Hệ Thống Truy Phu

Chương 91:




Ma tu đi đầu kia đang xem Trình Hạo và yêu thú đánh nhau còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, đã cảm giác từ sau lưng có một cỗ kình phong đánh tới, chỉ kịp vận chuyển linh lực hình thành một lớp lớp bảo hộ trên người, liền bị một chưởng đánh lui vài mét, sau đó lung lay sắp ngã, thiếu chút nữa đứng không vững, cảm giác sau lưng đau đớn, phủ tạng đều bị thương, lớp phòng hộ trên người vẫn không có nhiều tác dụng cho lắm.
Nhìn kỹ, hóa ra là tên ma tu gầy yếu kia đánh lén hắn, chẳng qua bởi tu vi của hắn cao hơn ma tu gầy yếu kia không ít, bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là hắn không hiểu tại sao sư đệ đồng môn xưa nay luôn nhát gan vì sao lại xuống tay với hắn, quả là không thể tin được!
Ma tu đi đầu mở to hai mắt, phẫn nộ quát ma tu gầy yếu, “Sư đệ, ngươi đang làm gì vậy?”
Tên ma tu khôi ngô kia cũng không kịp phản ứng, sửng sốt chỉ trong chớp mắt, chờ tới khi nghe thấy tiếng sư huynh rống giận, lập tức phản ứng lại, vội vàng kinh nghi bất định đi tới cạnh ma tu đi đầu, chất vấn ma tu gầy yếu, “Sư đệ, ngươi ta và sư huynh cùng là đệ tử Thiên Ma tông, có thù oán gì sao không hóa giải, lại cứ phải động thủ mới được?”
Lúc này, ma tu đi đầu nhìn chằm chằm ma tu gầy yếu một lát, suy tư vài giây, quyết đoán lắc đầu đáp, “Không đúng! Ngươi không phải là đệ tử Thiên Ma tông kia, nói! Ngươi là người phương nào? Có mục đích gì? Hãy xưng tên ra!”
“Cái gì?” Ma tu khôi ngô kia nghe thấy ma tu đi đầu nói, nhìn thoáng qua gã, cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm ma tu gầy yếu kinh hô, mắt trợn to hơn cả vừa rồi.
“Không sai, ta thực sự không phải là người Thiên Ma tông các ngươi.” Lúc này, ma tu gầy yếu cũng mở miệng, có điều lần này giọng nói khác hẳn vừa rồi, âm thanh từ khiếp nhược bén nhọn trở thành thanh thúy vang dội, “Đừng hỏi ta là người phương nào, nhưng ta sẽ nói cho các ngươi biết mục đích hôm nay của ta là giết các ngươi.”
Nói xong còn không cho họ có thời gian kịp thở đã cầm một pháp bảo ra chiêu với hai người họ, hắn cũng sẽ không để cho ma tu đi đầu có cơ hội khôi phục vết thương trên người, nếu không lấy tu vi của hắn, muốn giết chết cả hai người càng khó khăn hơn.
Không sai! Người này chính là Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc cảm giác được Trình Hạo triệu hồi hắn, liền tra xét phương hướng cụ thể của Trình Hạo, chẳng qua chờ tới lúc hắn đi tới rừng sâu nơi Trình Hạo xin sự giúp đỡ từ hắn, người đã không còn đó, may mà thời gian đi tương đối ngắn, trên đường còn để lại khí tức thản nhiên, vì thế hắn liền căn cứ theo khí tức của Trình Hạo mà kết luận phương hướng đại khái, một đường đi tìm.
Không ngờ là không tìm được Trình Hạo, lại chỉ nhìn thấy có năm tà ma tu Thiên Ma tông, cũng chính là năm người ở núi Ngọc Tuyết này. Có điều, nếu đã gặp người Thiên Ma tông, cơ hội tìm thấy Trình Hạo còn có thể xa vời sao?
Nếu tạm thời chưa tìm thấy Trình Hạo, thì đi cùng với mấy ma tu này vậy, chắc hẳn ma tu sẽ nhanh chóng tìm thấy Trình Hạo thôi.
