Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Chương 1117: Cơ hội tới




- Đại tướng quân, tạm tha cho hắn lần này đi, nếu không bên phía Tam nhãn ma tôn cũng không dễ khai báo.
- Đúng vậy a, coi như là cho lão hủ mặt mũi a.
Á Thịnh lại nói.
- Hừ, không thể nào, hắn nhiều lần phá hư quân quy, nếu như không xử trí thì làm sao có thể phục chúng? Quân pháp không nghiêm thì sao làm được việc?
Ngưu Giác Vương lắc đầu nói.
- Đại tướng quân, ngươi xem như vậy có được hay không, tội chết của hắn có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phong ấn tu vi của hắn, đánh năm trăm trượng có được hay không?
Á Thịnh thấy Ngưu Giác Vương không trả lời, lần nữa nói.
Á Thịnh có thể nói là người có bối phận lớn nhất trong một chi quân đội này, lời của hắn thì người bình thường sẽ cho hắn mặt mũi.
Đánh năm trăm trượng, mọi người nghe xong không khỏi hít sâu một hơi, nếu như không phong ấn tu vi, năm trăm quân trượng cũng không coi là cái gì, nhưng mấu chốt là sau khi phong ấn tu vi, nói như vậy năm trăm quân trượng cũng không phải là đùa giỡn, cho dù là không chết cũng phải bị lột một lớp da, sau một trận quân trượng không biết cần bao lâu mới có thể khôi phục.
Thấy Ngưu Giác Vương còn không nói chuyện, Á Thịnh lại nói:
- Đại tướng quân, lúc này nếu như trong quân nội chiến mà nói, vậy phiền toái cũng không nhỏ, Tam nhãn ma tộc dù sao thực lực không kém, ở trong cả Ma giới cũng là có địa vị nhất định, nếu như Tam nhãn ma tộc vì vậy mà sinh lòng ngăn cách mà nói, đsoi với nghiệp lớn của Ma chủ là có ảnh hưởng, cho nên khẩn cầu Đại tướng quân lấy nghiệp lớn của Ma chủ làm trọng, chút chuyện nhỏ này hãy bỏ qua đi.
Do dự một chút, Ngưu Giác Vương gật đầu, nói:
- Tốt, Á lão thỉnh cầu cho ngươi, tạm tha ngươi một mạng, bất quá tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, người đâu, kéo xuống, tám trăm quân trượng chăm sóc.
- Hí...
tám trăm quân trượng, quá độc ác, thật sự là quá độc ác, không biết sau tám trăm quân trượng, Xích Nhãn ma tướng có thể còn sống hay không, một điểm này cũng đủ ngoan độc, nhưng Xích Nhãn ma tướng làm người quá kém, trừ Á Thịnh ra, cơ hồ không người nào nguyện ý cầu tình cho hắn.
- Ngưu Giác Vương, ngươi... Ngươi thật nham hiểm.
Xích Nhãn ma tướng bị kéo ra ngoài, đôi mắt oán độc nhìn Ngưu Giác Vương, cho dù là người nào cũng có thể nhìn ra được hận ý ở trong lòng hắn.
- Hừ!
Ngưu Giác Vương lại là không để ý, phảng phất như không nghe thấy, vung tay lên, liền không lại để ý tới.
Bọn họ không biết là hết thảy những cái này đều rơi vào trong mắt của Dương Lỗi.
Dương Lỗi thầm nghĩ, xem ra địa vị của Xích Nhãn ma tướng này tựa hồ không thấp, nếu như mình giết chết Xích Nhãn ma tướng kia mà nói, có lẽ sẽ có không ít chỗ tốt, dĩ nhiên, nếu như mình có thể lợi dụng Xích Nhãn ma tướng này mà nói, đó cũng chưa hẳn là một chuyện xấu.
Ẩn thân thuật, độn địa thuật.
Dương Lỗi chỉ là đi theo phía sau Xích Nhãn ma tướng.
Sau khi đợi hai hộ vệ áp giải Xích Nhãn ma tướng đi tới một gian thạch thất khác, Dương Lỗi liền bày ra một cái trận pháp phong bế cả không gian, mặt khác thi triển chướng nhãn pháp, chướng nhãn pháp này nhưng là Dương Lỗi lợi dụng Mộng Huyễn thế giới thi triển ra, trừ phi là tu vi đạt tới tầng thứ Ngụy Thánh đỉnh phong, hoặc là một loại công pháp có thể nhìn thấu ngụy trang, nếu không thì không cách nào phân biệt ra được.
Cho nên Dương Lỗi cũng không lo lắng bị phát hiện.
