Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 77: Nốt Chu Sa (3)




Chỉ thấy lúc này, Đóa Đóa là đang trần trụi nằm trên mặt đất. Máu tươi thấm ướt cả thân của nàng.
Bụng bị mổ xẻ, khắp cả người đều là vết thương. Đôi mắt vẫn như cũ mở to nhìn về phía cửa lớn, phảng phất như ẩn chứa vô vàn đau khổ cùng không cam lòng. Chết, không nhắm mắt.
Mà ở bên cạnh của nàng là một thứ gì đó đỏ tươi, máu me giàn giụa. Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn phát hiện ra được đó là một cái thai nhi vừa thành hình.
Con của ta.
Thê tử của ta.
Tất cả, đều chết hết rồi...
Không còn gì nữa, không còn thứ gì trên thế gian này là thuộc về ta nữa...
Mắt trái bắt đầu chảy xuôi một dòng huyết lệ. Ta chỉ biết tĩnh mịch như một khối tử thi mà từng bước, từng bước một đi vào trong.
Máu tươi trên mặt đất, thấm ướt chân ta.
Nước mắt chảy xuôi, làm lạnh lẽo tâm ta.
Ta nhớ, nàng nói với ta, nàng rất thích hoa sa la. Ấm áp và không mang sầu lo giống như là cái tên của nó, vô ưu.
Bởi vì trước cửa đền có trồng một cây sa la rất lớn, cho nên mỗi tối nàng đều sẽ lôi kéo ta cùng ngắm hoa sa la.
"Tướng công a, trời tối cũng là lúc hoa sa la nở rộ. Chỉ cần hoa sa la nở, ta cũng sẽ từ chợ trở về đây."
Và cuối cùng, ta lại phải tự tay đem thê nhi của mình vùi lấp vào trong lòng đất dưới tán cây sa la.
Tự tay đem bọn họ chôn vùi vào trong quên lãng.
Ngồi trước nắm mồ trước mắt này, ta không khóc, cũng không nháo. Chỉ là lẳng lặng ngồi đó giống như một cái rối gỗ.
Mà ở phía trước tấm bia mộ này lại có một hàng chữ đỏ được ghi bằng chính máu tươi của ta...
Thê tử cùng nhi tử chi mộ...
Không có tính danh, cũng không có thứ gì quá cầu kỳ. Nhưng đối với ta mà nói, nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Bọn họ, vĩnh viễn đều là thê nhi duy nhất được Huyết Minh ta thừa nhận.
Đời đời kiếp kiếp, ta chỉ có một cái thê tử gọi là Hứa Tiểu Đóa.
Đời đời kiếp kiếp, ta chỉ có một cái nhi tử gọi là Huyết Vân.
- --------------------------
Mỗi khi ta muốn truy cầu hạnh phúc dành cho mình, lão thiên liền sẽ cho ta thấy được ác ý của lão đối với ta.
Như vậy, được thôi...
Ta sẽ không bao giờ chờ mong vào một thứ được gọi là hạnh phúc này nữa.
Ta sẽ khiến cho tất cả mọi thứ trên thế giới này phải hứng chịu lấy sự ác ý từ ta.
Dọc theo đường núi rời đi, ta bắt đầu tìm kiếm tung tích dù là nhỏ nhất của kẻ đã giết hại thê nhi của ta. Và cuối cùng, ta cũng đã được thỏa lòng mong nguyện của mình...
"Ha hả, hôm trước a, tổng binh của chúng ta đã dẫn hơn chục huynh đệ đi giết chết gian tế của Mã quốc phái tới. Nghe nói đó là một cái nữ nhân mang thai."
"A, hôm đó ta cũng có đi đây. Còn được đem ả ta cho chơi đùa nữa a. Lại nói, cảm giác chơi nữ nhân đang mang thai cùng mấy cái quân kỹ là hoàn toàn không giống nhau."
"Chuyện đó còn cần ngươi nói sao, mấy cái quân kỹ đó kẻ nào không phải là bị vạn người cưỡi, nhét vào đều không có cảm giác..."
"........."
Thì ra, bởi vì trước kia Đoá Đoá thường xuyên qua lại với binh lính giữa hai bên quân doanh cho nên mới bị bọn họ hiểu lầm thành gian tế.
Nhưng là, hiểu lầm thì đã thế nào...
Ta không cần biết quá trình là ra sao, thứ ta cần biết chỉ là kết quả.
Trong mắt của ta, trăm vạn binh lính của hai bên quân doanh, tất cả đều là một đám xác chết.
Mã quốc có một cái công chúa được xưng tụng là mỹ nhân thịnh thế, gọi là Mã Tư Nhã.
Thái tử Cao quốc, Cao Lưu bởi vì mê đắm tư dung của nàng mà đã đem người sang dạm hỏi.
Sau lại, đại tướng quân của Mã quốc - Lý Viễn cũng là đối với Mã Tư Nhã yêu thương đã lâu. Kịch liệt phản đối việc hòa thân lần này.
Cuối cùng, tư binh của Lý Viễn cùng Cao Lưu cũng đánh lên với nhau.
Buồn cười thay, thê nhi của ta lại bởi vì hai cái nam nhân tranh giành một nữ nhân mà phải bỏ mệnh...
Mã quốc, Cao quốc... Lý Viễn, Cao Lưu, Mã Tư Nhã.
Một kẻ cũng đừng hòng sống sót.
Ánh mắt mang theo âm trầm mà trở về phá đền. Ta liền bắt đầu tập luyện tà thuật cùng cổ thuật ở bên trong cấm quyển.
Ta dùng máu tươi của mình làm chất dẫn, nuôi ra một đám độc trùng lớn lớn bé bé...
