Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Chương 817: Cự thú




- Ta cũng cảm thấy, tầng thứ chín vốn là trình tự ngũ khí triều nguyên, khi ta xông vào Thí Luyện động tiến vào tầng thứ năm cũng không có chuyện như vậy, ta nghĩ là do sư tôn bố trí thí luyện đặc thù cho chúng ta, cho nên chúng ta nên cẩn thận một chút, đừng để sư tôn thất vọng.
Tô Anh gật đầu nói.
- Được.
Nhìn thảo nguyên bình tĩnh trước mặt, không trung trong sáng, Dương Lỗi thoáng cau mày.
Nơi này thập phần bình tĩnh, nhưng không khí lại ngày càng áp lực.
- Trước kia khi cần thông qua một tầng này, là đánh chết thảo nguyên lang sư vương, đó là yêu thú lục đạo luân hồi đỉnh phong, hơn nữa bên cạnh còn có mấy ngàn thảo nguyên lang sư, cho nên mặc dù là võ giả cảnh giới ngũ khí triều nguyên đỉnh thậm chí là võ giả lục đạo luân hồi cũng rất ít thông qua, nhưng lần này trên thảo nguyên không có thảo nguyên lang sư, cho nên chỉ sợ chúng ta có phiền toái, không biết sư tôn cấp khảo nghiệm cho chúng ta là gì, nhưng ta nghĩ hẳn không dễ dàng như vậy.
Tô Anh nhìn bình nguyên vô tận xa xa nói.
Oanh long, oanh long…
Một trận tiếng vang mãnh liệt từ xa truyền đến, trên thảo nguyên bình tĩnh nháy mắt xuất hiện bụi mù, kéo theo đuôi thật dài, nháy mắt bao phủ cả tầm mắt.
Nhìn thấy tình huống này Dương Lỗi kinh hãi, chỉ sợ phiền toái, có thể làm ra động tĩnh lớn như thế khẳng định không bình thường.
Mở ra Chân Thực Ưng Nhãn.
Xa xa từng bầy thảo nguyên lang sư đang chạy như điên, số lượng đông đúc, chừng hơn mười vạn, hơn nữa nhìn vẻ mặt đều đang hoảng sợ, giống như đang liều mạng lẩn trốn.
Hơn nữa không chỉ có thảo nguyên lang sư, còn có động vật cùng yêu thú khác.
Mặt đất dưới chân không ngừng chấn động, giống như bị động đất.
Trường hợp vạn mã bôn đằng Dương Lỗi không phải chưa từng gặp qua, thoạt nhìn thật hùng vĩ hoành tráng, trường hợp thật khổng lồ, khí thế hào hùng.
Nhưng khi chứng kiến trường hợp trước mắt, Dương Lỗi cảm thấy được hình ảnh vạn mã bôn đằng không sánh bằng một phần cảnh tượng trước mắt.
Tuy khó hiểu nhưng Dương Lỗi biết đáp án nằm phía sau đàn yêu thú điên cuồng chạy chồm, nhất định phải có thứ gì khủng bố truy đuổi chúng nó cho nên mới khiến chúng phải chạy như điên.
Toàn lực thi triển Chân Thực Ưng Nhãn, tình huống nhìn qua làm Dương Lỗi vô cùng kinh ngạc, truy đuổi sau lưng đàn thú là một nhóm tiểu thú toàn thân huyết sắc, ngoại hình có chút đặc biệt, răng nanh thật dài, làm người phải sợ hãi.
Hắn triển khai thuật giám định.
Đó là một loại yêu thú tên Thị Huyết Lão.
Thị Huyết Lão là một loại yêu thú khủng bố, thực lực tương đương bát quái ngưng thần đỉnh phong, chẳng những tốc độ cực nhanh, càng làm cho người lo lắng chính là trí tuệ của chúng, năng lực đoàn kết, thậm chí còn biết trận pháp.
Nhìn thấy Thị Huyết Lão điên cuồng truy đuổi, Dương Lỗi có chút tò mò, tuy Thị Huyết Lão khủng bố nhưng nhiều yêu thú như vậy cũng không đến nỗi bị hơn một ngàn Thị Huyết Lão truy đuổi chật vật như thế, trong chuyện này khẳng định còn có nguyên nhân khác.
Phỏng chừng đây chính là mấu chốt khảo nghiệm của tầng này.
- Sư đệ, chúng ta làm sao bây giờ?
Nhìn thấy mười vạn yêu thú lao tới, Tô Anh thoáng lặng người, nhìn Dương Lỗi hỏi.
Nhìn thấy hơn mười vạn yêu thú chạy như điên, Dương Lỗi thật sự muốn giết được thống khoái, như vậy sẽ giúp cho hắn tích lũy càng nhiều nguyên khí trị, có thể giúp tu vi gia tăng.
