Hệ Thống Truy Phu

Chương 99:




Ngay khi Tiếu Duyên đang thở hổn hển đuổi đánh Vân Túc, cự kiếm bỗng chợt thay đổi hướng vút một tiếng bay tới bên người Thương Thăng, một kiếm chém vào trên xích sắt, một tiếng nổ vang lên, sợi xích sắt trói chặt Thương Thăng vẫn chưa bị chém đứt nhưng lại để lại một vết kiếm sâu bên trên.
Xem ra độ chắc của xích sắt này vẫn không đọ lại được với sự sắc bén của Phệ Hồn kiếm.
Tuy rằng sợi xích sắt mà Tiếu Duyên dùng để trói Thương Thăng này dùng nguyên liệu đặc thù để chế tác nhưng Phệ Hồn kiếm chính là ma khí Thượng Cổ, bất cứ kim loại nào không thể phá hủy trước mặt nó đều trở thành đồng nát sắt vụn, thế nên chỉ cần Vân Túc không ngừng cố gắng, sẽ không tốn quá nhiều công phu là có thể chém đứt xích sắt.
Tiếu Duyên vừa mới lĩnh ngộ được sự lợi hại của Phệ Hồn kiếm, tuy cũng cảm thấy cự kiếm này đúng thật là một thanh kiếm tốt, lại không ngờ rằng lão vẫn là xem nhẹ uy lực của Phệ Hồn kiếm, xích sắt kia lão thiên tân vạn khổ tìm được một khối hàn thiết U Minh luyện chế ra, trên toàn bộ đại lục Huyền Thiên, muốn tìm được một pháp bảo có thể chém đứt được sợi xích sắt này tuyệt không phải là một chuyện dễ dàng.
Mà cự kiếm trước mặt này chỉ dùng một chút lực, đã có thể để lại dấu vết trên xích sắt, có thể thấy được độ lợi hại của nó.
Nếu cự kiếm kia thật sự chém vào người lão, nghĩ đã thấy sợ nổi cả da gà.
Chẳng qua điều này cũng có nghĩa rằng nếu lão đánh bại được Vân Túc, lại giết chết Vân Túc, bảo kiếm kia liền trở thành vật sở hữu của lão, tuy rằng lão không biết kiếm này tên gì, nhưng tuyệt là bảo vật hiếm có.
Nghĩ đến đây, sự sợ hãi trong lòng Tiếu Duyên liền biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại khát vọng có được Phệ Hồn kiếm.
Tuy rằng Vân Túc dưới cơ duyên xảo hợp đạt được cảnh giới người kiếm hợp nhất, nhưng y chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ nhỏ bé, mà lão lại là một tu sĩ cấp cao Hóa Thần hậu kỳ, thế nên lão có chín phần nắm chắc có thể giải quyết được Vân Túc.
Cho dù Vân Túc có chém đứt cái xích sắt kia, thả Thương Thăng ra, vậy thì đã sao, linh lực của Thương Thăng đã bị lão giam cầm, chẳng khác gì một phế nhân, cho dù thực lực hắn trước kia có mạnh bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể gây bất lợi cho lão, thế nên lão chỉ cần giải quyết Vân Túc là xong.
Vì thế, trong lòng Tiếu Duyên càng nghĩ càng hưng phấn, chờ một lát nữa lão chế trụ Vân Túc, uy hiếp Thương Thăng nói ra nơi giấu bộ công pháp kia, sau đó lại giết chết Vân Túc, thế là lão liền có được bộ công pháp đẳng cấp nhất của giới tu chân và một thanh kiếm tốt tuyệt thế.
Ngay lúc Tiếu Duyên đang nghĩ vậy mà lâng lâng cả người, Vân Túc lại thoát khỏi sự dây dưa của lão, phá hỏng xích sắt một lần nữa, mà một lần này, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, xích sắt kia bị chém thành vài khúc.