Cuối cùng, ta lén lút đem chúng thả vào trong thượng nguồn dòng suối mà hai bên doanh trại sử dụng.
Trong một đêm, nợ máu phải trả bằng máu. Ta đem bọn chúng đều giết.
Sau, lại đem máu cùng thi thể của chúng làm thành tế đàn, thi triển ra vu thuật "hoán mệnh".
Nhờ chúng, ta có được tuổi thọ dài mấy vạn năm.
Lại nhờ chúng, cổ họng cùng chân của ta cũng đều được chữa khỏi.
"Ha ha ha...chờ đó cho ta, ta sẽ giết các ngươi, giết hết các ngươi!!!!"
Nở một nụ cười như điên dại, ta liền từ trong đống núi thây đi ra. Máu tươi của bọn chúng phủ đầy thân ta, khiến cho ta giống như ác quỷ mới từ dưới thâm uyên bò lên.
Chỉ có giết chết kẻ khác, ta mới có cảm giác bản thân mình vẫn còn sống, vẫn còn hít thở.
Chỉ có gieo rắc đau khổ cho bọn họ, ta mới có cảm giác bản thân ta không phải là kẻ bất hạnh, đáng thương nhất trên đời.
Đây mới là ta, thù hận trở thành một loại sức mạnh để ta tiếp tục sống.
- ---------------------------
Một đường đến kinh thành Cao quốc. Bởi vì ta có được vô số vu thuật đáng sợ, hoàng đế Cao quốc lại ham muốn trường sinh bất lão cho nên gã đối với ta mà nói là nói gì nghe nấy. Còn phong cho ta làm quốc sư trị quốc.
Mà ta, đương nhiên cũng thành tâm thành ý giúp cho gã trường sinh bất tử rồi.
10 năm tuổi thọ của con gã, thì sẽ đổi được 1 năm tuổi thọ cho gã...
Thế là, sau khi nghe thấy lời này của ta. Gã trực tiếp đem nhi nữ của mình đều toàn giết, đổi lấy trăm năm tuổi thọ cho mình.
Đối với sự ích kỷ của con người, ta đã nhìn mãi mà không trách.
Cao Lưu chết, chết chỉ vì một câu nói của ta.
Sau lại, ta bắt đầu dẫn binh chinh chiến khắp tứ quốc. Không tiếc vận dụng các vu thuật nghịch thiên như triệu bão, tạo hỏa hải, gây động đất,...
Mỗi một lần chiến thắng một trận chiến, ta lại bị trời phạt mà phản phệ đến sống dở chết dở. Có khi còn mất tận cả ngàn năm tuổi thọ.
Nhưng là, như vậy thì đã sao?
Trời phạt thì mặc trời, ta làm thì mặc ta.
Cuối cùng, mắt thấy ta sắp san bằng cả thiên hạ này. Hoàng đế Mã quốc cư nhiên lại đem Mã Tư Nhã làm cống phẩm tặng cho ta.
Tốt, rất tốt a.
Vì vậy, ta rất vui vẻ nhận lấy cái "cống phẩm" này. Đương nhiên, ta còn không quên đòi thêm một cái tặng phẩm, đó là Lý Viễn. Lập ra 20 năm hòa bình dành cho Mã quốc của bọn họ.
Lần đầu tiên gặp mặt Mã Tư Nhã, cảm tưởng của ta chỉ có đơn giản vài từ. Ngoại trừ có một lớp da xinh đẹp ra thì cùng lắm cũng chỉ có như vậy.
Buồn cười thay, rõ ràng là ả cởi hết y phục muốn bò lên giường của ta. Nhưng khi ta muốn sủng hạnh ả, ả lại làm ra vẻ như ta đang cưỡng đoạt ả.
Buồn nôn a.
Kỹ nữ lại muốn lập đền thờ trinh tiết.
Vì vậy, chỉ vừa mới tiến vào. Ta liền bị ả làm cho buồn nôn tới mà đem ả đá xuống giường. Mang đến quân doanh xung làm quân kỹ.
Về phần Lý Viễn, ta đem hắn chặt tay chặt chân, cắt bỏ lỗ mũi cùng tai. Sau lại cắt lưỡi cùng đào mắt của hắn. Đem hắn nuôi nhốt như nuôi heo. Lâu lâu lại nhét vào trong lu nước chơi đùa cùng cổ trùng.
Còn về Cao quốc? Đương nhiên là đánh a.
Huyết Minh ta căn bản chính là một tên tiểu nhân không trọng chữ tín.
Đương nhiên, ta cũng không quên mối thù diệt tộc mà sẵn tay diệt tận gốc chính phái.
14 năm kể từ khi Đoá Đoá ra đi. Ta thành công trả được tất cả thù hận.
Lúc này, ta là đang ngồi trước mộ phần mọc đầy cỏ dại của nàng.
Thế giới xung quanh ta cũng bắt đầu dần dần vỡ toang thành từng mảnh nhỏ. Nhưng là, từ đầu tới cuối ta chưa từng sợ hãi mà chỉ đưa tay ôm lấy bia mộ của nàng..
"Nương tử, nàng thất hứa!"
"Nhưng không sao, vi phu sẽ tha thứ cho nàng."
Hoa sa la đã nở, nhưng nàng lại vĩnh viễn không thể trở về.
Ta biết, thê tử của ta...đã chết thật rồi...
**Đây cũng là lý do vì sao con gái của sư tôn lại gọi là Ân Sương, con trai của Y Trân lại gọi là Y Dạ,... Bởi vì Huyết Minh không cho bọn họ theo họ của mình.
**Nếu như ngươi để ý, cho dù là lúc tình tứ nhất. Huyết Minh cũng chưa từng gọi Y Trân là nương tử. ( chỉ gọi là nàng hoặc là Y Trân.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.