Vì thế hắn liền theo dõi năm người này, tìm thời cơ thích hợp giải quyết xong một ma tu gầy yếu thực lực kém cỏi nhất trong đó, lại dùng cửa hàng hệ thống mua đạo cụ trang điểm thành bộ dáng của ma tu gầy yếu. Vì thế, Cung Tiểu Trúc có đạo cụ yểm hộ, ngay cả giọng nói và khí tức cũng giống nhau như đúc, lại thêm dọc đường hắn luôn chú ý quan sát tới đặc điểm tính cách của mấy người này, giả giống y hệt, bốn người khác đương nhiên không thể phát hiện ra một người trong họ đã bị đổi.
Quả nhiên, trời không phụ người có lòng, bây giờ không phải là đã tìm ra được Trình Hạo hay sao!
Tuy là dựa vào phương pháp này để tìm ra Trình Hạo, nhưng lấy thực lực của bốn ma tu còn lại, hắn một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đương nhiên không thể dưới tình huống không thể phát hiện mà mang Trình Hạo đi, thế nên chỉ có thể làm liều, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, Cung Tiểu Trúc quyết định đấu với mấy người này một trận trước, đấu không lại thì tìm cơ hội mang theo Trình Hạo chạy thoát là được.
Dù sao pháp bảo trên người hắn vô số, cửa hàng hệ thống còn có rất nhiều đồ vật đào mệnh bảo mệnh, còn có Mặc Hoa trong Ngự Thú bài, không sợ mất mạng.
Tuy rằng hắn muốn thả Mặc Hoa ra, một chiêu giải quyết hai người này là xong, nhưng vì không dễ dàng mới có cơ hội hành động một mình, hơn nữa hắn cũng muốn thử đấu pháp không cần mạng một chút, nói không chừng tu vi của hắn sẽ bởi vậy mà càng được củng cố thêm, có được điểm tốt không tưởng!
Thế nên hắn quyết đoán bỏ qua lời dặn phải bảo vệ bản thân cẩn thận của Vân Túc, ngay cả pháp bảo bản mạng cũng không triệu hồi ra đã đánh nhau với tu sĩ Kim Đan kỳ.
Vậy nên, tình huống bây giờ chính là, hai ma tu hoàn toàn không có lực đáp trả, bị Cung Tiểu Trúc đè xuống đánh, lực công kích của Cung Tiểu Trúc càng lúc càng mạnh, đánh cho hai ma tu lùi lại liên tục, Cung Tiểu Trúc là muốn thừa lúc ma tu còn chưa kịp phản ứng mà đánh, như vậy cũng có thể gia tăng thêm vài phần thắng.
Bởi vậy thực lực của Cung Tiểu Trúc vốn càng cường hãn hơn so với tu sĩ cùng cấp bậc, tên ma tu khôi ngô kia tu vi cũng chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ, một tu sĩ Kim Đan kỳ duy nhất còn bị nội thương không nhẹ không nặng, sức chiến đấu tuy rằng vẫn mạnh hơn Cung Tiểu Trúc, nhưng Cung Tiểu Trúc cũng không phải là bỏ đi, hơn nữa với đấu pháp không cần mạng của hắn, hai ma tu ban đầu đương nhiên là đánh không thắng Cung Tiểu Trúc.
Có điều căn cứ theo nguyên tắc lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tên ma tu đi đầu kia quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của mọi người, gã rất nhanh đã kịp phản ứng lại, rút pháp bảo bản mạng của bản thân ra mà nghênh đón, lại phối hợp với ma tu còn lại, cuối cùng cũng đánh không thân thắng bại với Cung Tiểu Trúc.
Cung Tiểu Trúc bên này đánh nhau với hai ma tu, còn phải thời thời khắc khắc chú ý tới tình huống của Trình Hạo, thấy Trình Hạo vẫn còn trụ được, liền yên tâm đánh nhau với hai người.
Thực ra thông qua hệ thống quét, Cung Tiểu Trúc đã sớm biết được ma tu đi đầu kia là đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên Ma tông, tên là Vương Mãng, bởi thiên tư tung hoành, thiên phú vô cùng tốt, liền được tông chủ thu làm đệ tử, bồi dưỡng cẩn thận, có thể nói tu vi bây giờ của gã nếu không có sư tôn tận lực bồi dưỡng, hoàn toàn không thể đạt được tới trình độ bây giờ.
Mà tên còn lại tên Trương Quyền, là một đệ tử thân truyền của một trưởng lão nội môn Thiên Ma tông, tuy rằng tư chất không được tốt lắm, nhưng bởi tu hành khắc khổ, lại thêm thể phách cường hãn, trong nội môn cũng có địa vị nhất định.