Mà khi xích sắt bị chém gãy, cũng không hề làm Thương Thăng bị thương chút nào, có thể thấy được Vân Túc thao túng Phệ Hồn kiếm linh hoạt tới cỡ nào, độ phù hợp với Phệ Hồn kiếm đạt tới mức độ nào.
Chẳng qua, ngay lúc Thương Thăng thoát ra, cảnh giới người kiếm hợp nhất của Vân Túc này rốt cuộc cũng bị phá vỡ, Vân Túc bịch một tiếng ngã xuống đất, Phệ Hồn kiếm cũng bởi không có người điều khiển, cũng rơi xuống dưới.
Vân Túc nằm trên mặt đất, không chỉ chân nguyên trong cơ thể đã hao hết, mà còn sớm đã bị thương nặng, trước mặt y hơn năm mét chính là Thương Thăng đang đứng thẳng. Tuy Thương Thăng vẫn còn có thể đứng thẳng, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, bị thương nặng nhiều nơi lại không thể dùng linh lực. Hai người đã là nỏ mạnh hết đà, dù thế nào cũng không thể nào đấu lại Tiếu Duyên lông tóc vô thương, tu vi lại cao.
Mắt thấy công kích của Tiếu Duyên ngay gần trước mắt, Vân Túc không còn thời gian cho bản thân ăn dược, mà cầm một viên đan dược màu đen không biết là đan dược gì từ trong trữ vật giới ra, tay y bắn đi, viên linh đan kia liền bị đưa vào trong miệng Thương Thăng.
Linh đan vừa vào miệng lập tức tan ra, mang theo một vị ngọt lành, chảy qua cổ họng, thấm tận tới ruột gan, làm tinh thần người chấn động, linh lực bị giam cầm trong cơ thể Thương Thăng có chút di chuyển, trúc trắc vận chuyển quanh thân.
Bởi động tác Vân Túc làm không rõ ràng, lại quay lưng về phía Tiếu Duyên mà cho Thương Thăng ăn đan dược, thế nên Tiếu Duyên cũng không biết được rằng linh lực của Thương Thăng đã được giải thoát.
Lão thấy Thương Thăng đã thoát ra cũng không để ý, chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, rồi nhanh chóng đi tới trước mặt Vân Túc, xách y lên, bóp cổ y uy hiếp Thương Thăng, “Thương Thăng, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là nói ra chỗ giấu công pháp, hoặc là nhìn nhi tử bảo bối của ngươi bị ta cắt đứt cổ.”
Thương Thăng dựa lưng vào tường, gian nan đứng, cười tủm tỉm nhìn Tiếu Duyên, tựa như căn bản không để ý tới bộ dạng chật vật kia của Vân Túc, bày ra một vẻ mặt không chút nề hà, “Aizz! Ta nói Tiếu trưởng lão ngươi coi trọng nó đến vậy sao? Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ta căn bản không có công pháp Thiên cấp cực phẩm gì cả, sao ngươi lại không tin ta nhỉ?”
Thái độ của Thương Thăng có vài phần mua vui trong đau khổ.
“Nói bậy, một năm trước ngươi mới nói cho ta biết bộ công pháp kia ở động phủ Vô Ưu, kết quả ta tới đó, căn bản không tìm ra, nếu không có, vì sao ngươi lại phải nói như vậy?” Tiếu Duyên nộ khí ngập tràn, lực tay tăng thêm vài phần, chậm rãi bóp chặt cổ Vân Túc.
Vân Túc tuy rằng cảm thấy hô hấp của mình ngày càng khó khăn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, tựa như tất cả đều là giả, chỉ là trong nháy mắt đó sắc mặt lại tái nhợt đi mấy phần.
Thương Thăng giơ tay lên vén tóc che trên mặt ra, khẽ lắc đầu, vẻ mặt càng thêm bất đắc dĩ, “Vậy mới nói, ta quả thật không có công pháp Thiên cấp cực phẩm gì cả, hơn nữa ta cũng không tin rằng ngươi không tìm ra ở động phủ Vô Ưu lại không phát hiện ra là ta đang lừa dối ngươi! Lần trước nếu không phải ngươi vu oan giá họa, sao ta có thể nói hươu nói vượn! Thật không biết ngươi nghe ai nói bậy, mới cho rằng ta có công pháp chó má kia!”
