Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 361: Hí Tử Trở Mình (2)




Nguyên chủ bản tính thanh cao, lòng tự trọng cũng rất lớn. Mặc dù bị "cố nhân" bác bỏ tình xưa, trong lòng vô cùng đau khổ, giận dữ, nhưng "hắn" cũng không có chửi mắng hay quát tháo Thẩm Điệt một câu. Cứ vậy liền rời đi, tự mình dày vò chính mình.
Nhưng nào ngờ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, người phụ nữ được Thẩm Điệt ôm lấy khi đó, cư nhiên lại dám tìm tới chỗ của nguyên chủ.
Nàng ta đứng ở chỗ cao của đạo đức, chỉ trích nguyên chủ là dị loại, không biết xấu hổ,... Nói đến vô cùng khó nghe. Khiến nguyên chủ bị vô số người chỉ chỏ, nhục mạ.
Cuối cùng, nguyên chủ vẫn là không chịu đựng nổi ác ý từ những người xung quanh. Cứ vậy cắt cổ tay tự sát, mới dẫn đến Huyết Minh trọng sinh tới.
Đối với loại hành động này của nguyên chủ, Huyết Minh cũng không có cái nhìn khái quát gì cả. Sống hay chết, đó đều là sự lựa chọn của người khác, bản thân hắn căn bản là không có quyền chỉ trích.
Điều hắn cần làm hiện tại, chính là giải quyết cục diện rối rắm mà nguyên chủ lưu lại. Hơn nữa, còn phải tìm cách sinh tồn dưới chiến tranh.
Về phần trả thù Thẩm Điệt...cái đó liền nói sau đi. Dù sao thân phận của hắn ở kiếp này cũng không có quyền lực tuyệt đối như kiếp trước. Việc gì cũng cần có thời gian suy tính thêm.
Sau đó, Huyết Minh liền tiếp nối sinh hoạt của nguyên chủ. Hằng ngày vẫn tới gánh hát làm việc. Đối với cái nhìn của người khác, hắn căn bản là lười quan tâm.
Mà nhìn thấy bộ dạng dửng dưng, thờ ơ của hắn. Đám người đó mặc dù khinh bỉ, nhưng hết lần này đến lần khác bị đương sự làm lơ. Rốt cuộc cũng cảm thấy không thú vị nữa. Bắt đầu chuyển sang cô lập hắn.
Huyết Minh dự định trước hết bồi dưỡng tốt cơ thể của mình, ít nhất cũng không cần kiều nhu hiện tại. Để sau đó còn trà trộn vào trong quân ngũ, tạo dựng một chút thế lực cùng uy danh.
Hắn tin tưởng, với kinh nghiệm chiến đấu của bản thân. Dù lên chiến trường vẫn như cũ có thể thoải mái lăn lộn.
Thế nhưng, nữ nhân đó xuất hiện, đã khiến dự định của hắn triệt để ngâm nước nóng.
Nữ nhân này gọi Tống Thanh Linh, một cái tên vô cùng văn nhã, hiền dịu.
Nhưng trên thực tế, nàng lại có thân phận vô cùng "khủng". Chính là nữ đại soái duy nhất từ cổ chí kim!
Đại soái là khái niệm gì? Đó chính là kẻ ít nhất phải nắm giữ quyền thống trị của hai tòa thành thị trở lên a!
Tống Thanh Linh 16 tuổi bắt đầu ra tiền tuyến chiến đấu. 17 tuổi liền nắm giữ thân phận thiếu soái, cùng một đám đại lão bình khởi bình tọa. Chia cắt gần nửa binh quyền của thành phố S.
Trong vòng ba năm ngắn ngủi, liền lật đổ hai vị đại soái quyền cao chức trọng. Đem địa bàn của bọn họ toàn bộ thu vào dưới trướng của mình.
Tính đến hiện tại, nàng đã nắm ở trong tay chí ít 5 tòa thành thị, thậm chí còn nhiều hơn.
Bất kể người nào khi nhắc đến cái tên của Tống Thanh Linh, đều không khỏi âm thầm líu lưỡi. Bởi vì nữ nhân này không chỉ tài giỏi, xinh đẹp, mà mức độ tàn nhẫn, có thù tất báo cũng đồng dạng làm người run sợ.
Chính Huyết Minh cũng không ngờ tới, có một ngày bản thân sẽ bị nữ nhân này để mắt tới...
Nói nàng "coi trọng" hắn đi, nhưng ngoại trừ xem hắn diễn ra. Thì nàng ngay cả một câu cũng không cùng hắn nói.
Nói nàng không "coi trọng" hắn đi, vậy thì tại sao lại nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt suốt mấy canh giờ liền dù cho kịch đã diễn xong từ lâu?
Không "coi trọng" hắn, vậy tình huống này là gì?
