Hệ Thống Vô Liêm Sỉ Buộc Ta Câu Nhân

Chương 11: Không Gian Hư Vô






Bối Bối tận lực giải thích rõ ràng chuyện không gian cho Tống Tử Duệ nghe, từ việc trong không gian có những gì đến tác dụng của không gian,...Bối Bối đều một hơi nói hết.
Tống Tử Duệ nghe Bối Bối nói đến hăng say, nhưng y còn hơi ái ngại một lần nữa lại hỏi nó.- Không gian này thuộc quyền sở hữu của ta sao?- Chủ nhân à người là chủ của Tử Thần đỉnh dĩ nhiên không gian cũng thuộc về người a.Tống Tử Duệ nghe Bối Bối chắc chắn như vậy y lập tức yên tâm, hưng trí bừng bừng mà đi dạo quanh không gian.
Không gian là một thứ quý hiếm ở đây a, chỉ có những người tu vi cao, vận khí tốt mới có thôi, đằng này Tống Tử Duệ tu vi siêu thấp, vận khí...!ừm...hơi kì ba chút xíu vậy mà lại có được không gian này, đây...đây quả thật là ông trời ưu ái mà.- Bối Bối à trước ta thì còn ai là chủ nhân của Tử Thần đỉnh hay không?- Dạ có ạ chủ nhân trước đây của Tử Thần đỉnh tên là Lam Tư Nguyệt.Tống Tử Duệ giật mình a lên một tiếng, Lam Tư Nguyệt à? là nương sao?- Vậy chắc là không gian này cũng từng thuộc về người đó nhỉ?Bối Bối im lặng cuối đầu nhìn bàn chân chính mình, mất một lúc sau bé mới ngẩng đầu lên nhìn Tống Tử Duệ.- Không gian này từ lúc được hình thành tới giờ chỉ duy nhất nhận người làm chủ thôi.- Hả?- Không gian hư vô có ý thức riêng của nó, nó mặc dù thuộc về Tử Thần đỉnh nhưng không phải chỉ cần làm chủ Tử Thần đỉnh thì sẽ có được nó.
Mọi chuyện đều là tùy duyên a.Tống Tử Duệ nghe Bối Bối nói xong liền hưng phấn, nếu như theo lời Bối Bối nói thì mình là chủ nhân đầu tiên của không gian hư vô a, ngầu quá đi a.

Bối Bối không biết được suy nghĩ trong đầu Tống Tử Duệ nếu biết được chắc bé sẽ xỉu mất vì từ đầu tới giờ bé cứ nghĩ chủ nhân của mình là một người vô cùng nghiêm túc, ừm...bé phải diễn tả sao ta, chủ nhân mới tựa như trích tiên vậy xinh đẹp không nhiễm bụi trần, không có những suy nghĩ trẻ con như bé đâu.Tống Tử Duệ cũng không hề biết suy nghĩ của bé, hai người cứ vậy mỗi người một suy nghĩ khác nhau, cùng nhau đi dạo xung quanh không gian.Không gian này diện tích không được coi là lớn, Tống Tử Duệ ước lượng chiều dài của nó khoảng 200m chiều rộng khoảng 150m.
Cả không gian chiếm đa phần nhiều diện tích là hồ nước, nước trong hồ đều chứa linh khí thuần khiết, lấp lánh.
Tống Tử Duệ không biết hồ này sâu bao nhiêu, y chỉ ở cạnh mép hồ nhìn thôi.
Phần còn lại của không gian hư vô là bãi cỏ non xanh mướt, trồng đủ các loại hoa và thảo dược quý hiếm.Không gian hư vô chỉ có duy nhất một công trình kiến trúc đó là một cái đình lục giác nằm cạnh hồ.
Mái đình được làm từ ngói đỏ, sàn lát ngọc thạch, Cột đình đều làm từ gỗ lim lâu năm thượng hạng.
Mỗi một thứ trong không gian nếu lấy ra đều thật dọa người.
Tống Tử Duệ bên trái sờ một chút bên phải sờ một chút đến nỗi những nơi y chạm qua đều muốn bóng loáng.Tống Tử Duệ vui chơi trong không gian đến quên cả trời đất, đến lúc một thân đầy mồ hôi y mới bất giác phát hiện thời gian trôi qua đã lâu như vậy rồi.