Một đám đầu lâu trong không trung há to miệng bay tới chỗ Cung Tiểu Trúc, ý định cắn người Cung Tiểu Trúc thành cái sàng, từng đám khói đen quấn lấy bên người Cung Tiểu Trúc, đều bị hắn chắn bên ngoài, mà công kích của Cung Tiểu Trúc cũng bị hai người cản lại khá nhiều, cũng không làm Vương Mãng và Trương Quyền bị thương được.
Có điều đánh đánh một hồi, Vương Mãng và Trương Quyền mịt mờ đưa mắt nhìn nhau, đều nhét một đống lớn đan dược vào trong miệng mình, sau đó phát lực thật mạnh, rất nhiều đầu lâu bị giấu trong khói đen, lại cầm một cây đao lớn từ trong túi trữ vật của mình ra, nhanh chóng di động trước mặt Cung Tiểu Trúc, muốn xuất kỳ bất ý chiến thắng mau lẹ.
Có điều dù động tác của họ vô cùng nhanh, gần như không thể phân biệt, nhưng bởi Cung Tiểu Trúc đã sớm để ý tới động tác của hai người, thế nên đã nghĩ ra đối sách trong phút chốc.
Vì thế, hắn cầm pháp bảo trong tay, cũng phát lực mạnh, đánh đuổi tất cả đầu lâu xa ra tận mấy trượng, dùng linh lực hình thành một lớp phòng hộ trên người, với ý định bản thân có bị thương cũng phải làm hai người kia bị trọng thương, tiếp đón hai người.
Mắt thấy cây đao lớn của Vương Mãng muốn dừng ngay trên đầu Cung Tiểu Trúc, pháp bảo của Cung Tiểu Trúc cũng đã sắp xuyên thủng lồng ngực Vương Mãng, nếu Cung Tiểu Trúc từ bỏ ý định làm Vương Mãng bị trọng thương, rút pháp bảo lại, còn có thể tránh được cây đao lớn kia, có điều Cung Tiểu Trúc không có hề có ý này.
Hắn chỉ nghiêng người một cái, tốc độ phóng về phía trước không giảm đi, pháp bảo chuẩn xác đâm vào lồng ngực Vương Mãng, mà đao lớn của Vương Mãng cũng chém lên vai hắn, nhất thời máu phun như suối.
Bởi pháp bảo Cung Tiểu Trúc dùng là một cây thương dài, lực công kích vô cùng lớn, trực tiếp đâm thủng từ trước ngực ra sau lưng Vương Mãng, sau đó hắn nhanh tay điểm huyệt bên vai trái cho máu ngừng chảy, xoay người một cái, rút thương ra, ngăn công kích Trương Quyền đánh tới từ sau lưng, nhất thời, trước ngực Vương Mãng máu tươi phun ra.
“Sư huynh!” Vương Mãng lắc lư sắp ngã, mắt thấy sắp ngã xuống đất, Trương Quyền cũng bất chất, vội vàng nghiêng người đỡ lấy người Vương Mãng, cả kinh hét lên.
Trương Quyền điểm nhẹ vài huyệt trước ngực Vương Mãng, làm tốc độ máu chảy chậm lại, định lấy linh dược trị thương trong túi trữ vật ra cho gã ăn, lại không ngờ Cung Tiểu Trúc lại nhịn cơn đau từ bả vai mà tiến lên động thủ, bởi Vương Mãng bị thương nặng, pháp bảo điều khiển đầu lâu không còn linh lực, lần lượt bay trở lại gậy đầu lâu, áp lực của Cung Tiểu Trúc giảm đi không ít, thế nên liền định tốc chiến tốc thắng, hoặc không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, kiên quyết không cho hai người cơ hội kịp thở.
Cùng lúc đó, cách đó không xa Trình Hạo cũng đã sắp không chống đỡ nổi, may mà nhìn bộ dáng Trình Hạo, cùng với lúc đầu Cung Tiểu Trúc nhìn thấy hắn, sức chiến đấu không chỉ tăng vọt lên gấp đôi, mà còn miễn cưỡng có thể chống lại được một lúc lâu nữa, có điều nếu Cung Tiểu Trúc không cứu hắn, chỉ sợ cũng đã lành ít dữ nhiều.