Đem hắn cởi sạch đặt lên giường, dùng họng súng chỉa vào đầu hắn, còn trưng ra một bộ mặt lạnh băng không có nửa phần sắc thái dư thừa:"Đạn và ta, ngươi muốn ăn thứ nào?"
Kỳ thực, Huyết Minh rất muốn nói, cả hai thứ này đều không thể ăn.
Thế nhưng, ngại bởi dâm uy của Tống Thanh Linh, Huyết Minh vẫn không thể không cúi đầu, lau nước mắt bị nàng ăn sạch.
Cứ thế là, hắn liền bị nữ nhân này bao nuôi lên, chuộc thân khỏi gánh hát, mang về "đại bản doanh" của nàng.
Cũng may, làm một vị Đại soái, Tống Thanh Linh cũng không được nhàn tản cho lắm. Nên rất ít khi đến làm phiền hắn.
Đương nhiên, chỉ cần có thời gian rảnh, nữ nhân này liền sẽ đem hắn quải lên giường, tiến hành "thâm sâu giao lưu".
Ban đầu, Huyết Minh suy nghĩ, nữ nhân này quyền cao chức trọng, lại nhan khống đến vậy. Nhất định sẽ nuôi không ít nam sủng, tiểu bạch kiểm cái gì...
Khụ khụ...chỗ nhan khống này là hắn tự mình suy đoán ra thôi a. Bởi vì hắn cũng không cho rằng bản thân mình ngoại trừ mặt ra, còn có thứ gì đáng giá nàng coi trọng.
Nhưng hiện thực lại cho hắn biết, cuộc sống đời tư của Tống Thanh Linh thật sự là vô cùng bình đạm, bình đạm đến có chút khó tin.
Sinh sống trong nhà của Tống Thanh Linh, Huyết Minh có thể nói là ở đến vô cùng thư thái. Ăn mặc, sử dụng, tất cả đều là thứ tốt nhất.
Đương nhiên, nếu có thể loại trừ việc bị giam lỏng ra. Thì cuộc sống của hắn có lẽ sẽ còn thoải mái hơn nữa.
Cho đến ngày đó, phòng của hắn xuất hiện một kẻ đột nhập...
Kẻ này cũng không phải ai khác ngoài Thẩm Điệt.
Nhìn thấy Huyết Minh, Thẩm Điệt cũng không còn nâng lên sắc mặt cao ngạo, lạnh bạc như lúc trước nữa. Trái lại, lại biểu hiện vô cùng thân quen, phảng phất như trở lại lúc vừa được nguyên chủ cứu giúp.
Hắn ta quanh co đủ điều, nhắc tới đủ loại chuyện cũ. Cuối cùng, mới tóm gọn lại một câu trọng điểm:"A Minh, ta nghe nói Tống Thanh Linh rất là xem trọng ngươi. Ngươi có thể hay không vì ta, lấy trộm thông tin cơ mật của Tống Thanh Linh?"
Nói nói, Thẩm Điệt lại đưa tay muốn ôm hôn Huyết Minh. Vẻ mặt biểu hiện vô cùng thâm tình, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua vài tia chán ghét cùng "thấy chết không sờn".
Lúc này, Huyết Minh không khỏi cười lạnh một tiếng. Dưới ánh mắt kinh sợ của Thẩm Điệt, một cước liền đem hắn đá văng.
"Mẹ nó, cư nhiên lại dám dùng mỹ nam kế đến câu dẫn lão tử. Ngươi không biết đây là skill riêng của lão tử hay sao?"
"Mặt hàng như ngươi cũng muốn lão tử giúp ngươi làm gian tế? Ngươi cho rằng mặt mình to đến mức nào rồi a?"
"Lão tử vẫn chưa muốn ăn đạn sớm như vậy!"
"..............."
Huyết Minh không ghét BL.
( BL: boy love, boy x boy.)
Cũng không ghét nam nhân khác thích chính mình. Bởi vì đó cũng là một loại khẳng định mị lực.
Thế nhưng, nếu nam nhân đó là loại tra nam, cặn bã, còn dám có tâm tư "không thuần khiết", dùng thủ đoạn hay sức mạnh, mơ ước cúc hoa của hắn. Thì đó chính là muốn chết!
Ngươi thích liền dùng tâm tư thuần khiết nhất để thích a.
Dùng hành động đến buồn nôn lão tử, lão tử liền đánh tàn ngươi.
**Khụ khụ, A Minh "lúc trẻ" quả thật là có chút táo bạo a. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
**Nếu là A Minh của hiện tại, hắn nhất định sẽ mỉm cười nhìn Thẩm Dật. Ngay khi cả hai sắp "thân thân", liền "răng rắc" bẻ gãy cổ hắn ta. Sau đó mỉm cười tà mị, trầm giọng hỏi:"Hiện tại còn cần ta giúp ngươi lưu toàn thây hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.