Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 214: Gặp ác mộng




"Về sau, ta lại có rất nhiều đệ đệ muội muội do các di nương sinh. Nhưng tất cả bọn họ đều không mấy thân cận với ta, mẫu thân cũng vậy, muội muội cũng vậy."
"Ta vốn đã hứa, sau này nhất định sẽ bảo vệ thật tốt mẫu thân và muội muội. Nhưng không ngờ..." Nói đến đây, âm thanh của Huyết Minh liền dứt. Không khí xung quanh bắt đầu im lặng lại, chỉ còn có tiếng hít thở rất nhẹ của hắn.
Đưa tay đem Huyết Minh từ trong lòng đào ra, Ân Như Tuyết liền chấn động khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn. Chỉ thấy lúc này, không biết là do nghẹt thở hay lý do gì khác, gương mặt của hắn đã sớm đỏ bừng lên. Vành mắt đỏ hoe cũng hơi sưng đỏ, ẩn chứa lệ quang.
Thật sâu nhìn hắn, Ân Như Tuyết cũng không biết nên nói gì. Nàng ăn nói vụn về, căn bản là không biết cách an ủi người khác. Nhỡ như an ủi không thành mà còn xé mở vết thương của hắn thì đó mới là chuyện lớn.
Nàng biết rõ, thân nhân của hắn đối với hắn như vậy, tất cả đều là do ánh mắt của hắn bị chướng ngại nguyên nhân. Vì vậy, nàng liền ở trong lòng gieo xuống một hạt mầm. Nàng nhất định sẽ tìm ra cách trị khỏi đôi mắt cho hắn!
"Sư tôn...ta rất sợ, cho ta ngủ cùng người một đêm nhé..." Mặc dù đôi mắt của Huyết Minh là thảm đạm vô sắc. Nhưng Ân Như Tuyết lại có thể từ trong đó nhìn đến một loại đồ vật gọi là...van xin cùng tuyệt vọng.
Không đành lòng cự tuyệt, Ân Như Tuyết chỉ có thể trơ ra một gương mặt gỗ mà gật đầu. Biết được nàng đồng ý, Huyết Minh tỏ ra rất vui mừng. Mây đen trên mặt cũng dần dần tan đi, đón chào ánh rạng đông:"Đa tạ sư tôn.."
"Sư tôn, nằm xuống đi..." Khiến Ân Như Tuyết nằm xuống giường, Huyết Minh vẫn duy trì vẻ ngây thơ cùng mừng rỡ vốn có. Cả người lại hơi nhích về trước, dán sát đến bên thân Ân Như Tuyết.
Nhận thấy hắn đang lấn tới, Ân Như Tuyết liền theo bản năng dịch sang bên một chút. Biết được việc này, Huyết Minh cũng không tiếp tục tiếp cận nữa mà nhắm mắt lại. Chẳng lâu sau, hơi thở của hắn đã trở nên đều đều.
"Ngủ rồi?" Huyết Minh "ngủ thiếp" đi, khiến Ân Như Tuyết nới lỏng khẩu khí. Nàng thà rằng đi bên ngoài cùng ma tộc chém giết, chứ cũng không muốn ứng phó hắn một giây nào. Thật.
Không biết có phải vì thần kinh căng thẳng khi ứng đối Huyết Minh hay không, Ân Như Tuyết nhắm mắt không lâu liền mơ màng ngủ. Hơi thở cũng thả nhẹ, chậm rãi truyền vào tai Huyết Minh.
Một lúc sau, mở mắt, ánh mắt của Huyết Minh liền rơi xuống gương mặt hoà hoãn của Ân Như Tuyết. Bỗng dưng, sắc mặt vừa chuyển, hắn lại vội vàng hô lên, nhanh chóng chui vào trong ngực của nàng:"Đừng giết mẫu thân ta, đừng mà..."
"Huyết Minh..." Ân Như Tuyết bị biến cố này dọa sợ, vội vã từ trong mộng tỉnh táo lại ngay. Nhãn quang mang theo lo lắng nắm lấy bả vai của Huyết Minh khẽ gọi tên hắn.
Thế nhưng, hắn không những không bình tĩnh mà lại càng thêm kích động hơn. Hai tay ôm lấy lưng nàng, hai chân cũng vòng qua người nàng. Thân thể đang không ngừng run lên.
"Mẫu thân, đừng bỏ Minh nhi mà...đừng bỏ rơi ta..."
Ân Như Tuyết khẽ động, muốn tránh thoát khỏi hắn. Nhưng mỗi khi nàng muốn động, hắn lại càng siết chặt hơn, giống như lo sợ vật quan trọng của mình bị người lấy đi. Giọng nói của hắn bất lực cùng kinh hoảng giống như một con thỏ con, khiến Ân Như Tuyết không cách nào hạ xuống ngoan tâm.
Chẳng lẽ là gặp phải ác mộng? Lo lắng, Ân Như Tuyết liền hít sâu một hơi. Âm điệu hiếm khi trở nên dịu dàng xuống, bàn tay cũng hơi nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của Huyết Minh:"Minh nhi không sợ, Sư...Mẫu thân không đi, nơi nào cũng không đi..."
Không biết có phải là do phương thức hữu dụng hay không, Huyết Minh rốt cuộc cũng từ từ yên tĩnh lại, không tiếp tục khóc nháo nữa. Nhưng cả người hắn vẫn còn dán chặt vào người nàng không dứt ra được. Đầu cũng gác ở trên cổ nàng, hơi thở phả vào trên mang tai của nàng, mang theo ngứa ý.
Với tư thế này, Ân Như Tuyết căn bản là không thế nào ngủ được. Suốt một đêm, nàng đều mở to mắt nhìn trời. Cho đến khi ánh sáng chiếu vào trong trúc xá, Huyết Minh cũng hơi chuyển người, nàng mới có thể hoạt động một chút cơ thể đã cứng ngắc từ lâu của mình.
Không được, tối nay nhất quyết không thể yêu chiều hắn được nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng cảm thấy bộ xương già của bản thân nhất định sẽ bị tiểu đồ nhi hành hạ đến chết.
Nhắc đến tiểu đồ nhi, Ân Như Tuyết liền hơi nghiêng đầu liếc nhìn hắn. Kể cả lần ở trong sơn động, thì đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy bộ dạng ngủ say của hắn. Mặc dù là ngủ, nhưng hắn vẫn giữ lấy mỹ cảm cùng hoàn mỹ như trước, không lộ ra một chút bề bộn hay tật xấu nào.
**Hiện tại, ta đang có một dự án truyện mới có thể sánh ngang với truyện này. ( Ta mới có linh cảm gần đây thôi và đang trên đường xây dựng.) Chỉ cần là đọc giả thích truyện này của ta, thì nhất định sẽ thích truyện kia. Bởi vì hai truyện trên cơ bản đều tương đối giống nhau - thuộc thể loại hắc ám lưu! ( Nhưng truyện kia so với truyện này lại càng thêm kích thích hơn, có thể sẽ tìm được một chút...niềm vui ngoài ý muốn.) Đợi khi ra truyện, ta sẽ tạo một chương thông báo nói chi tiết thêm về vấn đề này.
**Về phần main truyện mới, nếu ai là fan ruột của ta thì nhất định đã biết rồi, main do ta viết, không cầu được yêu thích hay không, chỉ cầu Độc - Đẹp, thế thôi. Bởi vì ta không thích main truyện mình bị đem ra so sánh với main truyện khác, cho nên, mặc dù không nói bọn họ là độc nhất vô nhị, nhưng tuyệt đối cũng là có điểm nhấn riêng, không sợ bị đụng hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.