Cung Tiểu Trúc vừa tấn công, vừa truyền một đạo thần thức vào trong Ngự Thú bài, mọi người đều cảm giác được có một trận gió to trong thông đạo thổi tới, sau đó là vụt một tiếng, yêu thú đang đánh Trình Hạo túi bụi bị thứ gì đánh bay đi, nửa ngày cũng không bò dậy được.
Ngay cả Cung Tiểu Trúc đang đối phó với Trương Quyền cũng cả kinh, mi tâm căng cứng, dư quang nhìn chằm chằm yêu thú bị đụng bay, lại bị một ánh sáng màu đỏ chiếu thẳng vào mắt, vì thế hắn liền bị dọa tới sửng sốt.
Vì thế, Trương Quyền đỡ Vương Mãng, chỉ trong một lát sửng sốt này đã bị Cung Tiểu Trúc dùng một chiêu ngã lăn ra đất, Cung Tiểu Trúc cố gắng không ngừng, quơ thương về phía bụng Trương Quyền, chọc thủng pháp thuẫn phòng ngự Trương Quyền vừa lấy ra, cũng chọc thủng bụng Trương Quyền, ngay cả đan điền bên trong cũng bị chọc thủng một lỗ, một thân tu vi hóa thành tro tàn.
Vương Mãng vẫn còn đang quỳ rạp trên đất miệng phun máu tươi, che ngực há hốc mồm thở dốc, như người bị bệnh nặng, mệnh không còn dài lâu! Mà hiển nhiên, mạng gã cũng không còn bao lâu thật!
Cung Tiểu Trúc cẩn thận đi tới trước mặt Vương Mãng, đề phòng đột nhiên gã lại bùng nổ, mình lại bị đánh lén, có thể là do trước kia hắn đọc tiểu thuyết nhiều, nhân vật phản diện trong tiểu thuyết bình thường đều vô cùng xảo trá giảo hoạt, tà ma tu cũng vậy, luôn giả vờ một bộ dáng không có lực chống trả, chờ tới khi đối phương thả lỏng cảnh giác lại đột nhiên bùng nổ, không chỉ bỏ trốn mất dạng, mà trước đó còn làm đối phương bị trọng thương.
Hơn nữa, Vương Mãng còn là tu sĩ Kim Đan kỳ, trong mắt hắn nào có dễ đối phó như vậy, nói không chừng đều là giả bộ.
Vì thế, hắn ôm suy nghĩ này, cẩn thận cầm thương, cũng đánh về phía bụng Vương Mãng, định phế tu vi của gã, nhưng ngoài ý muốn, ngay khi thương sắp xuyên thủng bụng của Vương Mãng, liền thấy trong nháy mắt hắn hóa thành một làn khói đen bay tới chỗ sư đệ đồng môn Trương Quyền.
May mà Cung Tiểu Trúc đã sớm phòng bị, cầm một cái lồng sắt trong trữ vật giới ra, trùm tới cỗ khí đen, ngay khi lồng sắt cách khói đen chỉ tới năm trượng, thì khói đen kia dừng lại, sau đó tốc độ chậm lại, thiết lúc tiếp cận gã trong nháy mắt, nhốt gã vào bên trong, sắc mặt tái nhợt ngã ra đất, bộ dáng như hấp hối.
Vì thế, Vương Mãng cuối cùng cũng trốn không thoát.
Sở dĩ khi lồng sắt sắp tiếp xúc với Vương Mãng, lại làm cho tốc độ chạy trốn của gã chậm lại, là vì lồng sắt mà Cung Tiểu Trúc lấy ra này có thể sinh ra lực hút với mục tiêu, thực lực cường đại có thể làm tốc độ chậm lại, thực lực yếu có thể làm cho mục tiêu tạm dừng lại, có điều lồng sắt này phẩm chất không cao, thế nên chỉ có thể làm tốc độ của Vương Mãng chậm lại, cũng không thể tạm dừng, có điều đối phó với Vương Mãng tu sĩ Kim Đan bị trọng thương vẫn là thừa sức.
Phương thức chạy trốn lần này của Vương Mãng là sử dụng một loại cấm thuật có độc của Thiên Ma tông, pháp thuật này sở dĩ trở thành cấm thuật là bởi, nó không tiêu hao linh lực của tu sĩ, mà tiêu hao tu vi, bởi đối với mỗi tu sĩ, tu vi có được đều không dễ, tự dưng bị hạ xuống một cấp, phải tốn mấy chục năm thậm chí trên trăm năm mới hồi phục lại được, thế nên không tới bất đắc dĩ sẽ không dùng.