Tống Tử Duệ một thân mồ hôi khó chịu mà hướng đến hồ linh tuyền muốn tẩy rửa một chút.
Y cởi y phục, ôm lấy Bối Bối cùng nhau trầm mình dưới hồ.
Tống Tử Duệ không dám đi ra quá xa bờ, y chỉ cách bờ khoảng 1,5m, độ sâu nơi này chỉ đến đầu gối y.Khi Tống Tử Duệ vừa bước chân xuống hồ thì một luồng linh khí theo từng lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể y, từng luồng từng luồng linh khí thuần khiết theo kinh mạch của y đi khắp cơ thể sau đó tập trung tại mi tâm y.
Tống Tử Duệ ngạc nhiên bởi nó, y lập tức ngồi xuống vận hành tâm pháp hấp thụ linh khí.
Bối Bối thấy chủ nhân bé đang tập trung tu luyện thì lập tức ngoan ngoãn ngồi đối diện, chăm chăm nhìn y, một lúc sau bé liền nhắm mắt lại giống như Tống Tử Duệ hấp thụ linh khí xung quanh.Tống Tử Duệ hấp thụ linh khí đến hăng say, từng luồng linh khí ở trong cơ thể y bắt đầu mở rộng kinh mạch.
Tống Tử Duệ một trận đau đớn ập tới khiến y muốn ngừng lại nhưng lí trí nói cho y biết bây giờ là thời khắc quan trọng y không thể ngừng được.
Từng luồng linh khí chảy vào cơ thể Tống Tử Duệ dần nhanh lên, kèm theo đó là tu vi của y Luyện khí tầng 7, tầng 8, tầng 9, sau đó một tiếng rắc rắc vang lên một bức tường vô hình trong cơ thể y lập tức vỡ tan Tống Tử Duệ trực tiếp thăng tới Trúc cơ sơ kì mới ngừng lại.Tống Tử Duệ lại cảm thấy một trận đau đớn tại mi tâm của mình, linh khí tại đó không ngừng dao động hỗn loạn.
Y ra sức khống chế nó chỉ một lát sau linh khí liền an ổn trở lại, từng luồng linh khí bỗng trở nên cô đặc, chúng được bao bọc bởi ánh sáng ngũ sắc rực rỡ.

Đồng thời lúc đó trên giữa trán Tống Tử Duệ liền xuất hiện một vết chu sa hình đoá hoa bỉ ngạn diễm lệ đỏ rực như màu máu.Tống Tử Duệ kinh ngạc vì sự thần kỳ của không gian và vì tu vi của mình nên ngay lập tức mở mắt ra.
Y vừa mở mắt đã phát hiện Bối Bối đang ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào y.
Tống Tử Duệ không nhịn được liền co giật khoé môi.Bối Bối liền đem sự tình vì sao bé nhìn chằm chằm y kể lại.
Cũng bởi vì lúc nãy khi Tống Tử Duệ thăng cấp bước vào Trúc cơ, không biết vì sao cả không gian vốn từ trước tới nay yên bình liền lập tức nỗi lên gió lốc, nước hồ vốn yên ả lập tức nổi lên từng đợt sóng lớn doạ cho Bối Bối khóc thét không thôi.Bối Bối nỗ lực, gian nan bảo vệ Tống Tử Duệ khỏi gió lốc sóng to.
Ngay khi bé gần như kiệt sức thì đoá hoa bỉ ngạn bất ngờ xuất hiện ở giữa trán Tống Tử Duệ.
Không gian vì sự xuất hiện của nó bỗng dưng yên tĩnh trở lại, vì sự kì lạ đó nên mới khiến bé nhìn chằm chằm Tống Tử Duệ như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.