Vân Túc nghe thấy lời Thương Thăng nói, khóe mắt giật giật với biên độ nhỏ gần như không thể nhìn thấy.
“Ngươi đừng vội ngụy biện, ta là thấy ngươi không muốn mạng của nhi tử bảo bối nữa rồi phải không! Nếu ngươi không biết tốt xấu, ta liền thay ngươi đưa tiểu tử này lên đường!”
Nói xong, Tiếu Duyên tăng thêm lực tay, định chấm dứt mạng sống của Vân Túc.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông này, Vân Túc ra tay, Phệ Hồn kiếm vừa rồi rơi xuống cạnh người y bị y điều khiển bổ thẳng xuống đỉnh đầu Tiếu Duyên, Tiếu Duyên cảm nhận được thanh kiếm trên đầu kia, lập tức bỏ Vân Túc ra, tránh sang bên cạnh, Vân Túc bị lão ném bay xa mấy trượng, lại lần nữa bị va chạm mạnh, hôn mê bất tỉnh hoàn toàn.
Thương Thăng cũng ra tay, hắn phi thân tấn công Tiếu Duyên từ sau lưng, một chưởng đánh ra, làm cho Tiếu Duyên cả kinh luống cuống tay chân né tránh, nhưng vẫn bị dư uy của chưởng phong quét tới, cánh tay trái bị vạch một vết thương sâu, máu tươi ướt đẫm pháp bào, hình thành từng giọt huyết châu chảy xuôi theo ngón tay, nhiễm đỏ mặt đất.
“Không thể nào! Ta đã dùng Cấm Linh hương, sao có thể giải ra được?”
“Tiếu trưởng lão! Hôm nay chúng ta tính một chút nợ cũ và thù mới đi! Mấy năm nay tại hạ đợi trong này tới vô – cùng – hưng – phấn, thật là muốn đa tạ sự khoản đãi của ngươi!”
Thương Thăng dùng ánh mắt u u nhìn Tiếu Duyên, ngửi ngửi mùi trên người nhíu mày, nghĩ lúc rời khỏi nơi này nhất định phải tắm rửa kĩ càng một lần, quả là — hôi chết rồi!!!
Tiếu Duyên thấy Thương Thăng đã khôi phục linh lực, ánh mắt chợt lóe lên, chẳng qua nghĩ rằng cho dù Thương Thăng khôi phục được linh lực trong thời gian ngắn như vậy, thực lực nhất định bị giảm đi nhiều, nói không chừng hy vọng chiến thắng của lão vẫn khá lớn.
Vì thế, lão ưỡn thẳng lưng lên thêm mấy phần, “Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát ra ngoài được sao? Không nói tới ngươi căn bản không thể phát huy ra thực lực Xuất Khiếu hậu kỳ, thì có muốn mang theo nhi tử của ngươi ra ngoài cũng không có khả năng, đừng quên, nơi này là địa bàn của ta!”
Căn cứ theo nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường, Tiếu Duyên ra tay trước, chẳng qua lão không phóng tới chỗ Thương Thăng, mà là muốn bắt Vân Túc vào trong tay làm con tin bức Thương Thăng phải nghe lời.
“Tiểu nhân vô sỉ!” Chẳng qua Thương Thăng đã sớm nhận ra ý đồ của lão, hét lớn một tiếng, nhanh chóng đi tới chỗ Vân Túc nằm chặn Tiếu Duyên lại.
Vì thế, hai người liền bắt đầu đánh nhau ở một nơi cách Vân Túc không xa.