Vừa đi qua tám tầng, thu hoạch không nhiều nguyên khí trị, nhưng đã làm cho hắn tiến lên thất tinh luyện cương nhị giai, nếu có thể đánh chết đàn yêu thú kia, như vậy có thể đột phá cảnh giới thất tinh luyện cương, đi vào trình tự bát quái ngưng thần, cho dù không thể cũng đủ làm cho hắn đạt tới thất tinh luyện cương đỉnh phong.
Nhưng khi nhìn Tô Anh đứng bên cạnh, Dương Lỗi do dự, dù sao hắn không đi một mình, tuy tu vi của Tô Anh đạt tới cửu cực tạo hóa, có tiên khí trong tay, nhưng đó là hơn mười vạn yêu thú, còn có nguy hiểm khác tồn tại. Nếu hắn vì chuyện riêng của mình khiến cho nàng lâm vào hiểm cảnh, bản thân hắn phạm lỗi lớn, nói không chừng còn bị sư tôn Tô Nghiên rút gân lột da.
- Chúng ta trước tiên nhìn kỹ rồi hẵng nói, dù sao chúng ta còn chưa hiểu rõ ràng tình huống, nếu tùy tiện hành động có hại khẳng định là chúng ta.
Dương Lỗi nói xong kéo tay Tô Anh, đôi cánh sau lưng mở rộng, thân hình bay lên không trung, đôi cánh này hắn đã thật lâu không sử dụng qua, hiện giờ lại tạo ra tác dụng mấu chốt.
- Hống hống…
Ngay khi hai người bay lên trời chưa bao lâu, một thanh âm rít gào thật lớn vang lên, như tiếng sấm sét làm Dương Lỗi hoảng sợ, thiếu chút nữa đã rơi xuống.
Nhìn về phương xa, hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy khủng bố.
Thân hình yêu thú kia thật khổng lồ, cao hơn mười thước, răng nanh thật dài làm người không rét mà run, trong mắt lóe hàn quang, toàn thân cự thú đỏ rực như máu.
Thị Huyết Lão, đó là vương giả trong Thị Huyết Lão, không, hẳn là hoàng giả, thực lực tuyệt đối là khủng bố, khó trách đàn yêu thú chạy như điên, chống lại tiểu Thị Huyết Lão còn con đường sống, nhưng đối mặt cự thú kia căn bản không hề có hi vọng sinh tồn.
Chứng kiến tình huống này hai người đều cười khổ.
- Hống…
Lại một tiếng thét dài, lần này Dương Lỗi đã sớm có phòng bị, chân khí bao phủ toàn thân phòng hộ cả hai người, bằng không thật sự phải bị rơi xuống.
Lần này khiêu chiến tựa hồ khó khăn, từ trong tiếng kêu Dương Lỗi cảm giác được cự thú cường hãn, mà thuật giám định của hắn thất bại, ý nghĩa thực lực cự thú vượt trên thiên tiên, phỏng chừng đã đến huyền tiên.
- Đi!
Dương Lỗi nhìn thấy tình huống này, biết không phải đối thủ, cho nên nhất định cần chuẩn bị sẵn sàng, nghĩ kỹ đối sách mới được, nếu trực tiếp đối chiến quả thật không khác gì tìm chết. Mặc dù nói bị đánh chết ở đây chỉ xem như thí luyện thất bại, bị đánh ra ngoài Thí Luyện động mà thôi, nhưng hắn cũng không phải người dễ dàng nhận thua, hơn nữa ngay cả tầng thứ chín cũng bị cản trở, thật sự là quá mất mặt.
Dương Lỗi dùng hết tốc độ tiến về phía trước, phương hướng trái ngược với đàn yêu thú.
Rất nhanh hắn đã bỏ rơi hơn mười vạn yêu thú, thẳng tới khi không còn thấy bóng dáng hắn mới ngừng lại, hạ xuống đất buông Tô Anh, thở ra một hơi thật dài nuốt vào một viên đan dược, khôi phục chân khí cùng tinh thần lực tiêu hao.
- Sư đệ, ngươi không sao chứ?
Nhìn thấy bộ dạng mỏi mệt của hắn, Tô Anh quan tâm hỏi.
- Không có việc gì, ta không sao, sư tỷ không cần quá lo lắng, chẳng qua tiêu hao một chút mà thôi, khôi phục thì vô sự.
Dương Lỗi lắc đầu nói.
Mười phút sau hắn đã hồi phục lại.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Anh, hắn nói:
- Sư tỷ, ta nghĩ mục tiêu lần này của chúng ta chính là con cự thú kia, đó là một đầu Thị Huyết Lão, thực lực không tầm thường, chỉ sợ đã là huyền tiên, cho dù không đến cũng không kém hơn bao nhiêu, cho nên lần này muốn đối phó nó sẽ không phải là chuyện dễ dàng.
- Vậy…chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nghe được lời của Dương Lỗi, Tô Anh có chút luống cuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.