tống Tử Duệ càng hoang mang hơn, tâm trạng y hết sức phức tạp.
Không thể như vậy được nữa, y phải bình tĩnh lại để nghĩ cách.
Nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu sau đó nhẹ nhàng thở ra, mở mắt ra lần nữa Tống Tử Duệ liền hít một ngụm khí lạnh.
Đây là địa phương nào thế? căn phòng này là sao? Cmn y vừa nhắm mắt một cái thế mà lại đến địa phương quái quỷ gì rồi.Không kịp đi nhìn xung quanh, y liền nghe tiếng nói chuyện của hai người đằng sau lưng y.
Quay đầu lại thật nhanh, Y nhìn thấy một nam một nữ ngồi trên ghế đối diện nhau.
Gương mặt kia...là cha nương.- Tướng công, bây giờ tình hình không thể khống chế nữa rồi, bên phía Hạo gia đã động sát tâm.
Chúng ta về Lam gia của thiếp có được không?- Không thể được nếu chúng ta rời khỏi đây, ai sẽ trấn giữ nơi này.
Hơn nữa trốn được một ngày không trốn được cả đời, còn có sẽ gây liên lụy đến Lam gia.Hai người ngồi trên ghế im lặng không lên tiếng.
Tống Tử Duệ đứng một bên nghe hết mọi chuyện.
Y có nhiều điều suy ngẫm.
Hạo gia làm gì cha nương sao? Ở đây trấn giữ cái gì?- *Chẳng bằng chúng ta tìm thứ khác đến trấn giữ thay chúng ta.
Bên Lam gia của thiếp có thứ có thể dùng được.- Ý nàng là...Lưu Ly tháp.

Chuyện này làm sao có thể được, pháp bảo trấn gia làm sao có thể lấy đi*.- Không thể chần chừ được nữa, chuyện này không giải quyết tốt sẽ tổn hại đến Duệ nhi.
Nếu phụ thân thiếp biết thì cũng sẽ đồng ý thôi.
Quyết định vậy đi, bây giờ thiếp sẽ viết thư gửi phụ thân.Lời vừa dứt mọi thứ xung quanh kể cả cha nương đều hoá thành khói tan đi.
Một khung cảnh khác lại xuất hiện, Tống Tử Duệ như đã quen không phản ứng gì lớn.
Lần này xuất hiện là một khung cảnh trước Nguyệt Nha viện.
Xung quanh ngoài hai thân ảnh của cha nương y quen thuộc thì còn có 3 người nữa.
Những người này y không quen biết ai.- Bây giờ chúng ta phải hợp linh lực lại sau đó dịch chuyển Lưu Ly tháp.
Mọi người phải tập trung tinh thần một chút cũng không được sơ suất có rõ không?Một vị lão giả lên tiếng, ông cúi người xuống viết viết vẽ vẽ bày một trận pháp có dạng hình tròn trên mặt đất.
Xong xuôi ông xuống, 5 người còn lại trong đó có cha nương cũng nhanh chóng ngồi xếp bằng ngồi theo xung quanh trận pháp.
Năm người tập trung tinh thần bắt đầu truyền linh lực vào trận pháp ở giữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.