Nếu không phải Vương Mãng thấy mình sắp bị phế tu vi, gã cũng đã không dùng loại cấm thuật này.
Giới tu chân trừ cấm thuật tiêu hao tu vi, thì còn có một loại cấm thuật trả giá bằng tính mạng, cũng không thể dùng thường xuyên.
Tuy rằng cái giá phải trả cho những cấm thuật này khá là nặng nề, nhưng quả là pháp thuật giữ lại mạng hiểu quả.
Bên này một bị phế tu vi, một trọng thương bị nhốt trong lồng sắt, đã không thể chống trả lại được, mà kia Trình Hạo cũng không có trở ngại gì, Mặc Hoa đã đả đảo yêu thú cấp năm kia ngã xuống đất, lại vẫy đuôi quất nó thành một cục huyết nhục mơ hồ, không nhìn rõ hình dạng ban đầu, quả là không thể hung tàn hơn!
Trình Hạo cũng bị động tác thô bạo của Mặc Hoa dọa cho ngây dại, chẳng qua rất nhanh đã phục hồi tinh thần, thấy Mặc Hoa biến trở lại hình người, Trình Hạo nhìn hắn một thân nữ trang đỏ thẫm, tà áo thật dài, thân hình thướt tha, khuôn mặt vô cùng yêu diễm, ánh mắt chợt lóe lên hai chữ kinh diễm, sau đó bởi từng gặp mặt Mặc Hoa một lần, nghĩ một chút liền nhớ ra thân phận của hắn, sau đó nhìn Cung Tiểu Trúc nơi xa còn chưa khôi phục lại diện mạo vốn có, cũng đương nhiên là đoán ra được hắn là ai.
“Đa tạ Mặc tiền bối cứu giúp.” Trình Hạo mặt không biểu cảm nhìn Mặc Hoa nói cảm tạ.
Mặc Hoa quệt miệng, bước lên kéo hắn tới chỗ Cung Tiểu Trúc, “Trình Hạo phải không! Ta và Tiểu Trúc tới cứu ngươi, mau đi thôi!”
Mặc Hoa rất mất hứng, sau khi ra khỏi Tất Vân tông, Tiểu Trúc liền uy hiếp hắn, không cho hắn giúp đỡ khi Tiểu Trúc đánh nhau với người khác, bằng không sẽ để chủ nhân vứt bỏ hắn, thật hung tàn, Tiểu Trúc không ngờ lại uy hiếp hắn, còn làm bản thân bị thương, nếu chủ nhân mà biết mình không bảo vệ cho Tiểu Trúc cẩn thận, có thể sẽ trừng phạt mình không đây?
Mặc Hoa rất buồn rầu á! Tuy rằng vết thương của Tiểu Trúc không nghiêm trọng lắm, nhưng hắn rất sợ khuôn mặt đen sì của chủ nhân, nhất là bộ dáng toàn thân khí lạnh của y, nghĩ là đã thấy lo rồi có được không!
“Tiểu Trúc, hai người nên làm thế nào đây?”
“Hai kẻ đó ấy à! Còn chưa suy xét kỹ! Để ta nghĩ xong rồi lại nói.” Cung Tiểu Trúc xé mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, mỉm cười nói, “Trình đạo hữu, đã lâu không thấy!”
Trình Hạo đứng trước mặt Cung Tiểu Trúc, bộp một tiếng quỳ xuống đất, Cung Tiểu Trúc còn chưa kịp cản hắn lại, hắn đã dập đầu ba cái, một vẻ thấy chết không sờn, “Hôm nay đa tạ Cung đạo hữu cứu giúp, đại ân này, không gì báo đáp nổi, từ nay về sau, ta nguyện phụng Cung đạo hữu làm chủ nhân, tận tâm tận lực chết muôn lần cũng không chối từ, có điều…”
“Trình đạo hữu không cần phải vậy, ngươi và ta quen biết đã lâu, quả là duyên phận, ta cứu ngươi nào dám đòi báo đáp, Trình đao hữu ngươi mau đứng lên, có chuyện gì cứ nói thẳng.” Tuy rằng Cung Tiểu Trúc cứu hắn quả thực là do muốn thu tiểu đệ cho Vân đại ca, nhưng hắn cũng sẽ không nói thẳng ra như vậy, ngoài miệng đương nhiên phải khách khí một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.