Hai người hộ vệ này có tu vi không tệ, nhưng đối với Dương Lỗi thực sự là không đủ nhìn, cộng thêm Dương Lỗi có các loại phương pháp, nhất là độc dược, hôm nay hắn mặc dfu không đạt được độc kinh đầy đủ nhưng cũng có hai phần ba độc kinh, độc kinh này cũng không phải là đơn giản.
Tán ra một chút mê dược, hai hộ vệ này cùng Xích Nhãn ma tướng đã bị hôn mê bất tích.
Dương Lỗi nghênh ngang đi tới.
Chợt một cước dẫm ở trên người Xích Nhãn ma tướng.
- A...
Bị đau, Xích Nhãn ma tướng thét lên một tiếng, liền mở mắt ra, thanh tỉnh lại.
Nhìn người ở trước mắt, trong lòng mê hoặc, nhưng thống khổ kịch liệt để cho hắn tức giận không thôi.
- Ngươi... Ngươi là ai, nhanh buông ra, nếu không... Nếu không ta phải cho ngươi dễ nhìn.
- Yêu a, không tệ a, Tiểu Xích Nhãn, trở thành tù nhân rồi lại còn kiêu ngạo như vậy, người của Ma tộc là như thế này phải không?
Dương Lỗi cười a a nhìn Xích Nhãn ma tướng ở dưới chân.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi là tu luyện giả nhân loại?
Đột nhiên Xích Nhãn ma tướng giống như là nhìn thấy quỷ, nhìn thấy Dương Lỗi mà kinh ngạc đến cơ hồ không nói ra lời.
- Làm sao, rất giật mình sao?
Dương Lỗi không thèm để ý chút nào, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của hắn:
- Ngươi nói đi, như thế nào ngươi cũng là cường giả cảnh giới Ngụy Thánh a, hôm nay lại rơi vào kết quả như vậy, quá đáng thương, sách sách, thật là quá đáng thương.
- Ngươi mau thả ra, tu luyện giả nhân loại ngươi nếu không thả ta sẽ chết rất khó coi.
Xích Nhãn ma tướng quát lên.
- Hừ, ma tướng đại nhân, ta nghĩ ngươi đang đứng sai lập trường rồi? Hiện tại ngươi nhưng là tù nhân của ta.
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng nói.
Xích Nhãn ma tướng này thật đúng là hiếm thấy, đã rơi vào trong tay mình rồi, tính mạng tùy thời đều sẽ bị mất đi, lại còn lớn lối như thế, hắn còn tưởng rằng là ở trong Ma giới sao.
- Có tin ta liền giết ngươi bây giờ hay không?
Mặt Dương Lỗi mang theo sát khí, dưới chân lại dùng lực.
- A... Ngươi... Ngươi mau buông, buông a...
- Ngươi không phải là rất lớn lối sao? Phải biết rằng ngươi nhưng là Ma tộc, người xâm lấn, ta là tu luyện giả nhân loại, là đối đầu sống chết với các ngươi.
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, khí lực dưới chân lại gia tăng mấy phần.
Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo kia của Dương Lỗi, Xích Nhãn ma tướng cũng đã nhớ lại tình cảnh bây giờ của mình, trước mắt đây nhưng là một tu luyện giả nhân loại, hắn cũng không phải là người của ma tộc, càng sẽ không sợ mình, Tam nhãn Ma tộc mặc dù cường đại, nhưng ở Tiên giới căn bản không coi là cái gì, cho dù là cường đại đi nữa, ở trước lúc Ma chủ còn chưa chinh phục được Tiên giới thì căn bản không cách nào uy hiếp được Tiên giới, đoán chừng Tu luyện giả nhân loại này thậm chí còn chưa nghe nói qua.
- Không, đừng giết ta!
Xích Nhãn ma tướng cuối cùng vẫn là một người sợ chết, ở dưới sát khí kinh khủng của Dương Lỗi sớm đã không còn lớn lối như lúc trước rồi.
- Hừ, coi như là ngươi thức thời!
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao có thể tiến vào tự nhiên ở trong quân doanh Ma tộc ta?
Đây là Xích Nhãn ma tướng tò mò nhất, người trước mắt này mặc dù nói là bắt chính mình nhưng thực lực cũng không phải là rất mạnh, ngay cả cảnh giới Ngụy Thánh còn chưa đạt tới, bất quá là tầng thứ Đại La Kim Tiên mà thôi, trong lòng buồn bực, chính mình đường đường là cảnh giới Ngụy Thánh lại có thể rơi xuống trong tay một tu luyện giả nhân loại cấp bậc Đại La Kim Tiên, nói ra thật quá mất mặt, nhưng cũng là chuyện không còn cách nào, chính mình bị Ngưu Giác Vương lợi dụng Ma tôn Hổ Phù phong ấn tu vi, mới có thể bị lạc đến mức như thế, cho nên người hắn hận nhất không phải là Dương Lỗi mà là Ngưu Giác Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.