Tuy rằng tu vi của Thương Thăng là Xuất Khiếu hậu kỳ nhưng bởi nhiều năm chưa từng sử dụng linh lực, thực lực phát huy ra chưa tới tám phần, mà tu vi của Tiếu Duyên ở Hóa Thần hậu kỳ, tuy là hạ phong, nhưng vẫn miễn cưỡng đánh ngang tay với Thương Thăng, thế nên đánh qua đánh lại, một chốc sau đã không thể phân thắng bại.
Chẳng qua chuyện Tiếu Duyên bị đánh bại vẫn là chỉ là sớm muộn mà thôi, tuy rằng thực lực của Thương Thăng không thể phát huy ra hoàn toàn, nhưng kinh nghiệm của hắn vẫn còn, thực lực không được, thì liền tốn công phu ở mặt kỹ xảo.
Quả nhiên, cuối cùng vẫn là Tiếu Duyên bại dưới tay Thương Thăng, thương thế rất nặng nằm dưới đất, cách cái chết không còn xa.
Thương Thăng tuy thắng, nhưng cũng bị thương, chẳng qua cũng không tới nỗi nghiêm trọng như vậy, bởi hắn vẫn còn đang đứng.
“Ngươi… Ngươi…” Tiếu Duyên sợ hãi nhìn Thương Thăng từng bước đi tới trước mặt mình, lắp bắp nói, nói không ra một câu hoàn chỉnh, không biết là bị dọa hay là do bị thương nặng.
Vì muốn tiết kiệm thời gian và hơi sức, Thương Thăng cũng không có ý định kéo dài thời gian, trực tiếp bước lên trước cho Tiếu Duyên một chưởng, kết liễu lão, sau đó cõng Vân Túc nằm trên mặt đất lên lưng ra ngoài.
Ra ngoài cửa động rồi, Thương Thăng còn cẩn thận đẩy bàn về vị trí cũ, che cửa động đi, lúc này mới đánh giá bốn phía, thấy không có người nào ở gần đó, mới đặt Vân Túc lên giường trong phòng Tiếu Duyên.
Bởi thần thức của Thương Thăng không thể tiến nhập vào trữ vật giới của Vân Túc, cũng không thể lấy vật bên trong ra được, thế nên hắn kéo lê thân thể mỏi mệt tìm kiếm bốn phía trong phòng, cuối cùng cũng tìm được mấy bình đan dược trong một cái ngăn kéo, trong đó một lọ chính là linh đan trị liệu thương thế.
Thương Thăng đút thuốc cho Vân Túc, cũng tự mình ăn mấy viên đan dược, an vị trên bồ đoàn bắt đầu chữa trị vết thương trên người, sau đó mới bắt đầu tu luyện.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Vân Túc đã bừng tỉnh từ trong mộng, sau đó lại phát hiện ra kinh mạch của mình bị hao tổn, có nhiều chỗ bị ám thương, chân nguyên trong cơ thể hao tổn nghiêm trọng, đến tận bây giờ mới chỉ khôi phục lại một hai phần, thế là y cầm vài viên Phục Nguyên đan và Hồi Linh đan từ trong trữ vật giới ra ăn vào, liền định đứng dậy vội vã ra khỏi cửa.
“Ngươi tỉnh rồi!”
Lúc này, Thương Thăng cũng tỉnh lại từ trong nhập định, thấy Vân Túc đang đi ra cửa, liền hỏi, “Thương thế ngươi còn chưa tốt, nên nghỉ ngơi vài ngày mới tốt, có chuyện gì gấp như vậy sao?”
Vân Túc tạm dừng một giây, tiếp tục đi ra ngoài cửa.
Thương Thăng thấy bộ dạng này của y, chỉ có thể thở dài nói, “Thôi, ta đi cùng ngươi là được!” Ai bảo người này là nhi tử của hắn chứ! Cho dù nhi tử không để ý tới hắn, hắn cũng không thể bỏ mặc người này đi một mình không phải sao! Nhi tử vừa thấy này thật là không làm cho hắn bớt lo.
Vì thế, Thương Thăng liền cùng Vân Túc đi một đường lặng lẽ, không kinh động tới bất cứ kẻ nào mà rời khỏi Tất Vân tông…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.